Trong những người quan sát có Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến đều chau mày, vì Y Hi Nhi mà một hơi huýt gió, quả thật không nghĩ tới Y Hi Nhi lại mạnh mẽ như vậy, mặc dù thủ đoạn không giống nhau có thể nói là thủ xảo, chỉ là cô đã làm được, không phải sao?
Đều là"Quẹo cua" , chỉ là chỗ ngoặt không giống nhau mà thôi.
Trong khi các cấp trên thảo luận, chủ yếu vẫn là Tiệp Khắc cản trở, sau đó Tây Môn Dật ngấm ngầm ủng hộ, vì vậy Y Hi Nhi đã được thông qua, chỉ là cô muốn không phải chỉ ít người ủng hộ như vậy.
"Tôi biết còn có một nhóm người khác tại căn cứ khác đang giống như chúng ta huấn luyện, nghe nói gần đây đúng lúc tiếp nhận khảo hạch, tôi muốn cầu xin tiếp nhận khảo hạch trước thời hạn, tốt nghiệp sớm!" Y Hi Nhi đứng nghiêm ngay ngắn, lời nói có khí phách, không cho cự tuyệt.
Mấy vị lãnh đạo đều có ý làm khó, chỉ là Y Hi Nhi tại chỗ buộc ban lãnh đạo cho câu trả lời.
Cuối cùng, xin phép cấp trên! Cấp trên ở đây dĩ nhiên là phụ trách cố vấn quân sự Tây Môn Dật, Y Hi Nhi có được câu trả lời như ý muốn.
Lúc này mọi người đều tản đi hết, Cố Nhã Thuần đứng dậy.
"Chờ một chút!" Cố Nhã Thuần liếc mắt nhìn Hạ Hải Yến, đáng tiếc người sau lắc đầu một cái.
Hạ Hải Yến làm sao không biết Cố Nhã Thuần có ý gì, anh biết Cố Nhã Thuần đã ba năm, biết cô đối với Y Hi Nhi rất đặc biệt, hôm nay Y Hi Nhi mặc dù dưới con mắt người khác giờ đã khác xưa, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi, chỉ có thể nói cô thông minh, nhưng lại không có năng lực quân sự.
Để cho một mình Y Hi Nhi đi, Cố Nhã Thuần chắc chắn sẽ không mặc kệ ngồi nhìn,
"Tôi cũng thỉnh cầu khiêu chiến!" Cố Nhã Thuần vừa nói xong, tất cả mọi người đều dừng lại, trong nhóm học viên, trừ danh tiếng của Y Hi Nhi, chính là Cố Nhã Thuần, người phụ nữ này trong cuộc sống không làm chuyện không nắm chắc, ý tứ câu nói "Nhường cho tôi bắn quẹo cua", hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy.
"Oa! Cố đại nhân quá tàn khốc !" Y Hi Nhi lập tức lao đến, kéo ống tay áo áo khoác xuống, khua tay, trong miệng lẩm bẩm: "GO! GO! GO! A lê A lế À lê!"
Do trước đó đã châm chước cho Y Hi Nhi, nên những vị lãnh đạo kia tự nhiên không thể cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Nhã Thuần .
Cố Nhã Thuần đứng ở chính giữa sân huấn luyện, tất cả mọi người đều yên tĩnh tập trung, nhìn cô bóp cò, xem cuối cùng có phải thật sự là có bản lãnh "bắn quẹo cua" .
Giống như Y Hi Nhi bóp cò nghiêm túc và nghiêm túc tính toán cự ly bắn khác nhau, Cố Nhã Thuần tương đối nhẹ nhõm, ngay cả chỗ đứng cũng rất tùy hứng, khóe miệng còn hơi mỉm cười, đó là một loại kiêu ngạo, tự tin, làm người ta cảm phục.
Y Hi Nhi cảm thấy Cố Nhã Thuần ra sân khác xa so với mình lúc ra sân, cô lúc ra sân rất khẩn trương, nhịp tim cũng cảm thấy chạy đến cổ họng.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Liên tiếp ba phát, Cố Nhã Thuần mỗi một phát súng đều " bắn ra quẹo cua".
"A a! Hoan hô! Vỗ tay! Ở nơi nào?" Y Hi Nhi lớn tiếng la lên, lôi kéo toàn bộ không khí tại sân! "Oa oa oa oa! Quả thật quá khốc liệt, không hổ là Cố đại nhân, thật bản lĩnh!"
"Ba ba. . . . . ." Toàn sân tiếng vỗ tay không ngừng, ngay cả mấy vị lãnh đạo cũng vỗ tay, dù sao số người có thể chân chính "bắn ra quẹo cua" quá ít, Cố Nhã Thuần lúc này ở trong mắt họ là nhân tài hiếm có!
Hung hăng xông về Cố Nhã Thuần, nhào tới. Cố Nhã Thuần không giống như Vũ Văn Bác có thói quen đón Y Hi Nhi, vì vậy, Cố Nhã Thuần xinh đẹp bị té nhào xuống đất rồi.
"Rắc" , một âm thanh nhỏ bé vang lên cũng không có người nghe được, khuôn mặt thối của Cố Nhã Thuần tức giận gầm nhẹ: "Cái người ngu ngốc này, muốn đè chết lão nương sao? Đứng lên cho tôi!"
"Hắc hắc. . . . . . Nhất thời không có khống chế được!", Y Hi Nhi gãi gãi đầu cười khúc khích, tay chân luống cuống từ trên người Cố Nhã Thuần bò dậy, chỉ là hình như thần kinh Y Hi Nhi vẫn còn ở trạng thái hưng phấn, lại ngã xuống, đụng phải Cố Nhã Thuần mới vừa chuẩn bị đứng dậy, hai người lại ngã đè lên nhau.
"Y Hi Nhi! Cái người đần độn này! Không được nhúc nhích!" Cố Nhã Thuần bị ép tới không nhẹ, âm thanh đã bắt đầu không nhịn được, cảm giác trên người Y Hi Nhi lại muốn động, rống lớn một câu.
Cái âm thanh vừa nãy đoán chừng đã báo trước là cổ tay bị trật khớp, lại bị đè ép một lần, đoán chừng tay phải này trong một tuần lễ thì không cách nào bắn súng, Cố Nhã Thuần lúc này hận không thể cắn chết người phía trên Y Hi Nhi.
"Hạ Hải Yến, đưa đồ ngu ngốc này lấy ra!" Cố Nhã Thuần hướng về phía Hạ Hải Yến đang xem kịch vui rống lên, nếu không kéo người đang đè ở trên người ra, đoán chừng cô muốn hung bạo trực tiếp đạp người.
Bị Hạ Hải Yến túm cổ áo xách lên, Y Hi Nhi đối với Hạ Hải Yến bày tỏ sự bất mãn bĩu môi, nhận được ánh mắt sắc bén phía sau của Cố Nhã Thuần, liền thay đổi thành chân chó cười xu nịnh.
Ba ngày sau.
Y Hi Nhi dãn gân cốt một cái, thoải mái lật người, cảm giác như nằm trên cái chăn mềm mại.
Đợi đã...!
Y Hi Nhi chợt nhảy lên, khi nào trong căn cứ lại có cái chăn mềm mại thế này? Hơn nữa ở kí túc xá khi nào ở trên giường cô có thể lật người mà không té xuống đất lại còn nằm ở trên chăn chứ?
Chẳng lẽ cô thể hiện tài hoa hơn người, vì vậy mọi người vài phần kính trọng sao?
"Chào buổi sáng, bảo bối!"
Cùng lúc đó một âm thanh dễ nghe dịu dàng hơi khàn khàn vang lên, Y Hi Nhi nhìn nơi phát âm ra âm thanh, thấy Vũ Văn Bác đang nhìn mình.
"Chào buổi sáng. . . . . ., cha!" Kỳ quái, sao tỉnh dậy lại thành như vậy? Rõ ràng ngày hôm qua nhận được thông báo sẽ đưa cô và Cố Nhã Thuần đến một căn cứ khác đi tiếp thu đợt huấn luyện cuối cùng, kết quả hôm nay tỉnh lại là trong phòng của Vũ Văn Bác là sao?
Vươn tay sờ sờ trên người Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác nhíu lông mày, mới hai tháng mà đã gầy đến như vậy, xem ra phải nhanh bổ sung nhiều năng lượng cho con gái ngoan rồi.
"Cố đại nhân đâu? Không phải cô ấy cũng tới sao?" Y Hi Nhi nhảy xuống giường, đi chân không trên đất, kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu vào, thuận tiện thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài.
Y Hi Nhi nhìn một chút, đây là một tòa biệt thự, bên ngoài có vườn hoa và sân cỏ, chỉ là vẫn còn ở Bắc Kinh.
Chân dài của Vũ Văn Bác hạ xuống, mấy bước đã đến bên cạnh Y Hi Nhi, ôm lấy cô liền hướng phòng tắm đi tới.
"Không cho ở trước mặt cha nhắc tới cô ấy." Vũ Văn Bác bá đạo ra lệnh!
"Tại sao? Bởi vì cô ấy gây hấn với cha sao? Cha không nên quá hẹp hòi, Cố đại nhân dù sao cũng là phụ nữ, cha so đo cái gì? Trong diễn tuồng nhân vật chính đại ca không phải là không cùng con gái không chấp nhặt sao?" Y Hi Nhi cười nói, mặc dù Cố đại nhân luôn nghiêm mặt thối, còn luôn khi dễ mình, chỉ là cô lại không hy vọng Vũ Văn Bác không thích cô ấy.
"Ở trong mắt cha, không có phân biệt nam hay nữ." Huống chi, có thể từ trong tay Vũ Văn Bác cứu người, Cố Nhã Thuần có thể so với rất nhiều nam nhân!
"Vậy cha. . . . . . Thích nam nhân?" Y Hi Nhi chợt quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, trong đôi mắt mở to viết đầy nghi vấn, Y Hi Nhi dù trong bất kỳ trường hợp nào đều có ý tưởng đột phá.
"Đánh răng!" Vũ Văn Bác để Y Hi Nhi xuống, tức giận nói.