Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 106: Chương 106: Khả Năng Tính Toán Thật Tốt! (1)




Editor: Mèo (meoancamam)

Đại hội võ lâm so với mong đợi còn thuận lợi hơn nhiều, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng không rảnh ở lại nói chuyện cùng mấy người trong võ lâm. Bởi vậy, đại hội võ lâm vừa kết thúc, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật liền nhanh chóng quay lại Nam Hải.

Tính ra bọn họ cũng rời khỏi Nam Hải được khoảng hai tháng rồi. Hai tháng này, Doãn Lưu Quang và Nam Khởi cai quản Nam Hải coi như không sai sót lắm, chỉ là đại quân Đông Lâm vẫn luôn đóng tại biên cảnh Nam Hải không chịu động, thực sự khiến cho dân chúng Nam Hải bất an.

Nhưng từ khi Nam Ức Tịnh kế nhiệm vị trí nữ hoàng, Nam Khởi cùng Doãn Lưu Quang cũng giảm thuế má, tuy đại quân Đông Lâm còn ở biên giới nhưng không có tiến quân, mặc dù dân chúng Nam Hải có chút lo lắng đề phòng nhưng cuộc sống lại tốt hơn nhiều, bởi vậy dân chúng vẫn luôn khen ngợi với Nam Ức Tịnh, cũng không có ai có thể nói nàng giết vua đoạt vị được.

Nam Ức Tịnh trở về hoàng cung, vừa thấy trên bàn chất đầy tấu chương thì liền nở nụ cười lấy lòng, nói với Nam Khởi, “Ngày mai ta phải khởi hành đi tìm bảo tàng, hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút, mấy tấu chương này phải phiền toái Lục đệ rồi.”

Dường như Nam Khởi đã sớm dự đoán được Nam Ức Tịnh sẽ nói như vậy, trong mắt hiện lên dịu dàng, mím môi cười nói, “Ừ. Những thứ tấu chương này ta vẫn đối phó được tốt, người nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Nam Ức Tịnh lộ ra nụ cười giảo hoạt, giống như cảm động nói, “Vẫn là Lục đệ quan tâm.”

Thực ra nàng cũng không cần tìm kiếm bảo tàng gấp, dù sao ai cũng biết bảo tàng ở trong tay nữ hoàng Nam Hải, Đông Lâm cũng không dám tùy tiện tiến quân, nhưng nàng nhìn thấy nhiều tấu chương như vậy nên liền thuận tiện tìm cớ thôi, lại không biết thực ra Nam Khởi đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của nàng, chỉ là biết nàng không thích phê duyệt tấu chương mới không nỡ làm khó mà thôi.

Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật nghênh ngang rời khỏi hoàng cung, đi thẳng một đường như trong bản đồ bảo tàng. Nam Ức Tịnh hơi nghiêng mặt, dường như đang nghe ngóng gì đó, trên môi là nụ cười bí hiểm, nói với Nạp Lan Thần Dật, “Ngược lại có người rất nhanh nha.”

Nạp Lan Thần Dật nhìn nụ cười trên môi Nam Ức Tịnh, nhìn vào mắt của nàng liền thấy được giảo hoạt cất giấu bên trong. Ngược lại nàng rất hăng hái, cùng bọn họ chơi trò mèo vờn chuột đấy.

Hai người ba vòng chín quẹo đã bỏ lại một đám người theo dõi phía sau, đi thẳng đến nơi có bảo tàng.

“Đi thực sự nhanh!” Thiên Thần nhìn Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đột nhiên bước nhanh, quẹo mấy vòng liền không thấy bóng người đâu, không khỏi có chút ảo não nói.

Hách Liên Nghi Huyên nghe vậy chỉ không nhanh không chậm tìm một chỗ dưới gốc tay ngồi xuống, dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh nói với Thiên Thần, “Để những thứ ngu ngốc kia đuổi theo đi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, dù sao bọn họ tìm được bảo tàng thì vẫn phải đi qua nơi này.”

Thiên Thần nghĩ lời nói của Hách Liên Nghi Huyên cũng đúng liền theo nàng ngồi dưới gốc cây. Thực ra bây giờ mới là đầu xuân, thời tiết vẫn vô cùng lạnh, làm gì có ánh mặt trời? Cũng không biết Hách Liên Nghi Huyên ngồi dưới tàng cây để làm gì.

Hai người ngồi dưới tàng cây suốt một ngày một đêm mới nhìn thấy Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật trở về.

Quần áo đỏ trên người Nam Ức Tịnh bị xây xước vài chỗ, một đầu tóc đen thả xuống, thật sự không thấy có bao nhiêu hỗn loạn cùng chật vật, trái lại có hơn vài phần xinh đẹp câu hồn đoạt phách. Nạp Lan Thần Dật đứng bên cạnh Nam Ức Tịnh, áo trắng như vẽ, trên mặt có chút tổn hại nhưng không ảnh hưởng đến dáng vẻ tao nhã của hắn chút nào.

Với việc Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã đạt đến đỉnh cao võ thuật mà nói, người bình thường muốn đến gần người bọn họ còn không có khả năng, càng đứng nói đến việc thương tổn bọn họ. Nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ bây giờ, rõ ràng có chút thương tổn, đủ để thấy cơ quan trong bảo tàng võ lâm không thể so với bình thường được.

Hách Liên Nghi Huyên cùng Thiên Thần nhìn thấy Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đi tới liền vội vàng trốn lên cây, nhìn hai người bọn họ thoải mái nhàn nhã đi qua.

Thực ra Nam Ức Tịnh đã sớm chú ý tới Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần, chỉ là nàng giả vờ như không phát hiện ra, khuôn mặt là ý cười bình thản, nụ cười trên môi lại lộ ra vài phần giảo hoạt.

Vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật lạnh nhạt thoải mái đứng cạnh nàng, nhìn hắn vẫn tao nhã xuất trần như vậy, giống như trích tiên nhưng nếu nhìn kỹ lại, liền sẽ thấy được nồng đậm hài hước và giảo hoạt trong mắt hắn.

Hai người kia nguyện ý ở chỗ này ôm cây đợi thỏ thì liền để bọn họ chờ ở chỗ này. Chỉ là không biết khi bọn họ ở đây chờ một thời gian lại không đợi thấy được cái gì sẽ là dáng vẻ thú vị như thế nào đây? Đáng tiếc hai người bọn họ không thể nhìn được rồi.

Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần nhìn Nam Ức Tịnh cùng Nạp Lan Thần Dật đã đi xa mới nhảy xuống cây, Hách Liên Nghi Huyên tiếp tục lười biếng tựa vào thân cây, đẩy Thiên Thần, nói “Nhìn dáng vẻ của bọn họ hẳn là đã tìm được bảo tàng, chắc rất nhanh sẽ phái người tới mang đi, chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ là được rồi. Ngươi đi mua chút đồ ăn quay lại đi, sợ là chúng ta phải đợi mấy ngày.”

Thiên Thần nghe vậy có chút không tình nguyện nói, “Vì sao ta phải đi mua thức ăn? Ngươi thật sự thoải mái ngồi ở chỗ này?”

“Ngươi là nam nhân hay ta là nam nhân?” Hách Liên Nghi Huyên lười biếng tựa vào thân cây, không có ý tứ muốn di chuyển, nàng nhíu mày, dáng vẻ xem thường nhìn Thiên Thần. Giống như nếu Thiên Thần không mua đồ ăn cho nàng thì liền không thể coi như nam nhân được rồi.

Thiên Thần bị Hách Liên Nghi Huyên nhìn mà cả người không thoải mái, đành phải tức giận đi mua đồ ăn. Đối với tiểu ma nữ Hách Liên Nghi Huyên này, hắn thực sự một biện pháp cũng không có.

Rất nhanh Thiên Thần đã mua đồ ăn về, Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thiên Thần ở cây đại thụ này ăn gió nằm sương đúng năm ngày, lại không thể thấy được một binh sĩ nào đến mang bảo tàng đi.

Giờ phút này, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật đã ở trên xe ngựa đi Đông Lâm rồi.

Xe ngựa nhanh chóng chạy trên đường, Nam Ức Tịnh vươn ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vén màn xe, nhìn đến cơn mưa xuân ngoài cửa sổ mà nở nụ cười như không cười, trong đôi mắt đen là ý cười bí hiểm.

“Thần Dật, trời mưa rồi.” Nam Ức Tịnh nhìn trời mưa, nói đầy thâm ý.

Nạp Lan Thần Dật thản nhiên nhìn ra cửa ổ, ánh mặt trời làm nổi bật gương mặt sáng bóng như ngọc của hắn, làm người khác không thể dời mắt, khóe môi hắn hơi cong lên, cũng cười nhẹ đáp, “Đúng vậy. Cũng không biết cây đại thụ đó có đủ che mưa cho bọn họ không.”

Nam Ức Tịnh nghe bọn họ nói, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi dài nhẹ rung động, đáng yêu không nói nên lời. Nạp Lan Thần Dật không hổ là Nạp Lan Thần Dật, cũng suy nghĩ y như nàng.

Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần không thấy nàng và Nạp Lan Thần Dật quay lại nhất định sẽ tiếp tục ôm cây đợi thỏ, nói vậy chắc giờ phút này vẫn ngây ngốc chờ bọn họ phái người đi lấy bảo tàng đi. Lại không biết vốn Nam Ức Tinh không hề muốn lấy bảo tàng.

“Chàng nói chúng ta có nên phái người đi báo cho bọn họ một tiếng, miễn cho bọn họ một mực muốn ngốc ở đó không đây.” Nam Ức Tịnh vươn tay nâng má, dáng vẻ ngây thơ trong sáng nhưng trong mắt lại là giảo hoạt.

Vẻ mặt Nạp Lan Thần Dật vẫn tao nhã như trước, vô cùng dịu dàng đáp, “Cũng được.”

Hai người bọn họ thoải mái nhàn nhã nói chuyện trong xe ngựa, nhưng bên Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần lại ăn khổ.

Thiên Thần nhìn cơn mưa càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng đen, lúc đầu do có đại thụ che nên bọn họ không để ý tới cơn mua, nhưng lâu dần, nước mưa liền theo lá cây nhỏ xuống khiến cho cả người hắn đều ướt, nhịn không được than phiền “Nghi Huyên muội tử, nhìn chủ ý hỏng bét của ngươi đi, đợi… lâu như vậy mà đến cái bóng cũng không thấy, lại ở chỗ này dính mưa!”

Hách Liên Nghi Huyên nghe Thiên Thần oán hận thì không khỏi liếc hắn một cái, nói “Nếu không phải ta chọn cây đại thụ này thì ngươi đã sớm bị mưa đến chết rồi! Lúc trước cũng không biết ai nói cây này vô dụng.”

Thiên Thần nghe Hách Liên Nghi Huyên nói không khỏi có chút dở khóc dở cười. Hiện giờ dáng vẻ bọn họ đâu có khác gì bị mưa ướt hết đâu? Đối với trời mưa thế này thì sớm hay muộn cũng sẽ thành mưa rào.

“Chúng ta vẫn nên tìm một chỗ trú mưa đi?” Thiên Thần nhìn hạt mưa càng ngày càng lớn mà không khỏi có chút buồn bực. Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh đã rời đi năm ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn không phái người tới lấy bảo tàng chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết bọn họ đi theo phía sau, cố tình đùa giỡn?

Cũng không thể. Bảo tàng ở ngay gần đây, chẳng lẽ bọn họ không sợ bọn hắn nhân lúc không có ở đây đi ăn trộm bảo tàng sao? Thật sự vô cùng kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.