Hắc Vân Hổ sau khi bị vây đánh một lúc lâu mà không giết được tên nào khiến nó vô cùng buồn bực, nhìn cái tên cầm thương nhảy nhót trước mặt, rồi mấy tên đánh lén ở bên ngoài, tất cả đều yếu hơn nó, vậy mà nó không thể làm gì nổi. Lợi dụng Tần Lập đánh lạc hướng, tên lão đại cùng đệ đệ hắn cứ căn thời gian mà nhảy vào tấn công, tuy chỉ gây vết thương nhỏ nhưng lặp lại nhiều lần cũng khiến Hắc Vân Hổ bị thường càng ngày càng nặng.
“Keng!”
Tiếng binh khí va chạm vào lớp da lông của Hắc Vân Hổ nghe như tiếng kim loại đập vào nhau. Liếc nhìn mấy thanh binh khí mà đám dong binh này dùng, Tử Phong không hề nhận thấy một thanh Huyền khí nào hết, tất cả chỉ là binh khí bình thường, bảo sao chém Hắc Vân Hổ như gãi ngứa. Hắn nào biết được Huyền khí đắt đỏ ra sao, những võ giả không có bối cảnh thì rất khó có được Huyền khí, trừ khi thực lực cao, như Tử Phong hắn có hai thanh Huyền giai trung phẩm Huyền khí có thể nói là trường hợp hiếm có.
Tử Phong đứng ở xa nhàn nhã xem mấy con khỉ, à nhầm mấy tên võ giả nhảy múa, thầm cười nhạo, mấy tên này kinh nghiệm phối hợp tác chiến có thừa, nhưng mà quá thiếu kiến thức về yêu thú, đến một đám Tật Phong Dã Lang chỉ là nhị giai yêu thú mà còn có thể phóng ra phong nhận sắc bén như dao cạo, vậy một đầu yêu thú tam giai cao cấp đỉnh phong như Hắc Vân Hổ đây, há lại không có năng lực riêng.
Giống như để chứng thực suy nghĩ của Tử Phong, lại một tiếng “keng” trầm đục nữa vang lên, nhưng lần này còn kèm theo tiếng kiếm cắt vào da thịt, chỉ thấy vết thương nhỏ trên lưng Hắc Vân Hổ sau nhiều lần bị công kích nay đã rách ra một vệt sâu. Hắc Vân Hổ gầm lên một tiếng đau đớn, cả người lui về phía sau, lông trên người tỏa ra từng đoàn bạch quang nhàn nhạt.
Nhận thấy tình hình không ổn, đám người đang điên cuồng công kích liền dừng lại, cũng không hẳn là tất cả, Tần Lập lúc này vẫn đang lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn của mình để tiếp cận Hắc Vân Hổ, hồn nhiên không nhận ra điều khác thường.
Tên thủ lĩnh nhìn thấy vậy, cả kinh hét lớn: “Tần Lập, lui lại mau!”
Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy Hắc Vân Hổ há cái miệng đỏ lòm của mình ra, từ trong đó bắn ra một luồng bạch quang, bạch quang đi đến đâu đốt cháy mọi thứ đến đó, Tần Lập không kịp né tránh, luồng bạch quang chiếu lên người hắn, sau đó thì mọi thứ trong tầm mắt mọi người trở nên trắng xóa.
Ánh sáng tản mát đi, tầm nhìn mọi người khôi phục lại, ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Tần Lập, thứ đầu tiên đập vào mắt họ đó là Tần Lập đang đứng bất động trước Hắc Vân Hổ, đưa mắt xuống một chút có thể thấy ở phần bụng của hắn, một lỗ thủng to cỡ cái bát xuất hiện, máu không ngừng chảy ra. Tần Lập khó nhọc quay đầu lại, miệng thì thào: “Đội trưởng…” sau đó đổ gục xuống mặt đất, chết không nhắm mắt.
“Tần Lập, không!!!!!!” tên thủ lĩnh hét lớn, không chỉ hắn, mấy người còn lại cũng không dấu nổi vẻ bi thương trên khuôn mặt, nhưng ngay sau đó vẻ bi thương đó được thay thế bởi cơn giận dữ kinh thiên. Hắc Vân Hổ mặc dù xử lí được một người, nhưng lại khiến cho bảy tên còn lại nổi điên. Lúc này toàn đội không còn giữ lực nữa, mọi người lao vào tấn công điên cuồng, gần như dốc hết toàn lực, vũ kĩ các thứ liên tục được tung ra.
Tử Phong thu hết mọi thứ vào mắt, nhìn cái xác của tên Tần Lập mà lắc đầu: “Ngươi chết vô ích rồi, Hắc Vân Hổ là loại yêu thú càng bị thương thì sẽ càng cuồng bạo, lúc trước có ngươi làm mồi nhử còn không ăn thua, nữa là bây giờ đồng đội ngươi như một đám không có óc lao vào thế kia….”
Quả đúng như Tử Phong nghĩ, Hắc Vân Hổ tuy liên tục nhận thêm vết thương, nhưng càng đánh nó càng hăng máu hơn, bộ lông màu trắng của nó nay đã nhuốm đỏ, nhưng động tác của nó lại càng nhanh hơn, dần dà áp chế ngược lại bảy người kia.
Nhìn mấy tên trước mắt vẫn không biết đường rút lui mà vẫn cắm đầu đánh, bên dưới chiếc mặt nạ tu la,Tử Phong bỗng liếm mép, nở một nụ cười đảm bảo sẽ dọa khóc trẻ con vào buổi tối, lẩm bẩm: “Chẹp, đến giờ đi săn rồi.”
Vừa dứt lời, hắn rời khỏi vị trí đang đứng, lợi dụng bản thân đang trong trạng thái của kĩ năng Ngụy trang, tiến tới gần chiến trường. Căn chuẩn thời gian đúng lúc Hắc Vân Hổ giãy ra khỏi vòng vây của bảy người, Tử Phong hiện thân, sử dụng Thuấn bộ, trong nháy mắt tăng tốc độ lên gấp bốn lần bình thường. Chỉ số nhanh nhẹn của hắn so với một tên Sư cấp cửu phẩm phải cao hơn đến gần gấp rưỡi, nay lại bộc phát tốc độ gấp 4 lần, tổng cộng là gấp 6 lần một Sư cấp cửu phẩm, Hắc Vân Hổ có cường hãn, nhưng cũng vẫn chỉ giới hạn trong yêu thú tam giai, nào có thể so được với Tử Phong hắn.Sử dụng Thuấn bộ, Tử Phong hiện hình rồi biến mất tại chỗ, xuất hiện ở ngay phía trên đầu Hắc Vân Hổ, hắc bạch song kiếm đã được rút ra. Nơi Tử Phong xuất hiện là điểm mù của Hắc Vân Hổ, mà kể cả có không phải là điểm mù đi chăng nữa, nó cũng không thể phản ứng kịp, thử hỏi liệu có ai có đủ khả năng phản ứng kịp khi mà ngươi xuất hiện từ trong hư không, sau đó lao vào với “tốc độ bàn thờ” không, đáp án khẳng định là không. Hắc bạch song kiếm đan chéo vào nhau, da lông Hắc Vân Hổ có thể ngăn được cả đao kiếm của đám người lúc nãy nay lại giống như lông cừu, không hề có tính phòng thủ gì hết. “Xoẹt” một tiếng, một chiếc đầu lâu hổ bay lên cao, Hắc Vân Hổ một khắc trước còn đang tung hoành ngang dọc, một khắc sau đã đầu một nơi thân một nẻo. Một chiêu xử lý Hắc Vân Hổ, Tử Phong từ trên không trung rơi xuống đất, cả người xoay tròn thành một đường cong hoàn mỹ hạ cánh vững vàng trên mặt đất. Chân vừa chạm đất, hắn liền nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống:
“Hạ gục tam giai cao cấp yêu thú Hắc Vân Hổ, nhận được 340 kinh nghiệm, 290 điểm tích lũy.”
Mặc dù không nhiều, từng này còn chưa đủ gãi ngứa cho số kinh nghiệm để lên cấp của hắn, nhưng ít thì cũng là điểm kinh nghiệm, không nên để nó lãng phí vào tay mấy tên dong binh kia được.
Đám dong binh lúc này đang đứng ngây người, dường như không tin vào mắt mình cho lắm, một thân ảnh tự nhiên xuất hiện từ trong hư không, lấy tốc độ không tưởng, chỉ trong một chiêu đã xử lý xong đầu Hắc Vân Hổ mà từ nãy đến giờ bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ vẫn không thể thực sự làm gì được nó, thậm chí còn mất đi một người đồng đội, bảo sao bọn chúng không sững sờ cho được.
Tên thủ lĩnh là người tỉnh lại sớm nhất, nhìn cái tên thần bí đeo mặt nạ tu la trước mặt, hắn nghi hoặc nói:
“Ngươi là ai? Tại sao lại ra tay xử lý con mồi của bọn ta?”
Đám dong binh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn lão đại vẫn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bọn chúng cũng không dám buông lỏng tinh thần chút nào. Triệu Khải quan sát người thần bí đang đứng trước mặt, áo choàng đen, mặc dù thời tiết không quá ảnh hưởng tới võ giả, nhưng lấy tiết trời nóng nực ở trong rừng như này, mặc một chiếc áo choàng trùm kín người cũng vô cùng kì lạ, y phục bên trong cũng màu đen, đeo mặt na tu la che đi khuôn mặt, hai tay cầm hai thanh đoản kiếm hai màu đen trắng, cả người lộ ra vẻ quỷ dị khó tả. Lấy tu vi Sư cấp cửu phẩm đỉnh phong của hắn mà không hề cảm nhận thấy sự hiện diện của tên đeo mặt nạ này một chút nào, nếu không phải chính mắt hắn đang nhìn thấy thì hắn không nghĩ ở chỗ đó đang tồn tại một người. Nghĩ đến việc người này vừa mới xuất hiện giống như từ trong hư không bước ra, hắn bất giác nuốt một ngụm nước bọt, phải chăng là gặp quỷ, không đúng, giờ là giữa trưa, chưa bao giờ nghe nói thấy ma quỷ xuất hiện ban ngày cả.
Là một sát thủ chuyên nghiệp, kiếp trước Tử Phong hắn làm nhiệm vụ đã từng phải vô số lần đóng giả làm một nhân vật nào đó để tiếp cận mục tiêu, và phán đoán tâm lí cũng là một trong những kĩ năng mà hắn phải thành thạo. Nhìn khuôn mặt không ngừng biến đổi của tên lão đại kia, hắn cảm nhận thấy một sự khẩn trương cùng sợ hãi, thoáng cái hắn đã nhận ra sự e sợ của tên này, đoán chừng tám chín phần mười là do cách Tử Phong hắn xuất hiện cùng trang phục kì quái của hắn. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ tới trang phục này là do Tiểu Linh thiết kế, xem ra về sau phải cư xử tốt hơn với con bé ăn hại này mới được.
Biết được đối phương đang thần hồn nát thần tính bởi sự xuất hiện của mình, Tử Phong quyết định đã “dọa ma” thì dọa đến cùng, cúi cong người xuống, hai tay đan vào nhau tạo thành một tư thế kì dị, mở miệng cười một cách đứt quãng, dưới hiệu quả thay đổi âm thanh của chiếc mặt nạ hắn đang đeo, tiếng cười trở nên vô cùng khó nghe, giống như là tiếng quỷ gào vậy.
“Khặc khặc khặc……….giết……giết hết……!”, tiếng nói của Tử Phong vang lên sau tràng cười, không nghe ra được là tiếng nam hay nữ, vô cùng quỷ dị.
Cả đám người đang vô cùng chăm chú quan sát Tử Phong, bỗng thấy hắn cúi người tạo thành một tư thế kì dị, theo sau đó là một tràng cười khiến mọi người dựng tóc gáy. Triệu Khải cũng không ngoại lệ, hắn tự nhận mình gan lớn nhưng cái tên trước mắt quá quỷ dị, quỷ dị đến mức hắn tin rằng ban ngày cũng có thể gặp quỷ. Bất tri bất giác, đám dong binh không hẹn mà cùng lùi lại một bước, tay cầm chắc binh khí, tinh thần trở nên vô cùng căng thẳng.
Tử Phong vẫn tiếp tục cười, đồng thời chú ý tới biểu hiện của đám dong binh trước mặt, ngay khi bọn chúng vừa lui lại một bước, mắt hắn lóe lên tinh quang, thời cơ đến rồi!! Mục tiêu của hắn là tên dong binh lùi bước đầu tiên, một Sư cấp tam phẩm, Thuấn bộ được triển khai, Tử Phong lấy tốc độ gấp 4 lần bình thường mà biến mất tại chỗ, trong chớp mắt tiến sát mục tiêu, tay trái cầm hắc kiếm chặt đứt cánh tay phải cầm binh khí của tên dong binh, tay phải cầm bạch kiếm quét ngang, Huyền khí sắc bén trực tiếp bỏ qua luôn lớp áo giáp của hắn, chia thân hình hắn thành hai nửa trên dưới.
Cả đám dong binh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một tia máu đỏ tươi bắn lên cao, sau đó là một thân hình, đúng hơn là “một nửa” thân hình bay lên không trung, kèm theo là một đống nội tạng bầy nhầy rơi vãi ra đầy đất. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi bọn chúng kịp phản ứng lại thì tên dong binh kia đã bị xẻ thành vài mảnh, đưa mắt nhìn thì thân ảnh của Tử Phong vừa mới trước mặt nay đã biến mất tiêu.
Ngay sau khi xử lí được mục tiêu, Tử Phong hắn không hề dừng lại, mặc dù tất cả đám dong binh này đều có thực lực yếu hơn hắn, nhưng hắn có một thói quen đó là việc gì làm được theo một cách nhanh chóng dễ dàng thì sẽ không làm theo cách nào khác. Tiếp tục sử dụng Thuấn bộ, kĩ năng này hiện tại được Tử Phong sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, hắn di chuyển sang ngang, tạm thời thoát khỏi tầm mắt của đám dong binh, sau đó lại một pha Thuấn bộ nữa, hắn xuất hiện phía sau hai tên dong binh lúc nãy bị Hắc Vân Hổ đả thương.
Tiếng gió rít vang lên, kèm theo đó là hai tiếng “xoẹt” vô cùng ngọt, hai chiếc đầu lâu của hai tên dong binh rơi xuống đất, thứ cuối cùng hai người thấy đó là cơ thể không đầu của mình, vẫn đang giữ nguyên tư thế cầm kiếm.
Xuất kì bất ý xử lí ba người, Tử Phong đoán chừng mấy tên còn lại cũng đã kịp “hoàn hồn”, liền lui về sau nhìn bốn tên dong binh còn lại, một Sư cấp cửu phẩm, một Sư cấp thất phẩm, hai tên Sư cấp tứ phẩm, hắn không khỏi liếm mép lẩm bẩm: “Tiếp tục cuộc săn nào!”