Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 52: Chương 52: Sắc mặt đáng ghê tởm!




Nam Ức Tịch thi triển một đường khinh công, không để ý ánh mắt của mọi người, về tới gian phòng của mình, khép thật chặt cửa phòng lại. Nằm trên giường, thật lâu sau nàng không thể vào giấc ngủ.

Một buổi sáng tinh mơ, nàng liền vào cung. Nhưng nàng không có nói cho bất luận kẻ nào nàng hướng nàng đi, cũng không quang minh chánh đại đi vào cung, mà là tránh thị vệ, lặng lẽ vào cung.

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, muốn tìm đại tỷ trò chuyện, cũng không muốn phải nói cho người khác, cũng không muốn đi ứng phó những chuyện cung đình ngổn ngang kia.

Nhưng không như mong muốn, thời điểm nàng đi qua tẩm cung hoàng hậu, lại lỗ tai bén nhạy nghe được bên trong có tiếng cãi vã, nha hoàn và thị vệ chạy tới bên ngoài viện, Nam Ức Tịch không khỏi nhíu mày, lắc mình vào viện.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi phải cưới Doãn Lưu Nguyệt? !” Trương Sở Sở có chút tức giận nhìn chằm chằm Nam Dận, cau mày nói, “Ta cho ngươi ở sơn trang là nắm chặt giải quyết Cung chủ Ma Cung, sao ngươi lại thế. . .”

“Mẫu hậu! Ngươi không biết, cái người Quỳnh Lạc từ lúc bắt đầu cũng chưa cấp cho nhi thần sắc mặt tốt, nhi thần kéo tay của nàng một cái, nàng liền trách cứ nhi thần, nhi thần đưa tay chỉ nàng, nàng liền uy hiếp nhi thần nói muốn chặt ngón tay nhi thần. Nhi thần làm sao có thể cưới nàng?!” Nam Dận nghe được Trương Sở Sở nói, không khỏi chau chặt chân mày, nghĩ đến mình bị Nam Ức Tịch làm cho uất ức, vẫn là Doãn Lưu Nguyệt ôn nhu thiện giải tương đối hợp tâm ý hắn.

Trương Sở Sở nghe vậy, cũng thở dài, có chút từ ái kéo Nam Dận nói, tiếp tục khuyên nhủ, “Dận nhi, mẫu hậu cũng biết cho ngươi đi lấy lòng yêu nữ kia là uất ức ngươi, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho đại sự, trong tay nàng có kho báu, nếu như ngươi cưới được nàng, đồng nghĩa với ngôi vị hoàng đế sẽ vững vàng!”

“Nhưng mẫu hậu, Lưu Nguyệt cũng là tiểu thư Doãn gia, nếu ta cưới nàng, không phải là đưa thế lực Doãn gia nhét vào trong tay sao? Chẳng lẽ có được thế lực Doãn gia, còn không làm được Hoàng đế sao?” Nam Dận nghe Trương Sở Sở nói, liền nói lại lời Doãn Lưu Nguyệt dạy hắn nói ra ngoài.

Quả nhiên, Trương Sở Sở vừa nghe, cũng cảm thấy Nam Dận nói có đạo lý. Kho báu tất nhiên rất mê người, nhưng thế lực Doãn gia cũng tuyệt đối không thể khinh thường, nếu Nam Dận cưới Doãn Lưu Nguyệt, thật sự có thể được Doãn Lưu Quang ủng hộ, cái ngôi vị hoàng đế này trở thành vật trong túi.

Nhưng kho báu Ma Cung dù sao không thể khinh thường, mọi sự phải an toàn lên làm đầu, sóng mắt Trương Sở Sở chuyển một cái, lập tức hiện ra nụ cười tính toán, nói với Nam Dận, “Dận Nhi, ta thấy không bằng như vậy, ngươi nói cho Doãn Lưu Nguyệt, trước hết chúng ta nghĩ biện pháp cưới yêu nữ này, một khi kho báu tới tay, lập tức từ nàng, lập Doãn Lưu Nguyệt làm chánh phi, như thế nào?”

Nam Dận nghe vậy, suy nghĩ một chút Trương Sở Sở nói cũng có đạo lý, liền cười nói với Trương Sở Sở, “Là mẫu hậu nghĩ chu đáo, giờ ta đi nói cho Lưu Nguyệt nghe, nàng ấy là người khéo hiểu, nhất định sẽ đồng ý.”

Hai người bọn họ ở bên trong ngươi một câu ta một nói hăng say, Nam Ức Tịch đứng ở ngoài phòng nghe rõ tiếng bọn họ đối thoại.

Ha ha, bốn năm rồi, mẫu hậu nàng ngược lại không thay đổi dù một chút, vẫn là bộ dáng hai mặt. Thời điểm ở trước mặt nàng, rất thân thiết gọi Quỳnh Lạc Quỳnh Lạc, lấy lòng nàng, sau lưng liền gọi nàng là yêu nữ. Lại còn muốn ra chủ ý ác độc hại nàng.

Nữ tử lập gia đình sau đó mới bị hưu, đó là bao nhiêu sỉ nhục, coi như thân phận của nàng bây giờ là nữ tử giang hồ, chuyện như vậy nếu xảy ra, chỉ sợ nàng cũng không có thể diện sống. Tâm tư mẫu hậu tốt của nàng thật đúng là ác độc, muốn đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào!

Chỉ là ngược lại nàng không nghĩ tới, Nam Dận và Doãn Lưu Nguyệt thông đồng với nhau, xem ra ngày đó Doãn Lưu Nguyệt mời Nam Dận đi uống trà nhất định xảy ra chuyện gì, nếu không lấy tính tình Doãn Lưu Nguyệt, quyết sẽ không đi theo Nam Dận.

Xem ra bây giờ Doãn Lưu Nguyệt không tiếc tất cả đều muốn đối phó nàng? Như vậy nàng liền theo đến cùng, có bao nhiêu âm mưu thủ đoạn đưa hết ra.

Đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, Nam Ức Tịch không biến sắc rời khỏi viện, coi như cái gì cũng không biết. Thời điểm nàng đi đến chỗ Nam Hương Vận, lại phát hiện Nam Hương Vận không có ở trong cung, hỏi nha hoàn của nàng mới biết, Nam Hương Vận đi ra ngoài cùng đại tướng quân Tống Tử Văn.

Đại tỷ và Tống Tử Văn có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, mà nhân phẩm Tống Tử Văn cũng tốt, đúng là xứng đôi với nhau. Nếu đại tỷ gả cho Tống Tử Văn, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Không biết vì sao, nghĩ đến hạnh phúc, trong đầu lại hiện ra đôi mắt Lạc Huyền Lăng. Thời điểm đôi tròng mắt kia nhìn nàng, thật chân thành.

Nhưng Lạc Huyền Lăng thật sự thích nàng sao? Một người lớn lên trong tính toán, có thể chỉ vì tri kỷ chơi cờ mà thích nàng?

Trong lòng không khỏi có chút phiền não, nhưng cũng không biết nên nói với ai. Mặc dù Tiểu Tuyết rất thân thích, nhưng chính nàng cũng chưa từng có kinh nghiệm tình yêu, từ nhỏ lớn lên ở Ma Cung, sợ là cũng sẽ không hiểu loại cảm giác này.

Đi tới đi lui liền đi tới sườn núi nhỏ hai lần gặp mặt Lạc Huyền Lăng, ngồi xuống trên sườn núi, Nam Ức Tịch đưa mắt nhìn ra xa, chỉ cảm thấy sườn núi này mặc dù không cao, nhưng nhìn cảnh sắc quả không tệ.

“Phong cảnh nơi này không tệ. Ta nghĩ ngươi sẽ thích.” Nam Ức Tịch đang thưởng thức phong cảnh thì lại nghe được sau lưng vang lên giọng nói trong như ngọc.

Nàng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy được mặt Lạc Huyền Lăng dịu dàng. Làm sao hắn cũng ở nơi đây?

Như nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Nam Ức Tịch, Lạc Huyền Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng, từ từ nói, “Ta cảm thấy ngươi có thể sẽ đến.”

Nam Ức Tịch nhìn hắn không nói lời nào, Lạc Huyền Lăng cũng không để ý, vén áo khoác lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không nói. Hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, mặc dù không nói chuyện, nhưng lại có loại an tâm hài hòa.

Nam Ức Tịch ngồi một lúc, đã ngủ thiếp đi tựa vào vai Lạc Huyền Lăng. Lúc tỉnh lại Lạc Huyền Lăng vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, hình như sợ động một chút sẽ đánh thức nàng .

Nàng nâng đầu rồi ngồi thẳng lên, ngoài lúng túng ra cũng có lộ thêm vẻ kinh ngạc. Cảm động với Lạc Huyền Lăng có thể vì nàng giữ vững một tư thế ngồi lâu như vậy, khiến nàng kinh ngạc hơn là nàng đã tín nhiệm hắn đến trình độ như vậy, lại có thể tựa vào trên vai của hắn ngủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.