Bất tri bất giác, ở Sơn Trang đã năm ngày. Mọi người ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, thật ra thì bên trong bóng tối không ai hài hòa. Vì vậy, hôm nay rời Sơn Trang trở về đế đô, mọi người cũng không có gì lưu luyến.
Lạc Huyền Lăng và Nam Ức Tịch hẹn gặp mặt buổi tối tại sườn núi nhỏ.
Nam Ức Tịch vẫn mặc một bộ sa y màu đỏ mê hoặc, khoác một áo choàng đỏ, xinh đẹp không gì diễn tả được, cũng cuồng vọng đến mức tận cùng.
Thời điểm nàng đến đồi, Lạc Huyền Lăng đã đến, ánh trăng trong suốt chiếu trên người hắn, khiến hắn giống như thần đế, cũng giống như lần đầu tiên ở chỗ này nàng nhìn thấy hắn. Chỉ là lần này, nàng rõ ràng cảm thấy bóng lưng trong trẻo lạnh lùng có thêm mấy phần ấm áp.
“Ngươi đã đến rồi.” Không tiếp tục lấy lưng đứng phía trước nàng, Lạc Huyền Lăng từ từ xoay người lại, một đôi con ngươi đen tuyền xinh đẹp dịu dàng nhìn chăm chú vào Nam Ức Tịch, một nụ cười thanh nhã mà ấm áp.
Ánh trăng chiếu xuống trên gương mặt của hắn, phát ra một loại sáng lộng lẫy. Nam Ức Tịch kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt.
Hắn mặt mày rõ ràng, con ngươi đen nhánh giống như đá Hắc Diệu, khiến lòng người dung động, dường như tất cả mọi thứ trong thiên địa trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Sống mũi cao tinh xảo mượt mà. Môi mỏng hiện ra nụ cười ưu nhã.
Tất cả trên cõi đời này đều không thể dùng hết từ ngữ để miêu tả ca ngợi ra dung mạo của hắn, dù chỉ một chút. Hắn lẳng lặng đứng đó nhìn nàng cười, liền giống như trăm hoa đua nở, mang theo vẻ đẹp thấm vào tâm can con người.
Lúc này đây tinh xảo đến mức không thể tìm ra một khuyết điểm, tuấn mỹ đến thiên địa cũng phải nhạt nhòa trước hắn, đây mới là hình dáng chân thực của Lạc Huyền Lăng sao? E rằng cũng chỉ có gương mặt thanh tú tinh xảo tuyệt luân mới xứng được với khí độ khuynh thế phong hoa tuyệt đại kia, sợ cũng chỉ có người tuấn mỹ như vậy mới đảm đương nổi danh hiệu “Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô Song“.
Cho dù đã sớm đoán được hình dáng Lạc Huyền Lăng biểu diễn cho thế nhân có thể không phải là hình dáng chân chính của hắn, bởi vì một gương mặt bình thường không xứng với con ngươi xinh đẹp của hắn. Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, lại có nam tử có thể xuất chúng như thế.
“Nhìn đến ngây ngốc sao?” Lạc Huyền Lăng chú ý tới vẻ mất hồn của Nam Ức Tịch, trong mắt mang theo vài phần hài hước, khóe môi khẽ nâng lên, cười nói với Nam Ức Tịch.
Lúc này Nam Ức Tịch mới phục hồi lại tinh thần, nhìn mặt của Lạc Huyền Lăng, nàng chưa từng thấy qua nam tử tuấn mỹ như thế, cho dù là ca ca có dung mạo giống nàng, cũng không bì kịp Lạc Huyền Lăng. Bởi vì Nam Dận mặc dù tuấn mỹ, nhưng không có mị hoặc mê người, không thể so được với Lạc Huyền Lăng?
Chỉ là vì sao thời điểm khi nàng nhìn gương mặt này, lại có loại cảm giác quen thuộc. Giống như đã gặp qua ở nơi nào. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác đã từng quen biết với Lạc Huyền Lăng, có lẽ cũng chính bởi vì loại cảm giác đã từng quen biết này, mới làm nàng buông lỏng đề phòng với Lạc Huyền Lăng, mới làm nàng đặc biệt tin cậy hắn.
“Vì sao phải cho ta xem hình dáng thật?” Tỉnh táo lại trong mắt Nam Ức Tịch không còn sợ hãi và mê hoặc, chỉ có tỉnh táo và xem xét.
Lạc Huyền Lăng hình như không nhìn thấy xem xét trong mắt Nam Ức Tịch, hắn ưu nhã vô cùng đi tới trước mặt Nam Ức Tịch, làm như thuận miệng nói xong, vừa giống như dùng hết tất cả hơi sức nói thật, “Bởi vì ta thích ngươi, cho nên ta muốn ngươi thấy được hình dáng của ta, như vậy ngươi mới có thể chân chính nhớ ta.”
Nam Ức Tịch không nghĩ tới sẽ đón nhận thổ lộ bất ngờ xảy ra như vậy, nếu như là ngày trước, có thể được công tử Vô song thiên hạ thích, nàng nhất định sẽ rất kích động. Nhưng nàng bây giờ, đã đánh mất sự kích động thuộc về thiếu nữ đối với tình yêu, nàng chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Huyền Lăng, nói từng chữ, “Thích? Lạc thiếu chủ chẳng lẽ đang nói đùa sao? Chúng ta giống như những người khác, cũng có thể thích sao?”
Cuộc sống của bọn họ luôn nằm trong kế hoạch, tất cả đều muốn tỉ mỉ nắm người khác trong tay, cũng có thể thích yêu sao? Thích một người, sẽ mang ý nghĩa phải trả giá toàn bộ, bình thường ngươi sẽ luôn luôn tính toán, nhưng một khi ngươi tin tưởng một người, sẽ không hề phòng bị, người ngươi tin tưởng, thường sẽ mang lại thương tổn nặng nhất cho ngươi.
“Ta thích ngươi, mặc kệ có thể hay không, cũng đã không có cách nào thay đổi.” Lạc Huyền Lăng nhìn thẳng đôi mắt Nam Ức Tịch, dịu dàng mà cố chấp nói, “Ngươi không phải cần phải cho ta câu trả lời chắc chắn, hôm nay ta nói ra, chỉ là muốn để cho ngươi biết, ngươi không phải chỉ có một mình, lúc ngươi mềm yếu khổ sở, có thể nói cho ta biết, khi ngươi cần giúp đỡ, cũng có thể tới tìm ta.”
Nam Ức Tịch kinh ngạc nhìn Lạc Huyền Lăng, không biết nên phản bác như thế nào, đối với tình yêu nàng xem thường, còn quá khứ những thứ thổ lộ dối trá châm chọc kia tất cả đều không nói ra miệng. Nhìn tròng mắt Lạc Huyền Lăng, nửa câu đả thương người nàng đều nói không ra miệng.
“Ta không cần người thích.” Trầm mặc chốc lát, trong mắt Nam Ức Tịch lóe lên một tia quyết tuyệt, nàng nhìn Lạc Huyền Lăng, nói như đinh chém sắt.
“Mặc kệ ngươi có cần hay không, ta vẫn vậy. Nếu ngươi không cần, ngươi có thể làm như không nhìn thấy ta. Nếu là ngươi cần, ta đều ở đây.” Lạc Huyền Lăng hình như đã sớm nghĩ tới Nam Ức Tịch sẽ nói như vậy, hắn nhìn Nam Ức Tịch, lấy một loại giọng điệu không cho cự tuyệt nói với Nam Ức Tịch.
Nam Ức Tịch cảm giác trái tim băng giá giống như có một chút xíu vỡ vụn, nàng hốt hoảng luống cuống xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn đôi mắt hắn nữa, bởi vì nàng sợ nhìn nữa, nàng sẽ mềm lòng.
“Lạc thiếu chủ, tối nay coi như ta không tới.” Nam Ức Tịch nói một câu lạnh lùng, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lạc Huyền Lăng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Nam Ức Tịch, chân mày nhíu lại thật sâu một chỗ, trong mắt chỉ còn đau tiếc. Ức Tịch, là ta mạnh mẽ quá chậm, cho nên mới khiến cho ngươi bị nhiều tổn thương như vậy. Bây giờ ngươi không chịu mở trái tim ra cũng không sao, ta sẽ có biện pháp để ngươi tiếp nhận ta.
Ta sẽ một mực chờ đợi. Bởi vì ta biết, mặc dù ngươi lạnh lùng quyết tuyệt, nhưng ngươi vẫn luôn có nội tâm yếu ớt mềm mại của cô nương. Ta hiểu rõ, thật ra thì ngươi cần yêu thương.