Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 236: Chương 236: Chân tướng (2)




Quãng đường Tử Phong đã mất tới hàng tiếng đồng hồ di chuyển nay đã được hắn rút gọn xuống chỉ còn chưa đầy năm phút, tốc độ của Chỉ Xích Thiên Nhai thực sự quá kinh thế hãi tục, chỉ là tiêu hao thì cũng thập phần khủng bố, lấy lượng linh lực dồi dào như của hắn mà còn phải thiêu đốt trọn vẹn cả hai Kết Tinh mới có thể duy trì tốc độ như vậy, cơ mà như thế cũng đáng, bởi lúc tơi nơi thì hắn vẫn ít nhiều còn dư lại gần như đầy đủ linh lực.

Ngay khi Tử Phong bí mật xuất hiện ở trên không trung, hắn liền có thể cảm nhận được một mối liên kết mờ ảo như có như không với căn nhà gỗ phía xa, chính là Sinh Tử Kết giữa hắn và Hồ Phi Nguyệt. Quan sát xung quanh một lượt hắn thầm thở phào, như hắn cảm nhận được thì Hồ Phi Nguyệt chẳng có vấn đề gì cả, người có vấn đề lại là một người quen khác của hắn, Diệu Yên!!

Tử Phong đến ngay lúc Diệu Yên đang lĩnh vực chiến với Lăng Thi Thi, hắn không phải là Thánh cấp cường giả, cũng không có bản lĩnh cao cường như vậy, nhưng ai yếu thế hơn ai, một điểm pháp nhãn đó thì hắn vẫn có, hơn nữa nhìn thấy bốn vị Phán quan đang bị một đám người ăn mặc kì quái bao vây cùng với mấy tên quái dị đang quan sát trên bầu trời, lấy trí tuệ của hắn liền đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thấy Diệu Yên quả nhiên bị đánh ngã, bản thân trọng thương đến linh vực cũng không tái hiện lại được, mà nữ nhân mặc váy kia thì lại không có vẻ gì gọi là bị thương cho lắm, có chăng là một chút mệt mỏi mà thôi, đầu óc Tử Phong liền xoay chuyển cấp tốc.

Thứ nhất, Diệu Yên cùng bốn tên Phán quan, cứu hay không cứu?

Thứ hai, nếu muốn cứu, thì cứu bằng cách nào?

Nếu là vấn đề thứ nhất, Tử Phong gần như không cần suy nghĩ liền chọn ngay phương án cứu người. Nếu không cứu, đương nhiên là hắn cũng chả làm sao cả, Diệu Yên cùng mấy tên Phán quan kia có chết cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới hắn, nhưng như thế thì hắn cũng chẳng được lợi lộc gì. Còn nếu cứu, thực sự thì nói hơi thừa, cứu mạng một Thánh giả, lại còn là một trưởng lão của Lăng Hư Cung, hơn nữa người này còn biết được bí mật thực lực của Hồ Phi Nguyệt, lợi ích mà hắn có thể lợi dụng để có được từ việc này là vô số. Vậy nên cứu người sẽ là phương án tối ưu nhất.

Còn về vấn đề thứ hai, thú thật thì những lí do kể trên chỉ là cái cớ để Tử Phong tự lừa chính mình, bởi nếu hắn đã nghĩ đến cái vấn đề thứ hai này, chứng tỏ hắn vốn đã quyết định cứu người rồi. Vậy thì cứu như thế nào? Rất đơn giản, có hai lựa chọn cho hắn. Lựa chọn thứ nhất, đơn giản nhất, đó là trực tiếp gọi Hồ Phi Nguyệt ra, lấy thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong của nàng thì mấy tên này chỉ như con tép, thổi cái là chết.

Nhưng vấn đề nằm ngay ở chỗ đó, nàng chắc chắn không thể không biết đến việc Diệu Yên đang bị cho “ăn hành” ở ngay đây, ấy vậy mà Hồ Phi Nguyệt vẫn án binh bất động, không hề có ý định trợ giúp, có nghĩa là nàng ấy không muốn giúp Diệu Yên. Tử Phong biết rằng nếu hắn yêu cầu, chắc chắn Hồ Phi Nguyệt sẽ làm theo ý hắn, nhưng hắn cũng không muốn ép nàng làm trái ý bản thân, vậy nên hắn sẽ làm theo cách thứ hai, đó là tự hắn sẽ cứu người.

Sở dĩ đưa ra lựa chọn này, không phải là Tử Phong tự tin thực lực của mình có thể đánh lại được Thánh cấp cường giả, mà là hắn muốn thử nghiệm cực hạn của bản thân khi vận dụng linh hoạt mọi thứ hắn có ra sao, liệu có một chút cơ may nào chống lại Thánh cấp hay không. Đương nhiên, hắn cũng không có mạo hiểm tính mạng chỉ để thử mấy thứ như thế này, dù sao thì hắn vẫn còn một tầng bảo hiểm siêu an toàn dưới dạng một hồ ly tinh phong tình vạn chủng kia mà.

Tử Phong không phải dạng người hay chần chờ, nếu đã đưa ra quyết định, vậy hắn sẽ làm ngay. Ngay khi Lăng Thi Thi muốn đâm chủy thủ trên tay vào khuôn mặt xinh xắn của Diệu Yên, Tử Phong liền động thủ. Dưới tác dụng của Ngụy trang và Liễm tức, Tử Phong hòa làm một với không gian xung quanh, vô cùng nhanh chóng tiếp cận tới chỗ Diệu Yên. Khi mà khoảng cách đã ở trong tầm với, Tử Phong liền hành động.

“Thiên Ngoại Hóa Thân!!”

Hai thân ảnh ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tử Phong, bởi vì là hóa thân vừa được triệu hồi, bọn chúng không có ẩn thân như hắn mà trực tiếp xuất hiện, không hề có gì che đậy cả. Nhưng mà điều đó cũng không có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của Tử Phong cả, bởi vì trong một tích tắc hắn sử dụng Thiên Ngoại Hóa Thân, Lôi phân thân vừa xuất hiện đã ngay lập tức động thủ.

“Thế giới!!!”

Thời gian liền ngay lập tức bị đóng băng, mọi thứ trong bán kính vạn mét đều đứng yên không chút động tĩnh. Tuy đã sử dụng năng lực mạnh nhất của bản thân đó là Thế Giới, theo lẽ thường thì phân thân của Tử Phong chỉ có thể sử dụng được một lần trước khi kiệt lực mà tan biến, nhưng hiện giờ thời gian đang bị ngưng đọng, phân thân của hắn vẫn có thể hoạt động cho đến khi thời gian trở lại bình thường, đương nhiên, vẫn có một nhược điểm, đó là phân thân của hắn ngoài sức mạnh vật lí thông thường ra thì không thể sử dụng kĩ năng bởi linh lực đã hoàn toàn cạn kiệt để kích hoạt lĩnh vực rồi.

Nhưng như vậy trong đa số trường hợp thì cũng đã đủ, đừng quên rằng sức mạnh thể chất là một trong những năng lực mạnh nhât của Thiên Ma Nhất Tộc, đó là chưa kể bản thân Tử Phong lúc này đã là một Thiên Ma Vương hàng thật giá thật với những chỉ số nhục thân cao ngất ngưởng nữa.

Lôi phân thân vô cùng nhanh chóng lao tới trước mặt Lăng Thi Thi, sau đó dồn toàn bộ lực lượng mà tung ra một quyền, kèm theo đó là năng lực đặc biệt chỉ có Lôi phân thân mới sở hữu – Điều khiển Lôi điện. Cùng lúc đó, bản thể Tử Phong cùng Ám phân thân tách nhau, mỗi người cực kì nhanh chóng tiếp cận một cặp Đoạt Mệnh đang giao chiến với hai vị Phán quan.

Ngay khi hai người tiếp cận được mục tiêu, nửa giây đã kết thúc, thời gian liền tiếp tục chuyển động. Tử Phong cùng với Ám phân thân gần như cùng một lúc động thủ, chỉ trong một cái chớp mắt liền diệt sát bốn tên Đoạt Mệnh không chút khó khăn, giải thoát hai vị Phán quan khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Trong khi đó, Lôi phân thân không hề gặp chút khó khăn nào trong việc tung ra một quyền đã được gia trì Lôi lực thẳng vào ngực Lăng Thi Thi.

Lấy khoảng cách cực gần như Lôi phân thân cùng Lăng Thi Thi, hơn nữa sự xuất hiện của Lôi phân thân bất ngờ tới cực điểm, Lăng Thi Thi không hề có chút cơ hội tránh né nào, hơn nữa đến cả ai đã ra tay nàng cũng không biết, nàng chỉ cảm thấy một cự lực nặng như thái sơn đập vào ngực, sau đó vô số lôi điện lan tỏa khắp người mình khiến cơ thịt trên người nàng tê liệt trong chốc lát, cả người bị đánh bay đi. Lôi phân thân ngay sau khi đắc thủ liền tan biến, âu cũng là lẽ thường nếu xét tới việc nó vừa mới sử dụng Thế Giới xong.

Nhưng bản thể Tử Phong lại nhận ra một sự khác thường trong việc tan biến của Lôi phân thân, bởi lẽ thay vì nói rằng Lôi phân thân tan biến, nói rằng nó bị tiêu diệt thì sẽ đúng sự thực hơn. Trong một sát na nắm đấm của Lôi phân thân chạm vào cơ thể Lăng Thi Thi, một luồng hỏa diễm từ chỗ tiếp xúc lấy tốc độ cực nhanh xâm nhập vào cơ thể của Lôi phân thân, chỉ trong một tích tắc liền thiêu đốt nó không còn vương lại chút gì, triệt để biến mất khỏi trần gian.

Biết thì biết, nhưng hiện tại không phải lúc để mà Tử Phong tìm hiểu luồng hỏa diễm đó là gì. Ngay khi diệt sát bốn tên Đoạt Mệnh, Tử Phong nhận thấy bốn tên còn lại lúc này đã nhận ra nguy hiểm, rút lui co cụm lại thành một đoàn để phòng thủ, chỉ là như vậy thì có hiệu quả không? Câu trả lời đương nhiên là không, Ám phân thân bên cạnh Tử Phong khẽ lẩm bẩm hai tiếng, trong một cái chớp mắt, thời gian bên trong khoảng không bán kính vạn mét lại bị ngưng đọng.

Sử dụng Thế Giới lần thứ hai, Tử Phong không khỏi thầm cảm tạ hệ thống đã cho hắn cái kĩ năng Thiên Ngoại Hóa Thân cực kì tiện lợi này, không những có thể khiến hắn biến bất kì cuộc chiến đơn đả độc đấu nào thành quần ẩu, mà hắn còn có thể sử dụng phân thân giống như vật hi sinh để có thể sử dụng năng lực ngưng đọng thời gian nghịch thiên của mình, thật sự là vô cùng tiện nghi.

Tử Phong vốn định để Ám phân thân vốn dĩ kiểu gì cũng sẽ biến mất sau khi hiệu lực của Thế Giới kết thúc, nhưng khi hắn nhìn thấy Lăng Thi Thi đang bị tê liệt nằm dưới đất bởi Lôi lực tinh thuần do phân thân của hắn mang tới, trong đầu hắn liền nảy ra một chủ ý. Vốn dĩ hành động cứu người này là bản thân hắn mạo hiểm thử nghiệm cực hạn của bản thân, vậy kĩ năng mạnh nhất đó là Thế Giới đã được sử dụng, hắn cũng không ngại tung ra nốt chiêu thức mạnh nhất của mình để thử lên người một Thánh Giả như Lăng Thi Thi đâu.

Chuyện xảy ra sau đó thì không có gì nhiều, Phá Thiên Trảm chém ra, trực tiếp đem bốn tên Đoạt Mệnh biến thành không khí, chém thẳng lên người Lăng Thi Thi, tạo ra một vụ nổ so với bom nguyên tử của kiếp trước Tử Phong cũng không kém là bao, còn bản thân hắn thì lợi dụng vụ nổ để gom góp chút sức tàn lực kiệt mà ôm lấy Diệu Yên bỏ trốn.

Hồi tưởng lại những gì mình vừa làm, Tử Phong không khỏi cười khổ, Hồ Phi Nguyệt nói đúng, hắn đích thực quá mạo hiểm.

“À mà khoan đã, căn nhà này cách nơi xảy ra chiến đấu không quá xa, lấy sức phá hủy của Phá Thiên Trảm, không lí nào nó còn có thể ở nguyên đây mà không bị thổi bay cả, phải chăng là…..” Tử Phong chợt ngớ người ra.

“Chàng giờ mới nhận ra à, bận liều mạng cứu tiểu tình nhân quá hay sao mà không nhận ra điều hiển nhiên như vậy. Căn nhà còn nguyên tất nhiên là bởi thiếp đã dùng không gian lực để bảo vệ nó rồi. Nhưng mà cái vấn đề đó để sau hẵng nói, chàng đã…..không đúng, năng lực mà chàng vừa dùng lúc nãy, liệu có phải là…lĩnh vực hay không??!!” Hồ Phi Nguyệt hơi suy ngẫm hỏi.

Nghe Hồ Phi Nguyệt hỏi vậy, Tử Phong trong thoáng chốc liền trở nên trầm mặc, không khí trong phòng chợt xuất hiện một thứ áp lực vô hình khó mà diễn tả nên lời. Tử Phong cứ như vậy mà dùng đôi mắt đen sâu thẳm không có cảm xúc mà nhìn Hồ Phi Nguyệt một lúc lâu, khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này lại mang theo biểu cảm lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Hắn mở miệng, chậm rãi nói từng chữ một:

“Tại sao nàng biết??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.