Phòng cà phê này sát vách đồn cảnh sát, đi vài bước là đến, nên cảnh sát thường thích tới đây uống trà trưa. Chủ quán cũng quen mặt với dân cảnh sát, nghe thế lập tức cười hì hì nói: "Madam, cô đi nhanh đi, tiền lần sau trả cũng được."
Nghe lão bản nói như vậy, Y Hi Nhi lập tức cảm kích phất tay một cái, đi theo Tiểu Vũ.
Phòng làm việc cục trưởng.
Cục trưởng gần năm mươi tuổi ngồi trên salon bọc da màu đen, tay cầm một tập tài liệu, chăm chú nhìn không để ý Y Hi Nhi đứng ở một bên.
Len lén ngẩng đầu, trong lòng Y Hi Nhi lặng lẽ tiến hành sự nghiệp rình coi vĩ đại, nghe nói cục trưởng này là người trẻ nhất. Y Hi Nhi vẫn ảo tưởng cho rằng cục trưởng nhất định là vai nam chính trong tiểu thuyết, anh tuấn, tự nhiên, còn là quan to, thế nhưng. . . . . .
Hôm nay vừa nhìn, trẻ tuổi nhất cũng đã bốn mươi?
Chẳng lẽ công việc quá vất vả nên trông có vẻ già? Thật ra anh ta mới ba mươi, nhất định là như vậy! Nếu không sao lại được xưng là cục trưởng trẻ tuổi nhất đây?
"Ngài. . . . . . Năm nay bao nhiêu tuổi?" Cuối cùng Y Hi Nhi vẫn cẩn thận hỏi.
Cục trưởng Lưu Chấn Vũ nheo đôi mắt dài hẹp, liếc nhìn Y Hi Nhi, trên mặt không có bất kỳ thái độ gì, không nhìn được trong lòng ông ta nghĩ gì, miệng há ra hợp lại.
"46."
Mơ ước của Y Hi Nhi lập tức tan vỡ, sao lại khác suy nghĩ của cô như vậy. Tiểu thuyết đều gạt người, cao to, có quyền, trẻ tuổi, ba thứ này không thể xảy ra trên cùng một người!
Chỉ là, cô là một gốc cỏ dại, còn có tinh thần Tiểu cường, cho nên rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngài. . . . . . Cưới chưa?"
Trong mắt Lưu Chấn Vũ thoáng qua một tia sáng, thuộc hạ này, hỏi quá nhiều, nhưng anh vẫn trầm giọng trả lời: "Đã kết hôn." Nói xong, chau chau mày, không tiếng động muốn hỏi tại sao cô lại hỏi như thế, tốt nhất cho anh một lý do hợp lý.
Nuốt nuốt nước miếng, Y Hi Nhi không biết chỉ một ánh mắt của tân cục trưởng có thể nhắn nhủ nhiều tin tức như vậy. Vấn đề là cư nhiên mình có thể giữ vững tín hiệu, hiểu ý tứ của anh ta, chẳng lẽ là tâm linh cảm ứng trong truyền thuyết?
"Cái đó, tôi nghĩ ngài trẻ tuổi, với lại nhìn anh cũng không giống đã cưới. Nếu chưa cưới, chắc hẳn sẽ coi trọng tôi đúng không ?" Y Hi Nhi cười hắc hắc, càng nói càng chột dạ.
Lưu Chấn Vũ nhìn Y Hi Nhi một cái, từ lúc Y Hi Nhi vào cửa, đây là lần đâu tiên anh nghiêm túc nhìn một cái.
Nhìn xong, da thịt màu đồng trên mặt kéo ra nụ cười khó coi, " Cục trưởng Tiền Nhâm Diệp tại sao không lấy da mặt cô đi nghiên cứu áo chống đạn?"
Thốt ra lời này, Y Hi Nhi vốn đang cợt nhã lập tức yên lặng, sau đó, không cam tâm hỏi: "Vậy ngài không giải thích tại sao lại tìm tôi? Không phải ngài xem trọng năng lực làm việc của tôi nên gọi lên thăng chức chứ? Làm ơn, tôi mới vào đồn cảnh sát một tháng, cho nên ngài cho rằng tôi nghĩ như thế nào?"
Y Hi Nhi nói xong, Lưu Chấn Vũ đưa tài liệu trong tay cho Y Hi Nhi.
Nghi ngờ nhìn một chút, Y Hi Nhi nhìn thấy có người đề cử mình đi huấn luyện. Danh sách lần huấn luyện này đã có từ tuần trước, lấy từ ngân sách quốc gia, tuyển ra trăm cảnh sát ưu tú nhất đi đặc huấn. sau khi hoàn thành huấn luyện trực tiếp thăng ba cấp, một tiểu nhân vật như cô đoán chừng có thể lên cấp năm.
Trừ các hạng mục tổng hợp năng lực ra, còn phải hạn chế số tuổi từ 23 đến 35 tuổi, bởi vì đây là lúc thân thể đạt được trạng thái cao nhất. Quốc gia chắc chắn sẽ không phí thời giờ bồi dưỡng người già yếu. Vừa trẻ tuổi, lại có thực lực, trong đồn cảnh sát có hai người, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến.
Nhưng, tại sao có người đề cử mình? Thấy thế nào mình cũng là đá kê chân chứ?
"Tại sao?" Y Hi Nhi chỉ ngây ngốc hỏi.
"Đó là cơ mật cấp trên, tôi đã ký tài liệu, cô sẽ cùng Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến đi Bắc Kinh huấn luyện nửa năm, sau đó mọi người đem trực tiếp chấp hành lệnh của quốc gia, nhưng cảnh tịch của mọi người vẫn ở chỗ này, hiểu chưa?"
Thật ra lúc Lưu Chấn Vũ nhận lệnh huấn luyện cũng cảm thấy kinh ngạc, Y Hi Nhi không có bản lãnh, càng không có bối cảnh, vì sao cấp trên lại yêu cầu Y Hi Nhi tiếp nhận đặc huấn?
Nghi vấn thì nghi vấn, Lưu Chấn Vũ là cảnh sát được đào tạo tốt, phục tùng cấp trên là nghĩa vụ cũng là thiên chức của anh, cho nên rất nhanh liền hoàn thành thủ tục cho Y Hi Nhi bắt đầu nghỉ phép.
"Đợi đã nào...!" Y Hi Nhi chợt bắt lấy tay Lưu Chấn Vũ.
Đặc huấn? Cô biết, chính là tiếp nhận các loại huấn luyện tàn khốc, xem phim tài liệu đã thấy đáng sợ, huống chi còn phải tự mình rải nghiệm, không được!"Tôi không đi! Tôi cự tuyệt điều chuyển!"
Trước kia mặc dù cô làm gián điệp, đi theo người ta chạy trốn, đánh người, hoặc là bị đánh, nhưng cô vẫn có thể kháng trụ. Tuy nhiên, đi tập huấn quân đội lại khác, một quả đấm cũng có thể đập bẹp cô, cô không ngốc, vì thăng quan phát tài có thể hy sinh rất nhiều, nhưng không thể dâng tính mạng. Hơn nữa, hiện tại cô ở chung với Vũ Văn Bác, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải liều mạng.
"Đây là mệnh lệnh, cô chỉ có thể tiếp nhận!" Thanh âm Lưu Chấn Vũ giống như Thái Sơn, doạ cô run lên.
Không nghĩ tới Lưu Chấn Vũ sẽ tức giận, nhưng vì không muốn chấp nhận đặc huấn khổ cực, Y Hi Nhi đánh bạc mạng già, cắn răng một cái, "Tôi muốn từ chức, ngay lập tức!"
Mẹ nó , cô không làm không được sao?
"Vậy sao? Cô xác định?"
"Tôi xác định, khẳng định, quyết không đổi ý!"
"Đ-A-N-G...G!"
Y Hi Nhi cảm giác tay lạnh lẽo, cúi đầu xem xét, cư nhiên mình bị cái này tin tưởng cục trưởng cho còng lại rồi, "Ông có ý tứ gì?"
Lưu Chấn Vũ thanh nhàn nói: "Phản bội quốc gia, tôi bỏ tù mà thôi!"
Nói cô thế nào đều được, lừa gạt, bịp bợm, trộm cũng không sao, dù sao lúc cô nằm vùng cũng đã làm qua những điều này, nhưng tội danh này rất lớn, cô không chịu nổi, "Thúi lắm! Lão nương lúc nào thì phản bội quốc gia?"
"Xem ra cô còn không giác ngộ, thời gian của tôi có hạn, từ nơi này vào trại giam mất 10 phút, cô có thể ở đây đợi tôi làm giấy quyết định, một khi vào trại, cả tôi cũng không giúp được cô, chính cô suy nghĩ kỹ càng." Nói xong, Lưu Chấn Vũ kéo còng tay, kéo Y Hi Nhi ra ngoài cửa.
"Này, không thể lấy cái này làm trò đùa, tôi biết rõ tôi đã từng là một quân nhân, bây giờ là một cảnh sát, là chiến sĩ quốc gia, tôi chỉ phục tùng cấp trên, tôi nhận lệnh là được, không cần ra cửa, tôi mới mất mặt đây nè."
Y Hi Nhi đang cố gắng kéo lại, không để cho mình bị Lưu Chấn Vũ kéo đi ra khỏi phòng làm việc.
Lưu Chấn Vũ nghe nói như thế, quay đầu nhìn Y Hi Nhi, thấy cô gật đầu một cái, nhẹ buông tay, Y Hi Nhi trực tiếp té trên đất, đau đến cô la to.