Không có được đáp án, Y Hi Nhi chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, dùng ánh mắt trong trẻo thăm dò, chỉ là Vũ Văn Bác rất không khách khí một tay liền đem đầu Y Hi Nhi xoay vòng, đưa cốc nước cho Y Hi Nhi đánh răng, mặt đen lại đi ra khỏi phòng tắm.
Chờ Y Hi Nhi ngồi ngay ngắn ăn cơm, cô vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn tới người ngồi đối diện mình Vũ Văn Bác, một đôi mắt to đảo quanh.
"Nhìn cha có thể no sao? Vậy chắc con vẫn chưa đói?" Đang xem báo Vũ Văn Bác cũng không ngẩng đầu lên nói, anh đã ăn no, trước mặt là một ly cà phê bốc hơi nóng, tháng Mười Hai ở Bắc Kinh rất lạnh.
"Con chỉ tò mò, Lão Nhân Gia trả lời vấn đề kia có khó khăn sao?" Y Hi Nhi quyệt mở miệng, không nhiều chuyện rốt cuộc thề không bỏ qua!
Y Hi Nhi phân tích một chút, Vũ Văn Bác này thật coi mình là con gái, căn bản không coi mình là phụ nữ, không có biểu hiện đối đãi quyến rũ với phụ nữ, đối với Đại Lệ Ti xem ra cũng không có tình cảm, nhưng anh ta là namm nhân trưởng thành bình thường, làm sao có thể thanh tâm quả dục (tâm trong sáng, không dục vọng) như thế? Xem ra, rất có thể là thích nam nhân.
Đáng tiếc. . . . . . Mình không phải là nam nhân!
Y Hi Nhi bị chính ý tưởng của mình làm sợ hết hồn, phục hồi lại tinh thần, thực tế trược mặt lại càng khiếp sợ.
Chặn lại bát đũa đang bị lấy đi, "Không cho phép nhúc nhích, giơ tay lên!" Vũ Văn Bác hèn hạ, rõ ràng ngược đãi con gái, một bữa cơm no cũng không cho ăn.
"Buông tay!" âm thanh uy nghiêm của Vũ Văn Bác truyền đến, mặc dù Y Hi Nhi thiếu chút nữa thật buông tay, nhưng lý trí chiến thắng nội tâm nhắm mắt làm liều, chết không buông tay.
"Tiểu thư, tiên sinh là sợ cô một lát ăn không nổi bào ngư, ngài đừng nóng vội!" Nữ giúp việc ôn hòa nói.
"Sao không nói sớm, có bào ngư ăn tôi còn giành mấy món ăn này sao?" Cười buông tay, Y Hi Nhi sờ mũi một cái, nhìn lại Vũ Văn Bác một chút, nghĩ thầm người này một chút giải thích kia có khó khăn sao? Làm hại nàng mất mặt giành mấy chén món ăn!
"Tới đây!" Vũ Văn Bác xem xong tờ báo. Hướng về phía Y Hi Nhi ngoắc ngoắc tay.
Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác lập tức khéo léo lộ ra nụ cười khả ái, đến gần Vũ Văn Bác không chút khách khí ngồi lên trên đùi của Vũ Văn Bác.
"Cha nhân từ chuẩn bị nói cho con biết sao?" Y Hi Nhi cười duyên nói, âm thanh ngọt ngào, mặc dù một giây trước còn trong đang nói xấu Vũ Văn Bác .
Vũ Văn Bác trợn lên giận dữ nhìn Y Hi Nhi một cái, người sau le lưỡi, người trước kéo cổ tay mảnh khảnh, cẩn thận vuốt.
Bởi vì do vận động nhiều, lòng bàn tay Y Hi Nhi đã không còn như ban đầu bóng loáng mềm mại, Vũ Văn Bác thoa chút vật gì ở trên tay, Y Hi Nhi chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Thật ra thì không nói cũng được, chỉ là cha nói cho con một chút tình huống của Cố đại nhân bây giờ đi, con vốn là không muốn chọc giận cha mất hứng muốn hỏi hắc hồ ly , nhưng dường như nơi này con chỉ biết mỗi cha thôi." Y Hi Nhi bất đắc dĩ nói, nếu như có thể, Y Hi Nhi thật không muốn hỏi, nhưng người kia là Cố đại nhân, vào sinh ra tử cứu mình, bây giờ vì mình còn tham gia khảo hạch trước, nàng cô không hỏi một chút đúng là không còn nhân tính rồi, mặc dù cô cũng không biết cái gì là nhân tính.
Vũ Văn Bác bóp khuôn mặt trái táo đỏ bừng của Y Hi Nhi một cái, "Cô ấy bị con đè gãy tay, đã đưa đi trị liệu." Không muốn giúp đỡ nữ nhân phách lối đó, nhưng tay kia là bị con gái của mình làm gãy, thân là phụ thân có trách nhiệm dọn dẹp cục diện rối rắm do con gái gây ra.
"Nào có đè gãy. . . . . . Chỉ là. . . . . . Bị hư mà thôi!" Y Hi Nhi chột dạ nói xong, bởi vì như vậy, cho nên anh ta mới lo lắng cho Cố Nhã Thuần, nếu không cô ấy mạnh mẽ như vậy không gì có thể làm cô ấy lo lắng .
"Uhm." Vũ Văn Bác cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng đáp trả, cũng không biết là có ý gì.
Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, một ngày ăn bảy phần, qua một tuần lễ, Y Hi Nhi rốt cuộc cũng được Vũ Văn Bác mang ra ngoài hít thở không khí.
Nhìn trên sân cỏ thấy máy bay trực thăng và Tây Môn Dật tuấn mỹ, Y Hi Nhi nghi ngờ nhìn Vũ Văn Bác.
"Không phải đi khảo hạch sao? Ngồi cái này đi. . . . . . Có phải quá phô trương không?" Đã lén chạy đi, lại dùng phương thức phách lối này trở về sao? Có thể vì những cái này mà hù dọa các vị lãnh đạo kia dẫn đến bệnh tim không?
Vũ Văn Bác cười cười không trả lời, anh ta đưa cô đi là để học tập, chứ không phải vì tham gia khảo hạch, chỉ cần đạt tới yêu cầu của anh ta, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đón cô về bên người.
Lên máy bay trực thăng, lần này hoa tiêu trưởng là Tây Môn Dật, dù sao cũng là thủ đô, muốn lấy một lối lớn để phi cơ trực tiếp thẳng tới biên giới vẫn còn cần sự trợ giúp của quân đội cấp trên.
Kuala Lumpur, Malaysia.
Thủ đô Kuala Lumpur của Ma-lai-xi-a nằm ven biển Tây Nam Bán đảo Ma-lai, là trung tâm chính trị, kinh tế, tiền tệ, thương mại và văn hóa của Ma-lai-xi-a.
Kuala Lumpur là một thành phố có sức quyến rũ đặc biệt, là nơi hội tụ của nhiều nền văn hóa khác nhau khiến rất nhiều lữ khách yêu nơi này, từ trời cao nhìn xuống, Y Hi Nhi không nhịn được cất tiếng cảm thán.
"Oa, thật con mẹ nó xinh đẹp quá, xem người thành thị quản lý một chút, ngay ngắn trật tự, con đường và cảnh vật đều có trật tự như nhau." Y Hi Nhi cảm thán thành phố xinh đẹp này, chỉ là rất nhanh nàng trong lòng cô lại vì sinh mạng của mình mà cảm thán, bởi vì Vũ Văn Bác đang khó chịu giữ chặt cằm của cô.
"Ai dạy con nói tục?" Vũ Văn Bác nghiêm nghị hỏi, trong mắt toát ra ánh sáng nhạt đầy tức giận .
". . . . . ." Y Hi Nhi nói một câu, chỉ là không có ai hiểu.
Mẹ kiếp, chính cô nghe cũng không hiểu, cằm bị nắm như vậy, nói lên tiếng mới kỳ quái, cố gắng kéo ngón tay Vũ Văn Bác ra, Y Hi Nhi bắt đầu cứu vớt chiếc cằm của mình, cô cảm thấy nó như muốn rơi xuống.
"Lão đại, anh cũng nên kiềm chế chút, Y Hi Nhi sắp bị anh bóp hư." Tây Môn Dật nhìn ánh mắt cầu cứu của Y Hi Nhi, rốt cuộc chậm rãi nói.
"Há! Được cứu trợ, xem một chút có cái linh kiện nào hư?" Vũ Văn Bác vừa buông lỏng, Y Hi Nhi liền vội vàng tìm gương, bị Vũ Văn Bác bóp một cái như vậy, thật đúng là đau con mẹ nó!
"Ai dạy con nói tục?" Vũ Văn Bác hỏi lại lần nữa, giọng nói lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, giống như Y Hi Nhi nói ra sẽ ngay lập tức đem người đó giải quyết tại chỗ.
"Không có ai, bị cha một phen ném vào trong hồ ô nhiễm, chính con cùng một đám lính bên trong lăn lộn ba tháng, nếu không nói mấy câu thô tục mới gọi là kỳ quái chứ? Muốn trách thì trách chính cha!" Y Hi Nhi thở phì phò chỉ trích, lúc đầu cô không hỏi đến thân thích nhà người ta, bây giờ có gì phải tức giận?
Xoay lưng lại, Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu mà đem sau lưng hướng về phía Vũ Văn Bác.
Lúc này, Tây Môn Dật đã quanh quẩn trên năm sáu vòng đang chuẩn bị hạ xuống, Y Hi Nhi nhất thời ngồi không vững vàng, ngã về phía trước nằm sấp xuống, thoạt nhìn giống như chó ngã ăn phân.
"Tây Môn Dật, anh và tôi có thù oán ?" Y Hi Nhi tức giận gầm lên, Vũ Văn Bác cô còn dám thét, còn có ai là cô không dám?
Tây Môn Dật quay đầu lại cười nhạo nói: "Nha đầu ngươi là qua cầu rút ván, mới vừa chú còn giúp đỡ cháu." Vốn chỉ muốn giễu cợt, nhưng sau khi nhìn thấy hình tượng của Y Hi Nhi, Tây Môn Dật lại cười thật to đi ra.
"Phải ha, vậy thay cháu cám ơn cả nhà chú!" Y Hi Nhi khẽ cắn răng, buồn rầu nhìn tới bóng lưng Tây Môn Dật đã xoay người qua chỗ khác, nếu như có thể, cô không muốn cắn răng, mà cô muốn cắn cổ của Tây Môn Dật, giống như quỷ hút máu, độc ác.