Đại Lệ Ti không nghĩ tới cô gái Đông Phương này sẽ nói như vậy, kinh ngạc trong mắt thoáng qua rồi biến mất, sau đó cười hỏi: "Ý đến đây lâu như vậy, đã quen thuộc chưa?"
Đối với bé gái này, Đại Lệ Ti cũng không có cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng yêu hồn nhiên. Có thể bởi vì ở trong hắc ám quá lâu, nhìn thấy nụ cười ngây thơ như vậy lại cảm thấy trân quý.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Đại Lệ Ti thế nhưng cùng cô gái Đông Phương trò chuyện với nhau thật vui, thoạt nhìn hình như còn rất thích dáng vẻ cô ấy, hoàn toàn không có dấu hiệu quyết liệt cùng Vũ Văn Bác .
Vũ Văn Bác rất nhanh liền bị mọi người vây lượn, làm người đứng thứ hai của Italy Mafia, Đại Lệ Ti sẽ không bỏ qua trận ‘Hào Môn thịnh yến’ này, rất nhanh liền thay đổi thành cô gái hồng lâu, lượn qua tất cả các góc của buổi dạ vũ, lưu lại Y Hi Nhi chán muốn chết ngồi ở trong góc nhìn bữa tiệc phù hoa.
Híp mắt nhìn đèn treo trên trần nhà, Y Hi Nhi bắt đầu ngáp, lúc này một phục vụ đi qua, không cẩn thận đổ rượu lên người Y Hi Nhi, "Ai nha!"
Người phục vụ kia cúi đầu, liều mạng nói xin lỗi, tay chân hốt hoảng lau chùi trên người Y Hi Nhi, "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi sẽ dẫn cô đi rửa! Thật sự rất xin lỗi!"
Nhìn phục vụ khủng hoảng, Y Hi Nhi thờ ơ nhún nhún vai, dù sao Vũ Văn Bác có tiền, một bộ lễ phục mà thôi, không có gì không được, "Không sao, anh cũng không phải cố ý."
Phục vụ không dám ngẩng đầu, lôi kéo Y Hi Nhi đi vào phòng vệ sinh giúp xử lý sạch sẽ quần áo của cô, Y Hi Nhi cũng cảm thấy trên người không thoải mái, liền đi theo.
Mới vừa vào phòng vệ sinh, Y Hi Nhi đột nhiên bị người từ phía trên hành hung.
Đau đớn kịch liệt khiến Y Hi Nhi hô lên, "A!"
Phục vụ không chút hoang mang nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tôi có thể cởi ra, chúng ta đều là con gái không cần xấu hổ." Nói xong một tay dùng sức vặn gò má của Y Hi Nhi, xoay tròn hai vòng, đau đến mức Y Hi Nhi chảy nước mắt.
Cảm giác cùng sức lực quen thuộc, khiến Y Hi Nhi lập tức nhận ra Cố Á Thuần người lãnh đạo trực tiếp của cô, cho dù đau đến chảy nước mắt, vẫn khẽ cắn răng nhịn không lên tiếng.
"Cái người ngu ngốc này, không bị trói chặt tay chân, chẳng lẽ không tự mình chạy trốn sao? Mẹ, hại ta ngàn dặm tìm kiếm, kết quả cô xem ra rất tốt. Làm thiên kim đại tiểu thư, làm hại lão nương kinh hồn bạt vía (hoảng sợ) chỉ sợ cô có gì ngoài ý." Cố Á Thuần nhìn thấy Y Hi Nhi hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt rốt cuộc yên tâm, nhưng một hơi không phát tiết thì không thoải mái.
Nhìn thấy Nữ Ma Đầu ngàn dặm xa xôi tới cứu mình, trong lòng Y Hi Nhi cảm động, mặc dù bình thường Nữ Ma Đầu đối với mình rất hư , nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nguyện ý tới cứu mình, lập tức run rẩy đôi môi, ríu rít nói: "Cô rốt cuộc đã tới, tôi biết ngay cô nhất định sẽ tới, ô ô. . . . . ."
Cố Á Thuần tát một cái trên đầu Y Hi Nhi, đè ép giọng nói vẫn còn hung tợn: "Câm miệng! Tôi còn chưa xuống Địa phủ cô khóc cái rắm a, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cô nhanh nói rõ ràng."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Y Hi Nhi lập tức đem đầu đuôi một loạt sự kiện kể cho Cố Á Thuần, đồng thời còn tự mình rửa lễ phục. Cũng không biết tại sao, suốt một đoạn thời gian cư nhiên một người đi vệ sinh cũng không có.
Mặc dù không có người gõ cửa, nhưng Cố Á Thuần không dám phớt lờ, tùy tiện trấn an Y Hi Nhi, liền rời đi, khiến Y Hi Nhi tùy thời đợi lệnh, không phải lo lắng.
Y Hi Nhi rất muốn hỏi tại sao không thể lựa chọn hiện tại rời đi. Nhưng lá gan cô không đủ lớn, không dám hỏi, đoán chừng hỏi cũng vô ích. Cố Á Thuần làm việc chưa bao giờ cần giải thích với cô , cô ở xa như vậy cũng đuổi tới, cứu mình đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không cần vội nửa khắc.
Trở lại bữa tiệc, trên mặt Y Hi Nhi trong sáng, Cố Á Thuần tới khiến cô cảm giác có hi vọng. Tới nay không dám trốn chạy, đó là bởi vì biết mình không thông minh, thế nào cũng bị Vũ Văn Bác chơi đùa, đến lúc đó chơi đến bán thân bất toại còn thê thảm hơn. Cho nên dứt khoát ngoan ngoãn làm con gái tốt, hiện tại không giống nhau, Cố Á Thuần tới, này đại biểu cái gì? Đại biểu tổ chức đã coi trọng mình.
Tám năm kháng chiến thắng lợi, hai vạn năm nghìn dặm trường chinh cũng thắng lợi, còn cái gì tổ chức không làm được? Có tổ chức che chở, Y Hi Nhi nhất thời cảm giác cuộc sống tràn đầy hi vọng cùng hào quang, đến lúc đó nói không chừng sau khi được giải cứu còn có thể thăng quan đấy.
Ôm tâm tình tốt đẹp, ngay cả nhìn bữa tiệc phù hoa cũng thấy đẹp hơn.
"Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cô nhảy?"
Thanh âm dễ nghe, đập vào mi mắt là một người đàn ông tuấn tú, phong thái trác tuyệt, đôi mắt hoa đào chớp chớp nhìn Y Hi Nhi.
Y Hi Nhi sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn người trước mắt, khi nào thì tới Italy rồi? "Đoan Mộc Thác? Không đúng, anh là anh trai Đoan Mộc Triển, có phải các người rất thích chơi trò ‘Đoán một chút ta là ai’ không?"
Đoan Mộc Triển vẫn như cũ khom lưng đưa tay, giữ vững tư thế người mời nhảy, cười đến rực rỡ, "Tại sao nói như thế?"
Y Hi Nhi nhận định đôi song bào thai này chính là muốn đùa giỡn với cô, giống như mèo vờn chuột, lấy trêu chọc làm niềm vui, giọng nói liền không tốt: "Biết lời nói và hành động này chỉ có Đoan Mộc Thác, nhưng anh cố tình cố ý làm như vậy, căn bản là cố ý muốn người khác nhận lầm các anh, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Mặc dù Y Hi Nhi nói rất không khách khí, thậm chí có chút không lễ phép, nhưng tâm tình Đoan Mộc Triển lại có vẻ rất tốt, cười híp mắt. Nụ cười vốn không đạt tới đáy mắt, nhưng bị lời nói của Y Hi Nhi, ngay cả đáy mắt nụ cười cũng sáng chói ánh sáng.
Lúc này, Đoan Mộc Thác từ trong đám người đi tới, bộ mặt đều là nụ cười. Nhưng trong mắt giống như có một loại kích động, giống như trúng số rồi lại không dám lộ ra, "Cô làm thế nào nhận ra chúng tôi? Cô biết chúng tôi được bao lâu, cô khẳng định như vậy sao?"
Đối với người mặc y chang trước mắt, ngay cả kiểu tóc cũng y chang không khác, sắc mặt Y Hi Nhi không thân thiện. Rõ ràng tới trêu chọc cô, cô có sắc mặt tốt mới kỳ quái, huống chi hiện tại cô có tổ chức làm hậu thuẫn, càng không chút kiêng kỵ.
"Tôi không mù, còn không nhìn ra sao? Nhàm chán!" Nói xong, Y Hi Nhi căn bản không muốn quan tâm đến một đôi muốn lấy mình ra làm trò hề, liền tránh ra.
Đoan Mộc Triển lúc này mới đứng thẳng người, thu hồi tay, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi trong đám người, trong mắt có ánh sáng xao động.