Đối mặt với thái độ có chút nguy hiểm của Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt vẫn không có vẻ gì là để ý, nàng chỉ cười nhẹ, sau đó khẽ cười nói
“Chậc, vậy đó đích thực là lĩnh vực, xem ra những gì thiếp đoán là đúng, chàng đã lĩnh ngộ ra lĩnh vực khi còn chưa đột phá Thánh cấp, thiếp sống cũng đã khá lâu rồi, nhưng thể loại thiên tài như chàng thì đây là lần đầu thiếp nhìn thấy đó, chẳng lẽ Thiên Ma Nhất Tộc của chàng ai cũng như thế này cả à?”
“Tại sao nàng lại chắc chắn rằng ta có sở hữu lĩnh vực.” Tử Phong nheo mắt nói.
“Thôi nào, chàng không cần phải giấu đâu, thiếp cũng phần nào hiểu được lí do mà chàng phải giữ bí mật năng lực đó của mình, dù sao thì nó cũng quá mức khủng bố, bất kì ai biết được cũng sẽ tìm cách lôi kéo hoặc tiêu diệt chàng trước khi chàng đủ mạnh để đạp lên tất cả.”
Thở hắt ra một hơi, Tử Phong không còn giả vờ lạnh lùng nữa, hắn hết giả vờ nổi rồi, dù sao thì đây cũng là thê tử của hắn, mặc dù đúng như nàng nói, hắn thật sự không muốn để lộ năng lực này, nhưng nếu nàng đã đoán được đến tận đây rồi thì không có lí do nào để hắn tiếp tục che giấu nữa.
“Ài, đúng vậy, đó chính là lĩnh vực của ta, lấy tên là Thế Giới, năng lực của nó….hừm, biết nói sao đây nhỉ…” Tử Phong có chút khó xử nói.
“Thế Giới à, một cái tên kì lạ, nhưng năng lực của nó cũng kì lạ không kém, thiếp mặc dù đã trực tiếp cảm nhận rồi nhưng cũng không rõ cơ chế hoạt động của nó ra sao nữa, nó vừa có vẻ giống như liên quan đến không gian lực, lại vừa không giống.” Hồ Phi Nguyệt lười biếng nằm lên người Tử Phong, nghiêng đầu nói.
Tử Phong cũng không có phản ứng đối với việc nàng nằm lên người hắn, dù sao thì cơ thể hắn cũng khá là to lớn so với nàng, chưa kể đó là bản thân hắn chẳng khác gì một kiện vũ khí hình người, có đè một quả núi lên cũng chẳng ăn thua chứ đừng nói đây chỉ là một thân hình nữ nhân mảnh mai.
“Phải, lĩnh vực của ta có năng lực rất là không bình thường, có thể ngay lập tức dừng thời gian trong vòng nửa giây đồng hồ trong một khoảng không gian nhất định, thật sự mà nói thì…..khoan đã, ý nàng nói rằng nàng đã tự thể nghiệm nó là sao, chẳng phải thời gian lúc đó đã dừng lại rồi sao, làm thế nào mà nàng có thể cảm nhận được?” Tử Phong bật thốt.
Nghe vậy, Hồ Phi Nguyệt liền gật gù: “Chàng thật là mau quên, chẳng phải trước kia thiếp đã giải thích cặn kẽ cho chàng về lĩnh vực rồi sao. Nếu chàng sử dụng lĩnh vực lên võ giả không sở hữu nó, lẽ đương nhiên phần thắng sẽ thuộc về chàng, nhưng chàng đừng quên rằng nếu chàng sử dụng lĩnh vực lên đối tượng cũng có lĩnh vực, lúc này sẽ xét đến việc tu vi chênh lệch cùng đẳng cấp lĩnh vực song phương. Trường hợp đẳng cấp lĩnh vực cao tới mức bỏ qua cả chênh lệch tu vi, đó chính là trường hợp của chàng đó.”
“Thì ra là vậy, năng lực ngưng đọng thời gian, thảo nào lúc đó thiếp bỗng nhiên thấy không gian dường như đông cứng lại, cơ thể thiếp không thể cử động mảy may, nhưng xung quanh không hề có dấu vết của không gian lực, hóa ra là thời gian bị ngưng đọng, thiếp không thể cử động bởi thời gian của thiếp đã dừng lại, chứ không phải không gian bị đóng băng.”
“Khoan đã, ý nàng là, trong khoảng thời gian ta dừng thời gian, nàng vẫn có thể cảm nhận mọi thứ diễn ra xung quanh ư?” Tử Phong đột nhiên toát mồ hôi, hắn vừa nghĩ đến một chuyện.
“Chàng đang lo rằng liệu mấy tên Thánh Giả ban nãy có giống như thiếp hay không chứ gì, câu trả lời đó là có và không. Lĩnh vực của chàng có thể đóng băng thời gian của mọi thứ trong một khoảng không gian, nhưng cái mọi thứ đó cũng chỉ giới hạn ở một mức độ nào đó, với đẳng cấp hiện tại của nó, tâm trí của thiếp và lĩnh vực của võ giả chính là nằm ngoài cái mức độ đó. Nói cụ thể hơn đó là, ban nãy chàng có thể ngưng đọng thời gian của cơ thể và tâm trí của tất cả mọi người, nhưng vì chênh lệch về thực lực cùng đẳng cấp, lĩnh vực khác và tâm trí của thiếp nằm ngoài khả năng của chàng. Cơ mà chàng yên tâm, mấy tên đó không có nhận ra đâu, trong tâm trí chúng thì mọi việc chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, hoàn toàn không hay biết gì về lĩnh vực của chàng cả.”
Tiếp tục nói chuyện với Hồ Phi Nguyệt một lúc lâu, Tử Phong cuối cùng đã rút ra được vài thông tin cực kì quan trọng. Thứ nhất đó là với trình độ hiện tại, hắn không thể sử dụng Thế Giới lên lĩnh vực của võ giả khác được, nhưng hắn có thể dùng nó để đóng băng cơ thể của võ giả khác, thậm chí cả tâm trí cũng có thể bị thời gian lực tác động, miễn sao chênh lệch thực lực giữa hắn và đối phương không quá lớn tới mức một trời một vực, chẳng hạn như hắn với Hồ Phi Nguyệt chính là ví dụ về cái gọi là một trời một vực đó.
Thứ hai, Hồ Phi Nguyệt cũng không rõ Thế Giới của hắn liệu có đích thực là một lĩnh vực hay không, bởi vì mặc dù mang theo rất nhiều đặc điểm tương đồng, nhưng bản thân nó lại vô cùng khác biệt. Lĩnh vực thông thường chỉ tiêu hao tinh thần lực của võ giả, hơn nữa lại còn có thể được duy trì liên tục một quãng thời gian dài, trong khi Thế Giới của hắn lại thiêu đốt cả tinh thần lực lẫn linh lực, hơn nữa chỉ kéo dài có nửa giây đồng hồ rồi biến mất, có thể coi như Thế Giới có được năng lực nghịch thiên để đổi lấy tiêu hao siêu cấp, nhưng mà tiêu hao như thế này cũng quá khủng khiếp đi, chỉ nửa giây đồng hồ mà có thể biến hắn từ trạng thái khỏe mạnh thành trạng thái sống dở chết dở.
Đó là còn chưa kể đến bản chất của Thế Giới nữa, nó rất khác biệt so với lĩnh vực thông thường khác. Lĩnh vực được hình thành khi võ giả lĩnh ngộ pháp tắc của thế giới, 10 người lĩnh ngộ thì có đến 9 người tạo ra lĩnh vực dựa trên linh căn của mình, người thứ 10 thì giống với 9 người còn lại, tức là về lí mà nói thì sẽ có 9 loại lĩnh vực lấy căn nguyên Ngũ Hành, Lôi, Phong, Ám, Quang làm chủ đạo, còn năng lực riêng thì tùy vào võ giả tu luyện ra sao. Nhưng Thế Giới thì khác hẳn, không hề có cái gì gọi là liên quan tới linh căn trong đó cả, tuy năng lực của lĩnh vực tùy thuộc vào tu luyện của võ giả, nhưng vẫn lấy căn nguyên làm chủ đạo, cơ mà năng lực “dừng thời gian” thì liên quan quái gì đến 9 loại căn nguyên kia chứ.
“Nàng đã từng nói, ở trong lĩnh vực của bản thân, võ giả chính là thần linh, vô hạn sức mạnh, tạo ra vật thể từ hư vô, cơ thể bất hoại…. Nhưng tại sao ta lại không thấy bản thân có được những thứ đó nhỉ??” Tử Phong thắc mắc.
“Thực ra thì, nếu xét theo khía cạnh ở trong lĩnh vực, võ giả kiểm soát mọi thứ, thì chàng vốn đã đạt được nó đấy thôi.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
“Hả??”
“Ở trong lĩnh vực của mình, chàng đã tự biến bản thân trở thành một chủ thể của thời gian, biến sự tồn tại của chàng thành một thực thể nằm ngoài quy luật của thời gian, từ đó giúp chàng có thể tự do tác động tới thực tại ngay cả khi thời gian đã bị ngưng đọng. Còn so sánh thử xem, thiếp có thực lực mạnh hơn chàng rất rất nhiều lần, nhưng ở trong lĩnh vực của chàng thì cũng chỉ có thể bó tay ngồi im một chỗ mà dùng lĩnh vực của mình để phòng thủ một cách bị động, trong khi đó bản thân chàng lại có thể tự do hành động, đó chẳng phải rất là nghịch thiên hay sao??”
Tử Phong nghe vậy mà toát cả mồ hôi, không ngờ mấy thứ tưởng chừng như đơn giản đó lại ẩn chứa ý nghĩa sâu xa đến vậy, trước nay hắn chưa từng nghĩ việc mình có thể tự do hành động khi Thế Giới kích hoạt lại là một việc nghịch thiên đến như vậy.
“Tuy rằng chàng đã lĩnh ngộ được lĩnh vực ngay từ khi còn là Vương cấp, điều đó vốn là tốt, nhưng mà, riêng với trường hợp của chàng, thiếp khuyên chàng không nên sử dụng nó quá nhiều lần.” Hồ Phi Nguyệt đột nhiên nói.
“Tại sao??” Tử Phong vừa nói xong, Hồ Phi Nguyệt đã cầm lấy cánh tay trái của hắn giơ lên, đồng thời chỉ vào một chỗ trên cổ tay hắn. Chỉ thấy ở trên cổ tay hắn, một vết nứt nhỏ dài cỡ mấy đốt ngón tay không biết từ lúc nào đã hiện hữu ở đó, vết nứt không hề chảy máu, nhưng cũng không hề nhìn thấy thứ gì tương tự như máu thịt ở trong kẽ nứt cả, bản thân hắn cũng không hề cảm thấy đau đớn, nhưng nhìn chung thì nó cũng là một sự tồn tại kì lạ.
Hồ Phi Nguyệt tiếp tục cho hắn xem thêm mấy vết nứt tương tự như thế nữa, phân bố ngẫu nhiên khắp cả người hắn, dài nhất cỡ một gang tay, ngắn thì chỉ khoảng một đốt ngón tay.
“Đây là lần thứ hai thiếp nhìn thấy biểu hiện như thế này. Ngày xưa thiếp cũng đã từng gặp một thiên tài võ học, ở Tôn cấp lục phẩm lĩnh ngộ ra lĩnh vực, hơn nữa lại là một lĩnh vực có đẳng cấp rất cao. Hắn dùng lĩnh vực của mình tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó, thái độ kiêu căng tới cực điểm. Nhưng rồi dù sao thì hắn cũng chỉ là Tôn cấp, kẻ thù của hắn thì lại không chỉ có một vài người. Về sau khi kẻ thù của hắn quyết định phải diệt trừ hắn, một Thánh cấp mang theo lĩnh vực đã ra tay.” Hồ Phi Nguyệt chậm rãi nói.
“Rồi sao nữa??” Tử Phong nhíu mày nói, hắn có cảm giác rằng câu chuyện này có gì đó liên quan tới những vết nứt trên cơ thể hắn.
“Tên võ giả thiên tài đó quyết một trận sống mái với vị Thánh Giả đó, cuối cùng trong một đòn cuối cùng, tên võ giả đó vận dụng lĩnh vực của mình đến mức cực hạn, thắng hiểm đối phương, giết chết vị Thánh Giả. Những tưởng hắn đã tai qua nạn khỏi, nhưng không, ngay lúc hắn vừa giết chết đối phương, lĩnh vực của hắn đột nhiên sụp đổ, khắp người hắn xuất hiện hàng trăm hàng ngàn vết nứt giăng khắp cơ thể giống như là mạng nhện. Sau đó thì…..một cơn gió thổi qua, cơ thể hắn cứ như vậy mà vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh, biến thành cát bụi mà bị gió cuốn đi.”
“Ý thiếp muốn nói đó là, có được lĩnh vực trước khi trở thành Thánh cấp là chuyện tốt, bởi vì nó có nghĩa là con đường đột phá Thánh cấp của chàng là vô cùng bằng phẳng. Nhưng nếu lĩnh vực có được sở hữu đẳng cấp quá cao, việc một võ giả cố gắng thi triển nó sẽ khiến cơ thể hắn không chịu nổi mà sụp đổ giống như tên võ giả thiên tài kia. Thiếp không rõ lĩnh vực của chàng là ra sao, nhưng đẳng cấp của nó có thể nói là rất cao, thiếp biết cơ thể chàng vô cùng biến thái, nhưng chàng nhìn xem, nó cũng không có chịu nổi áp lực mà lĩnh vực của chàng mang lại, vậy nên thiếp mới muốn chàng ít sử dụng nó lại.” Hồ Phi Nguyệt sâu kín nói.
Tử Phong nghe vậy không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn rằng hắn có được một thê tử lợi hại như vậy, đồng thời may mắn hơn nữa đó là nàng còn phát hiện và cảnh báo cho hắn biết về một mối nguy trong tối như vậy, bằng không thì có khi hắn chết rồi cũng không biết là mình chết ra sao. Giờ thì hắn cũng hiểu tại sao phân thân của hắn khi sử dụng Thế Giới xong đều biến mất, không phải là vì cạn kiệt linh lực hay tinh thần lực như hắn tưởng tượng, mà là không chịu nổi áp lực của lĩnh vực nên mới tan biến, bởi vì dù phân thân của hắn có mạnh ngang ngửa hắn, nhưng thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là phân thân, nhiều khía cạnh khác không thể nào bằng với bản thể là hắn được.
“Xem ra ta không nên sử dụng nó quá nhiều, tốt nhất là để lại làm lá bài tẩy.” Tử Phong nói, trong lòng không quên bỏ thêm một câu, nhưng nếu lấy phân thân ra làm vật hi sinh thì không vấn đề gì a.
Hồ Phi Nguyệt nở một nụ cười thỏa mãn mê người tới cực điểm, mấy ngón tay khẽ vẽ lên ngực Tử Phong, cười nói:
“Chàng hiểu được như vậy thì tốt, chỉ là, hiện tại có việc khác mà chàng phải làm đó. Diệu Yên, muội còn định giả vờ hôn mê đến lúc nào nữa, nghe xong rồi thì dậy đi!!”