"Hello, cái đó. . . . . ." Y Hi Nhi nuốt từng ngụm nước bọt, ngu ngốc hồ đồ phất tay một cái.
Ông trời ơi! Đây là tình huống gì, lầu cuối làm cho cô trở nên bi thương, cho nên chạy đến cao ốc bên trong đi nhà vệ sinh mà thôi, dù sao so với thu nhập của cô, 72 triệu đô thật sự là quá khi dễ người rồi.
Tại sao, cô gặp phải tình huống như thế này? Bây giờ nên làm gì?
Y Hi Nhi vô tội nhìn hai người quen, hai người kia duy trì động tác giống nhau nhìn cô, ba người họ nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ.
Đinh Tiểu Vũ không có nghĩ đến Malaysia cũng sẽ gặp phải loại chuyện như vậy, hơn nữa, người con gái trước mắt kia không phải nên ở căn cứ huấn luyện quân sự Bắc Kinh mới đúng sao?
Đinh Tiểu Vũ chớp mắt một cái cảm thấy có thể chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi, chỉ là cái mặt tròn trịa hồng hồng của cô gái lên tiếng chào sau này, chắc chắn xác định người này chính đồng nghiệp Y Hi Nhi của mình .
"Triển, anh còn muốn giữ cái tư thế này sao? Tôi có chút không tiện, phiền anh cho tôi xuống đi." Đinh Tiểu Vũ không có vẻ thất kinh, ngược lại tựa như nhạo báng vỗ vỗ người đàn ông kia.
Lúc trước Y Hi Nhi chỉ nhìn thấy Đoan Mộc Triển có mặt một lúc vì Đoan Mộc Thác , dù sao Đoan Mộc Triển bình thường dáng vẻ quá nghiêm túc là người ngay thẳng, không vụ lợi, rất khó tưởng tượng bí mật lại có vài phần nặng như vậy.
Đoan Mộc Triển nhẹ nhàng đỡ Đinh Tiểu Vũ vững vàng, giúp cô đi vào đôi giày cao gót màu đỏ, sau đó ôm cô xuống, đứng trên sàn nhà.
Nhìn một thân lễ phục màu lửa đỏ bó sát người của Đinh Tiểu Vũ, nhìn lại một chút trước ngực mình sóng lớn mãnh liệt, không nhịn được đưa tay đâm xuống.
"Cái đó. . . . . . Làm lúc nào? Rất chân thật ." Y Hi Nhi rất khó tưởng tượng cô gái khéo léo đáng yêu trước mắt vừa có chút thanh thuần lại vừa có chút nóng bỏng.
"Vốn chính là thật, chỉ là lúc trước dùng vải quấn lên mà thôi." Đinh Tiểu Vũ cong môi, giống như có chút bất mãn nhìn Đoan Mộc Triển một cái.
"Cái đó. . . . . . Hình tượng cô ở trong lòng tôi, chợt chói lọi nha!" Y Hi Nhi nhìn Đoan Mộc Triển một chút, chợt đi lên phía trước rất trịnh trọng vỗ bả vai Đoan Mộc Triển nói.
"Hai người biết nhau?" Đinh Tiểu Vũ nhiều chuyện nhìn Y Hi Nhi, rồi lại nhìn Đoan Mộc Triển.
"Coi như. . . . . . Có chút quen biết." Y Hi Nhi không biết hình dung như thế nào về mối quan hệ của cô và Đoan Mộc Triển, dù sao một người là cảnh sát một người là xã hội đen mối quan hệ nào cũng đều là không bình thường.
Cảnh sát? Đúng rồi, Đinh Tiểu Vũ làm sao sẽ biết Đoan Mộc Triển, hơn nữa có vẻ rất thân mật?
Tiếp đó, ba người sảng khoái ở trong nhà vệ sinh nói chuyện phiếm, trời nam đất bắc, nhưng chỉ có hai cô gái nói..., Đoan Mộc Triển ở một bên nghe, từ đầu tới cuối, Đoan Mộc Triển là bình tĩnh nhất, bị nhìn thấy một màn khó xử, mà vẻ mặt không hề thay đổi.
Thì ra, Đinh Tiểu Vũ là truyền nhân của thần trộm thế gia, đến thế hệ cô chỉ có một mình cô lại là nữ, tuy nhiên bản thân cô lại không muốn mình sống trong bong tối, từ nhỏ cô chỉ muốn cuộc sống của một cô gái bình thường, cho nên vừa tốt nghiệp đại học cô lập tức đến Trung Quốc, vì tránh tai mắt của gia tộc, tìm công việc ở đồn cảnh sát hình sự, cho đến hai tháng trước bị người nhà phát hiện.
Đinh Tiểu Vũ mẹ là người Đài Loan, cha là người Malaysia, ngoài ra có thể nói được tiếng Trung Quốc chuẩn, cho nên không có ai phát hiện ra được lai lịch của cô, hơn nữa cô lại là một thần trộm.
Từ lúc còn là thiếu nữ cô đã biết Đoan Mộc Triển rồi, khi đó là lần đầu tiên làm nhiệm vụ một mình, cô liền chọn Đoan Mộc Triển làm mục tiêu thực tập, đáng tiếc vừa ra tay liền bị Đoan Mộc Triển tóm được, từ đó về sau thiên kim tiểu thư thần trộm thế gia bắt đầu dây dưa với Đoan Mộc Triển, cho đến khi Đinh Tiểu Vũ mười tám tuổi trở thành bạn gái của Đoan Mộc Triển .
"Không nghĩ tới chúng ta cư nhiên lại hữu duyên như vậy, lúc cô mới đồn làm trông ngây ngốc vụng về, ai biết lại có thể trở thành đại tiểu thư của Hội Liệt Diễm." Đinh Tiểu Vũ cười nói, Y Hi Nhi thật sự làm cô cảm thấy bất ngờ.
"Này, Đinh Tiểu Vũ sao lại nói vậy?" Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu gào lên.
Hai người lúc ở Hạ Môn cũng không có nhiều giao tình, ngược lại phen này nói chuyện phiếm, thế nhưng lại nảy sinh tình nghĩa tỷ muội, hai người lúc nói chuyện cơ hồ đều là cười đùa tức giận mắng.
"Đợi chút, tôi không phải Đinh Tiểu Vũ, tôi là Đinh Tiêu Vũ, trước kia lấy tên Đinh Tiểu Vũ để che dấu tai mắt, không nghĩ tới ẩn thân ở Hạ Môn có ngày sẽ bị phát hiện." Thật ra thì phát hiện ra Đinh Tiểu Vũ sớm nhất chính là hội Liệt Diễm, mà hội Liệt Diễm đi điều tra một đồn cảnh sát ở Hạ Môn cũng bởi vì Y Hi Nhi, chuyện phát hiện ra Đinh Tiểu Vũ dù sao cũng là chuyện nhà, cho nên Hội Liệt Diễm chuyển lời tới Đinh gia, để Đinh gia tự mình giải quyết.
"Tiểu Vũ, Tiêu Vũ, phát âm giống nhau, có cái gì khác, không thể chịu nổi cô." Y Hi Nhi xem thường một phen.
"Cần phải đi rồi." Đoan Mộc Triển đột nhiên nói một câu, kéo Đinh Tiểu Vũ đi.
"Này, chờ một chút..., chúng ta còn chưa tán gẫu xong mà." Đinh Tiểu Vũ không chịu đi, trở lại lôi kéo cánh tay Y Hi Nhi, chỉ tiếc hơi sức không bằng Đoan Mộc Triển, cho nên biến thành Đoan Mộc Triển một tay kéo hai cô gái đi theo mình.
"Đúng vậy, làm gì đột nhiên nói đi là đi? Mãi thì không thấy, cá tính anh trầm ổn điềm tĩnh sao chợt trở nên nóng nảy như tiểu thanh niên vậy?" Y Hi Nhi nghĩ đến trường hợp có thể do kích thích của thuốc lá, lại nhìn Đoan Mộc Triển, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên không biết gì về song sinh.
"Lão đại đang tìm cô kìa." Đoan Mộc Triển nói.
"Bữa tiệc kết thúc rồi sao? Xong đời, tôi phải nhanh quay về, nếu không sẽ bị lão đầu nhà tôi phát hiện chạy trốn đi lêu lổng, hơn nữa còn có quan hệ nam nữ lộn xộn." Nói xong, Đinh Tiểu Vũ không cần Đoan Mộc Triển kéo, tự mình rút chân lên chạy thật nhanh.
Nhìn bản lĩnh linh hoạt của Đinh Tiểu Vũ, Y Hi Nhi lần nữa cảm khái, quả nhiên không thể xem bề ngoài, thật may là khi mình nằm vùng đã quen với sự biến đổi của các thân phận, nếu không khẳng định sợ ngây người.
"Vậy chúng ta cũng đi tìm cha ta thôi." Y Hi Nhi đi tới đại sảnh nhìn lên đồng hồ, không nghĩ tán gẫu hàn huyên một lúc mà cũng mất hai giờ, đoán chừng tối nay vận mệnh của mình sẽ rất bi thảm.
"Ừ." Đoan Mộc Triển gật đầu một cái, đi về hướng bậc thang.
Y Hi Nhi cũng đi theo mà không hỏi tại sao, dù sao hội Liệt Diễm không biết gắn cái gì ở trên người, cho dù không thông tin, bọn họ vẫn như có thể xác định được đối phương ở nơi nào, có lẽ trên người có một loại thiết bị định vị.
Không kịp tiêu hóa thân phận của Đinh Tiểu Vũ, Y Hi Nhi rất nhanh liền cảm thấy bản thân mình cũng lo không xong.
Một buổi tối, Y Hi Nhi nói thô tục, còn không được sự đồng ý của Vũ Văn Bác tự động biến mất hai giờ, đây quả thực là chọc giận “ông trời” rồi.
Màu đen của chiếc Rolls-Royce Phantom, đây là chiếc xe Vũ Văn Bác đi khi ở Malaysia.
Thân xe màu đen, bên trong cũng toàn màu đen, nhìn qua Vũ Văn Bác mặt còn đen hơn, đôi môi mím lại , tiết lộ ra anh ta đang rất tức giận, tròng mắt đen dài nhỏ sắc bén ẩn chứa giống như một dòng lửa nóng như mũi tên bắn thẳng đến Y Hi Nhi.