Editor: Mèo (meoancamam)
Hách Liên Nghi Huyên nghe Thiên Thần đề nghi, nghĩ đến trời mưa lớn như vậy, Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật cũng sẽ không tới mức để người tới mang bảo tàng đi đâu, liền cùng Thiên Thần tìm một hang đá tránh mưa.
Có thể là do gió thổi đến, Hách Liên Nghi Huyên lại hắt xì một cái, Thiên
Thần thấy Hách Liên Nghi Huyên hắt xì thì liền vội vàng nhảy qua một
bên, dáng vẻ ngươi không nên lây bệnh cho ta. Hách Liên Nghi Huyên nhìn
thấy phản ứng của Thiên Thần thì không khỏi buồn bực, cố ý đến gần hắn,
hừ hừ nói “Ngươi cái người không lương tâm này chỉ sợ ta lây bệnh cho
ngươi phải không, ta càng muốn dính ngươi đấy!”
Thiên Thần đẩy
Hách Liên Nghi Huyên để nàng cách xa hắn một chút, trong mắt lại xoẹt
qua ý cười gian xảo. Hắn vô cùng hiểu rõ tính cách của Hách Liên Nghi
Huyên, bởi vậy mới cố ý giả bộ ghét bỏ nàng, ngược lại, cô gái nhỏ này
liền tức giận nhích đến gần hắn, bỗng dưng lại cho hắn cơ hội được ôm
nhuyễn ngọc trong ngực.
Hai người ở bên trong sơn động một đêm,
thấy trời hết mưa liền quay lại dưới cây đại thụ kia. Nhưng đợi thêm hai ngày hai đêm cũng không thấy bóng người, trong lòng họ bắt đầu có chút
mờ mịt rồi.
“Tại sao lâu như vậy lại không có động tĩnh gì?”
Thiên Thần bắt đầu cảm thấy mọi chuyện có chút không đúng, trước mắt
liện hiện lên đôi mắt sâu như biển của Nạp Lan Thần Dật, không phải bọn
hắn đã bị bọn họ tính kế chứ?
Đương nhiên Hách Liên Nghi Huyên
cũng nhận ra được dường như có chỗ nào đó có vấn đề, theo lý thường thì
không có khả năng lâu như vậy mà bọn họ không phái người đến được.
Hai người đang chuẩn bị đi Nam Hải hỏi thăm một chút lại nhìn thấy một nam
tử áo trắng dáng vẻ nhanh nhẹn đang thoải mái đi tới, trên quần áo thêu
một đóa hoa đào cực to, tay cầm một cây quạt, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần thì nở nụ cười đầy trêu tức.
Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần tốt xấu gì cũng là thiếu chủ, đã bao lâu
không bị người khác không kiêng nể cười nhạo như vậy. Nhất là Hách Liên
Nghi Huyên, rốt cuộc cũng là tính cách cô gái nhỏ, không khỏi căm tức
nhìn nam nhân trước mặt, nói “Ngươi cười cái gì?”
Người nam tử
này đúng là Tề công tử, hắn nghe Hách Liên Nghi Huyên nói thì chỉ phẩy
phẩy quạt, cười như không cười nhìn Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần,
chậm rì rì nói, “Đương nhiên là cười các ngươi. Ôm cây đợi thỏ, lại
không biết con thỏ đã sớm chạy.”
Thiên Thần từ chiếc quạt Tề công tử cầm mà nhận ra được thân phận của hắn, lại nghe được ý tứ trong lời
nói của hắn mà nhíu mày, nói với Tề công tử, “Các hạ chính là Tề công
tử? Không biết lời này của các hạ là ý gì?”
“Thiếu chủ Thiên gia
cũng có ánh mắt không tệ.” Tề công tử phe phẩy cây quạt, dáng vẻ tự
nhiên kiêu ngạo, tiếp tục nói, “Công tử nhà ta lệnh cho ta đến đây nói
cho hai vị. Người cùng phu nhân đã về hướng Đông rồi. Về phần bảo tàng,
hai vị muốn lấy thì cứ lấy.”
Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần
nghe Tề công tử nói mà không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Đương nhiên bọn họ
biết công tử và phu nhân trong miệng Tề công tử chính là Nạp Lan Thần
Dật và Nam Ức Tịnh. Hai người bọn họ đã không tiếng động đi Đông Lâm rồi sao?
Bảo tàng này bọn họ muốn lấy thì liền lấy sao? Đây không
khỏi quá bất khả tư nghị (không thể tin được) đi. Với tính cách của Nạp
Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh, sao có thể cho phép bọn họ tới tranh một
hớp canh chứ? Trong này nhất định có ẩn giấu huyền cơ.
Hai người
không khỏi cùng nhau nhìn Tề công tử, Tề công tử bị bọn họ nhìn cũng
không khẩn trương, vẫn là dáng vẻ bất cần đời, vỗ đầu, ra vẻ khoa trương nói “Đúng rồi. Phu nhân còn đặc biệt nói rõ, bảo tàng này đều được nàng vẩy độc dược tự chế, giải dược chỉ nàng mới có.”
Nghe được những lời này của Tề công tử, Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần xem như hiểu rõ. Vốn bọn họ đã bị người khác mạnh mẽ cho vào bẫy rồi.
Khó
trách lâu như vậy mà Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh cũng không phái
người tới mang bảo tàng ra, hóa ra bọn họ chưa từng tính toán muốn chở
ra. Lại vẩy độc dược lên bảo tàng, người khác cũng không thể động đến
chúng được cho dù có biết nơi giấu bảo ở đâu chăng nữa. Chuyện bảo tàng
này lại có thể chân chân chính chính khiến cho sự lợi hại của Nam Ức
Tịnh tăng lên một bậc rồi.
Tuy rằng trong lòng Thiên Thần và Hách Liên Nghi Huyên có chút ảo não nhưng vẫn vô cùng bội phục mưu tính của
Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật, rốt cuộc bọn họ mới là nhóm người tính
toán giỏi nhất.
Vốn cho rằng bọn họ theo đuôi một đường thần
không biết quỷ không hay, lại còn vô cùng hăng hái ở đây ôm cây đợi thỏ, thật không ngờ bản thân lại bị sập bẫy, còn ở chỗ này ăn gió nằm sương
vô ích tám ngày, cộng thêm một trận mưa nữa, bây giờ đã bị đùa giỡn đủ
thảm hại rồi.
Nghĩ đến trước chỉ có Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần chỉnh người, đã bao lâu bọn họ không bị người khác chỉnh rồi?
“Quỳnh Lạc muội muội quả là có biện pháp hay.” Tuy Hách Liên Nghi Huyên bị Nam Ức Tịnh cho vào bẫy mà có chút không nói nên lời nhưng cũng không vì
vậy mà ảnh hưởng đến cảm tình của nàng và Nam Ức Tịnh. Thực ra theo suy
nghĩ của nàng thì làm vậy không hề sai, ít nhất nàng và Nam Ức Tịnh cũng sẽ không cần trở mặt vì tranh đoạt bảo tàng rồi.
Tề công tử thấy Hách Liên Nghi Huyên và Thiên thần chỉ có chút không nói nên lời, ngược lại vẻ mặt cũng không biến hóa nhiều thì phe phẩy quạt, dáng vẻ thất
vọng nói “Còn tưởng rằng vẻ mặt của các ngươi sẽ vô cùng đặc sắc. Chơi
không vui, chơi không vui!”
Nhìn bóng dáng Tề công tử phê phẩy
quạt rời đi, nhất thời Hách Liên Nghi Huyên và Thiên Thần đều có cảm
giác hóa đá. Thì ra Tề công tử đặc biệt đến đây thông báo cho bọn họ,
chính là vì muốn thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ?
Hai
người không khỏi càng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì được. Hiện giờ xem ra bảo tàng đã không có, còn phải nghĩ lại xem nên trở về bàn
giao như thế nào.
Ngược lại Hách Liên Nghi Huyên lại không nóng
nảy, bởi vì Gia Luật Tề cũng chỉ phân phó nàng tới xem tình hình, có thể lấy được bảo tàng liền lấy, lấy không được cũng không sao cả. Dù sao
Tây Nhạc cũng không có suy nghĩ muốn thống nhất thiên hạ. Mà Thiên Thần
lại có chút khó khăn, thực ra chuyện Hạ Văn Cử cùng bảo tàng này là tình thế bắt buộc, nhưng lại bị hắn phá hỏng rồi.
Phải biết rằng tuy
nhìn Hạ Văn cử tà mị không kiềm chế nhưng thật ra tính cách lại vô cùng
tàn nhẫn lạnh lùng. So với hoàng đế Bắc Mạc thì tuyệt đối chỉ hơn chứ
không kém. Bởi vậy Thiên Thần không sợ hoàng đế Bắc Mạc, ngược lại có
chút sợ hãi với Thái tử Bắc Mạc này.
“Chậc, muốn ta quay về nói
chuyện thế nào đây.” Thiên Thần ai oán nói, tuy Thiên gia nghe lệnh
triều đình Bắc Mạc nhưng dù sao Thiên gia cũng không giống với những
quan viên triều đình kia, nếu chuyện hắn xử lý hỏng việc, Hạ Văn Cử cũng không thể làm gì hắn được.
Chỉ là hắn cảm thấy một đời uy danh
cũng bị hủy đi rồi, thế nhưng lại bị người khác đùa giỡn thảm như vậy,
thật sự không còn chút mặt mũi gặp cha mẹ nữa.
Hách Liên Nghi
Huyên nhìn dáng vẻ buồn thảm của Thiên Thần, nhìn hắn thật sâu, nắm tay
hắn, khẽ phun ra hai chữ “Lương phan.” (*)
(*) Lương phan (凉拌)
trong QT dịch ra là rau trộn, mình cũng không rõ ý Hách Liên Nghi Huyên
nói câu này nghĩa là gì nên sẽ để hán việt vậy.
Thiên Thần không khỏi tức phụt máu.
Lúc Tề công tử báo lại cho Nam Ức Tịnh và Nạp Lan Thần Dật thì bọn họ cũng
đã đến Đông Lâm. Mới vừa đến nơi, Nam Ức Tịnh liền cảm giác được không
khí gió thổi mưa giông trước cơn bão lớn.
Vốn do dựa vào Nạp Lan
Thần Dật thì nhân lúc để quân đội Đông Lâm xuống tay với Nam Hải là cơ
hội tốt nhất, nhưng hiện tại Nam Ức Tịnh lại là nữ hoàng Nam Hải, lại
còn có bảo tàng trong tay, muốn Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên
không nóng nảy sao được?
Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh vừa đến
kinh đô liền gặp Nạp Lan Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên làm khó dễ.
Nhưng Nạp Lan Thần Dật cũng không còn nhát gan như xưa, giống như hắn đã thay đổi thành một người khác, tao nhã chói mắt làm cho người ta không
dời khỏi mắt được.
Hôm sau, tin tức thực ra Thập nhất hoàng tử
Đông Lâm - Nạp Lan Thần Dật không hề bị câm điếc, cơ thể cũng không còn
gầy yếu truyền khắp bốn nước. Người dân bốn nước đều biết Nạp Lan Thần
Dật giấu tài mười năm, chỉ vì một lần vùng dậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn thiện hạ đều nói đến Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh.
Không thể nghi ngờ hai vợ chồng bọn họ đã trở thành tiêu đề trong miệng
mọi người.
Nạp Lan Thần Dật không giấu tài như trước, Nạp Lan
Nhược Phong và Nạp Lan Hạo Hiên liền ý thức được Thập nhất đệ đệ của bọn họ có bao nhiêu không lường trước được. Có thể nhẫn nhịn không bùng
phát lâu như vậy tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản. Bọn hắn
vẫn còn đấu đến ngươi chết ta sống, lại hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại đáng sợ này.
Hoàng đế Đông Lâm tuổi cũng càng ngày càng cao, rốt cuộc ngôi vị hoàng đế sẽ truyền cho ai cũng trở thành đề tài quan
trọng đứng đầu. Vốn cho rằng chỉ có Tam hoàng tử Nạp Lan Hạo Hiên tranh
ngôi, hiện giờ lại có thêm một Nạp Lan Thần Dật.
Tuy Nạp Lan Thần Dật không có thực quyền nhưng dù gì hắn cũng được hoàng đề Đông Lâm yêu thương, thê tử của hắn còn là nữ hoàng Nam Hải, phần thế lực này không
thể khinh thường. Hơn nữa, Nạp Lan Thần Dật đã giấu tài trọn mười năm,
muốn nói hắn không có chút thế lực nào sợ ràng chẳng có người nào tin
tưởng.