Trong lòng có chút lo sợ, không đúng, quả thật đã đến mức độ rối loạn, Y Hi Nhi dùng mọi biện pháp, ngồi lên đùi, giả bộ đáng yêu, lấy lòng, bóp bả vai, toàn bộ không có tác dụng, sắc mặt của Vũ Văn Bác còn cực kỳ khó chịu, vì vậy Y Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là uỷ khuất đáng thương ngồi một chỗ.
Mẹ kiếp, có gì phải tức giận sao? Lúc đầu Y Hi Nhi trong lòng cảm thấy bất bình, nghĩ thầm: anh ta hôm nay kiếm nhiều tiền, tâm tình còn không tốt sao? Mình cho đến bây giờ còn không có một chút tiền gửi ngân hàng há chẳng phải là muốn đi tự sát rồi sao?
Vũ Văn Bác còn rất tức giận, biết rất rõ ràng ở Tháp đôi khắp nơi đều có tai mắt của mình, thiết bị định vị cho biết cô và Đoan Mộc Triển ở chung một chỗ không có nguy hiểm, nhưng loại cảm giác này vẫn làm anh khó chịu tới cực điểm.
Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, mà mình không có ở bên cạnh cô ấy, vậy phải làm sao?
Không được, phải tìm cho cô một nữ giúp việc theo bên cạnh, ở bên ngoài anh không thể nào theo con gái vào nhà vệ sinh, cho nên mới khiến nha đầu Y Hi Nhi này có cơ hội rời khỏi tầm mắt của anh, cư nhiên như thế, tìm người thay thế anh đi làm những việc mà anh không thể làm được.
Rolls-Royce Phantom từ từ đi chậm lại, cho đến khi ngừng hẳn.
"A!" Y Hi Nhi tựa vào cửa xe, cho nên khi người bên ngoài lôi kéo mở cửa xe, Y Hi Nhi liền thuận thế hướng ngoài xe té xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vũ Văn Bác tay dài chụp tới, kéo Y Hi Nhi vào trong ngực, đi ra ngoài.
Người áo đen mở cửa xe bị sợ đến nỗi không dám thở mạnh, anh ta không biết vừa mở cửa xe, đại tiểu thư sẽ bị văng ra ngoài, xem ra, hôm nay anh ta ra cửa quên coi lịch rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt đưa đám dần dần mất hẳn của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi, người áo đen nghĩ trái tim cũng muốn ngừng đập rồi, thật sự là ngày muốn tiêu diệt anh ta sao? Có phải vì tối ngày hôm qua đi vệ sinh quên xả nước, cho nên hôm nay bị báo ứng.
Đoan Mộc Thác đi tới bên cạnh người áo đen kia, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, giống như vô ý đồng tình nói: "Ai, xem ra lão đại nhất định sẽ trừng trị cậu, tôi thấy tốt nhất cậu nên tự mình lĩnh 30 roi ở sảnh trước đi, chịu đòn nhận tội."
"Tạ ơn Đoan Mộc. . . . . ." Người áo đen cảm kích nhìn Đoan Mộc Thác, chỉ là Đoan Mộc Thác cũng không phải vì nghe hắn cảm kích, nói xong đã sớm chân dài một bước đi ra ngoài.
Bị Vũ Văn Bác giữ trong ngực, Y Hi Nhi thở cũng không dám thở mạnh, những lời muốn mắng cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, ai kêu cô gió chiều nào theo chiều đấy, đây là bản tính, không có cách nào thay đổi.
Trong nhà Vũ Văn Bác, tổng cộng có hai phòng ngủ đều có phòng vệ sinh bên trong, một phòng giải trí, một phòng khách, bên trong phòng an toàn thoải mái, chức năng đầy đủ, máy điều hòa nhiệt độ đặt ở chính giữa, cùng vệ tinh TV, Y Hi Nhi thấy thế chắc lưỡi hít hà (líu lưỡi không nói nên lời, đây không phải là kiểu 'phòng cho tổng thống' sao? Đích thực sẽ hưởng thụ.
Vũ Văn Bác đặt Y Hi Nhi ở trên ghế sa lon, mặt đen thui, sau đó nửa ngồi nửa đứng trước mặt của Y Hi Nhi, nét mặt nghiêm nghị nhìn Y Hi Nhi.
"Cha nói rồi, con chỉ có thể đợi ở bên cạnh ta, không cho phép con gặp phải nguy hiểm." Vũ Văn Bác một bàn tay to cầm bả vai Y Hi Nhi, trịnh trọng nói, giống như là đang hỏi chuyện, hoặc như là đang kể lại lời đã nói trước đây, tóm lại, trong lời nói của hắn anh ta không có bất kỳ cảm xúc.
"Con rất an toàn! Cha hãy nghe con nói trước, con chỉ là nhất thời mắc tiểu mà thôi, không nghĩ tới sẽ gặp phải người quen ở nhà vệ sinh, nhất thời vui vẻ hàn huyên mấy câu mà thôi, con không nghĩ thời gian trôi qua nhanh đến vậy ." Y Hi Nhi vội vàng giải thích, cô không biết thì ra miệng không ngừng nói chuyện tình yêu sẽ khiến Vũ Văn Bác khó chịu như vậy.
"Trường hợp hôm nay, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, chẳng lẽ con ở trong cục cảnh sát nhiều năm như vậy còn không biết ngồi ở phía trên những thứ kia là người nào sao? Vậy thì con thật cảm giác mình đã mọc cánh cứng cáp rồi sao?" Vũ Văn Bác trong lòng đã sớm tức giận nổi lên bốn phía, nhưng mà hắn vẫn kiên nhẫn mà nghe Y Hi Nhi nói xong, sau đó mới hung hăng nói.
Dứt lời, Vũ Văn Bác lật người xốc lên Y Hi Nhi lên.
Bị đưa lên trên không trung Y Hi Nhi sợ hết hồn, cô thủy chung không cách nào bắt được suy nghĩ của Vũ Văn Bác, vĩnh viễn không biết Vũ Văn Bác trong lòng đến tột cùng đang suy nghĩ gì, sau một khắc anh ta sẽ làm gì.
"Con không có cứng rắn, không phải cha biết con có nhiều điểm yếu sao? Đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, sau này con sẽ chú ý, không đáng để cha tức giận như vậy!" Y Hi Nhi lấy lòng nói. Bắt được cánh tay Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác dừng bước lại nhìn Y Hi Nhi, thế nhưng khi nhìn thấy trong mắt Y Hi Nhi không có ý hối cải, lại dứt khoát kiên quyết mà xoay người.
"Này này này! Cha đưa con đi đâu? con mệt muốn đi ngủ, chúng ta đi ngủ có được hay không?" Nhìn Vũ Văn Bác ra khỏi phòng, Y Hi Nhi có chút sợ, cảm giác sẽ bị vứt bỏ, cảm giác bị ép buộc tiếp nhận trừng phạt lại tới.
Giác quan thứ sáu nói cho Y Hi Nhi biết, lần này Vũ Văn Bác rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Mặc dù cô thấy đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, chỉ là rõ ràng, ý nghĩ của “người cha tiện nghi” Vũ Văn Bác cũng quá cực đoan rồi, cô căn bản không cách nào hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Nếu như chính con còn không quý trọng tính mạng của mình, thì để cha nói cho con biết, mạng của con mỏng manh đến đâu, thậm chí mạng của còn không bằng trẻ nít mới sinh." Vũ Văn Bác rất nhanh liền xuất hiện tại cửa phòng lớn, một chiếc BMW series 7 khiêm tốn đã đậu ở đó, tùy thời đợi lệnh.
"Con. . . . . . con sai rồi, lần sau con cũng không dám, con về sau đi nơi nào sẽ đều xin phép cha, cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt “lão gia”, như vậy được không?" Y Hi Nhi vẻ mặt đưa đám, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn, Vũ Văn Bác cũng không có thương hoa tiếc ngọc.
Bởi vì, nếu dùng phương pháp ôn hoà không cách nào nói cho Y Hi Nhi hiểu được địa vị của mình hiện tại, tốt nhất hãy để cho chính cô đi cảm thụ một chút.
"Xem ra cha để con ở trong phòng ấm quá lâu, để cho con ngay cả lập trường cơ bản cũng không có." Vũ Văn Bác trầm trọng nói, anh ta cũng không muốn khiến người duy nhất có thể cho anh ta cảm thấy ấm áp nhìn thấy cái thế giới có nhiều bẩn thỉu này, nhưng vì bảo vệ cô, anh ta nhất định phải làm vậy.
Y Hi Nhi không nghĩ ra Vũ Văn Bác đến tột cùng tại sao lại cố chấp như vậy, cố chấp có chút điên cuồng.
BMW series 7 thẳng tiến đến một ngã tư mới dừng lại, Vũ Văn Bác một tay đẩy Y Hi Nhi ra khỏi xe, sau đó ném ra một khẩu súng lục, trực tiếp sai người lái xe đi.
Y Hi Nhi nhìn ngã tư trống trải, có chút mờ mịt, cô thật sự là không hiểu đây là ý gì, chẳng lẽ đuổi cô ra khỏi nhà?
Mẹ kiếp, coi cô như tiểu Cẩu sao? Quẳng cô đến chỗ không nhận ra người nào hết? Đây là phong cách làm việc củaVũ Văn Bác sao? Thật là một người đàn ông kỳ quái!
Thực ra nếu Vũ Văn Bác không kỳ quái, mình cũng sẽ không trở thành con gái của anh ta trên danh nghĩa! Y Hi Nhi thở dài chấp nhận nhặt súng lục lên, dấu ở dưới ống quần dài bên trong giày cao cổ, đêm hôm khuya khoắt cô cũng không muốn hù dọa người đi đường.
Đi được vài bước, Y Hi Nhi bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút kỳ quái.