Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 36: Chương 36: Cuộc săn kết thúc




Đến lúc này, bốn người còn lại mới thể hiện rõ mình là dong binh dày dặn kinh nghiệm chứ không phải bù nhìn rơm cho Tử Phong thích chém thế nào thì chém, ngay lập tức bỏ qua việc bên mình vừa mới mất đi ba người, cả đám vô cùng nhanh chóng chỉnh lại đội hình, tất cả đứng tựa lưng vào nhau, mặt hướng ra bên ngoài, đội hình này có thể quan sát cả bốn phía, đề phòng đánh lén, hơn nữa người bị tấn công cũng có thể dễ dàng được đồng đội tương trợ.

Bốn tên dong binh tràn ngập căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Tử Phong ở đằng xa, bỗng tên đệ đệ của Triệu Khải hét lên: “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái tên Quỷ Ảnh Tu La đã đơn thương độc mã diệt cả Kim Hổ bang mấy tháng trước, đúng rồi, chính là ngươi, y phục đen, mặt nạ tu la, thân pháp quỷ dị, không thể nhầm lẫn được.”

Nghe đệ đệ của mình nói, Triệu Khải lúc này mới sực nhớ ra đợt trước đã từng nghe nói về cái tên Quỷ Ảnh Tu La này, đến đây thì hắn lại không sợ nữa, lúc nãy tưởng gặp quái vật hay gì nên mới hoảng, chứ là con người thì cũng chỉ đến thế thôi, hắn căn bản không thèm tin cái gì mà đơn thương độc mã xử lí nguyên một cái Kim Hổ bang hơn 100 người, lão tử nhổ vào, không có giúp đỡ thì có mà một cân một trăm, ngươi nghĩ ngươi là cường giả Tướng cấp à.

Nghĩ thông suốt, Triệu Khải lòng tin đại trướng, căn bản không thèm quan tâm đến việc không có lửa thì sao có khói, Tử Phong nếu nhận được giúp đỡ khi xử lí Kim Hổ bang thì sao có tin đồn như vầy được, tuy nói thế, nhưng hắn cũng đoán chừng tên Quỷ Ảnh Tu La này thực lực cũng sàn sàn như hắn, hơn nữa tốc độ của tên này quá kinh khủng, không cẩn thận là ăn cám, vậy nên Triệu Khải hắn không dám có chút coi thường nào.

“Ngươi tại sao lại xuống tay sát hại đồng đội của ta, phải chăng định làm kẻ địch với Huyết Lang dong binh đoàn? Hừ, biết điều thì khoanh tay chịu trói, may ra sau khi ta đem việc này bẩm báo lên trên, đoàn trưởng mếm mộ nhân tài có lẽ sẽ tha một mạng cho ngươi, bằng không thì ngươi không thể thoát được Huyết Lang dong binh đoàn chúng ta truy sát đâu.” Triệu Khải hừ lạnh nói.

Nghe giọng điệu đe dọa vô cùng tự nhiên của Triệu Khải, Tử Phong thầm cười khảy, không biết là cái tên này đã đem danh tiếng của Huyết Lang dong binh đoàn ra để hù họa bao người nữa, nói trôi chảy như học thuộc lòng vậy. Đối với thể loại chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng thế này, Tử Phong chưa bao giờ ưa cả, gặp kẻ yếu thì ức hiếp, gặp kẻ mạnh thì đem chỗ dựa sau lưng vác ra hù dọa, mấy người như này trong mắt hắn không đáng một xu.

Vốn dĩ Tử Phong định giết hết đám dong binh này mà không cần một lí do, nay thấy tên thủ lĩnh đe dọa, hắn lại càng có lí do để xử lí cả đám này luôn. Không nói một lời nào, Tử Phong lại một lần nữa kích hoạt Thuấn bộ lao tới, mục tiêu là một trong hai tên dong binh có tu vi Sư cấp tứ phẩm.

Rút kinh nghiệm từ lúc trước, ngay khi thân ảnh Tử Phong biến mất, tất cả bốn tên dong binh liền tiến vào thế phòng thủ. Tử Phong xuất hiện ở ngay trước mặt mục tiêu, không hề hoa mĩ một chút nào, tay phải cầm bạch kiếm bổ từ trên cao xuống. Nhờ đã đề phòng từ trước, tên dong binh này ngay khi nhìn thấy Tử Phong xuất hiện trước mắt cũng không hoảng loạn, mắt thấy kiếm chém xuống, hắn theo bản năng liền đưa thanh đại đao cầm trên tay lên đỡ.

Theo lí mà nói, đoản kiếm mỏng nhẹ, sao có thể là đối thủ của đại đao to lớn cơ chứ, nhưng đời không như lí thuyết, uy lực của Huyền khí thì một thanh đại đao bình thường sao có thể chống đỡ được. Chỉ thấy thanh đoản kiếm của Tử Phong giống như dao nóng cắt vào bơ, dễ dàng chém đứt thanh đại đao trong sự ngỡ ngàng của tên dong binh, sau đó thì……..

“Xoẹt!!!”

Một tiếng chém nghe vô cùng ngọt vang lên, kiếm của Tử Phong sau khi chặt đứt thanh đại đao không hề dừng lại, một đường thẳng tắp bổ xuống đầu tên dong binh, lưỡi kiếm chẻ xương xẻ thịt không một chút cản trở, sinh sinh đem tên dong binh chia làm hai mảnh từ đầu tới chân, một tia máu phun ra, bắn lên người tất cả mọi người. Vẫn là một kết cục như vậy, dù đám dong binh đã có sự đề phòng cảnh giác nhưng dường như đó là chưa đủ để đối phó với tốc độ của Tử Phong, mọi người đã nhìn thấy Tử Phong tấn công một người, nhưng còn chưa kịp ứng cứu thì tên chết tiệt kia đã lại biến mất, để lại đằng sau là một cái xác bị chia làm hai nửa, nội tạng các thứ rơi vãi lung tung, mùi máu tanh nồng nặc.

Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Khải ngay lập tức đưa ra một quyết định tàn nhẫn, cũng là quyết định đứng đắn nhất: “Mau! Tản ra! Chạy được bao xa thì chạy, nhất định phải đem chuyện này báo lại cho thủ lĩnh đại nhân.” Dứt lời liền là người đầu tiên bỏ chạy, đệ đệ của hắn cùng tên dong binh còn lại chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó cũng vô cùng nhanh chóng “bỏ của chạy lấy người”.

Nhìn ba người mỗi người chạy một hướng, Tử Phong gật gật đầu, đúng là thượng sách, thay vì ở lại cố gắng chiến đấu rồi bị giết từng người, thì mấy tên này lại chọn cách bỏ chạy theo các hướng khác nhau, chỉ cần một tên may mắn sống sót thì sẽ đem chuyện ngày hôm nay báo lại cho cao tầng Huyết Lang dong binh đoàn, đến lúc đó thì Tử Phong hắn gặp rắc rối to.

Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi nở nụ cười đầy sát khí, Huyết Lang dong binh đoàn à, lão tử sợ cái rắm, đánh không lại chẳng lẽ ta lại không biết đằng đem từng người một của dong binh đoàn bọn mi giết chết, đến lúc đó sẽ cho bọn mi biết bị một sát thủ thương nhớ nó kinh khủng ra sao.

Mặc dù Tử Phong là người gây sự trước, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy có chút tội lỗi nào khi có ý định động chạm tới Huyết Lang dong binh đoàn nếu bị phản kích cả. Hắn rất muốn thử một lần cái lí luận của mấy tên nhân vật chính về việc giết người, cái gì mà “dong binh luôn là một đám người tay đã nhúng máu, có giết cũng coi như thay trời hành đạo…”, Tử Phong hắn rất muốn nói một câu như vậy a, nhưng mà nghĩ lại bản thân mình còn tệ hơn cái đám dong binh đó gấp trăm lần, thay trời hành đạo cái rắm á, cuối cùng hắn cũng bỏ cái suy nghĩ đó đi. Một tên không tồn tại quan niệm thiện ác như hắn thì giết là giết thôi, không cần phải có lí do, nếu muốn Tử Phong tìm một lí do thì đó là mấy tên này đều là điểm kinh nghiệm để lên level, thế là đủ để hắn ra tay rồi.

Phất tay thu xác Hắc Vân Hổ vào trong không gian giới chỉ, Tử Phong khởi động Thiên Ma Nhãn, bắt đầu đuổi theo tên thủ lĩnh, Sư cấp cửu phẩm cho điểm kinh nghiệm cao nhất trong đám dong binh, có ngu mới đi đuổi theo hai tên kia. Triệu Khải rời đi chưa lâu, lấy linh lực của Tử Phong hiện tại, hắn có thể liên tiếp sử dụng Thuấn bộ hơn hai chục lần, lấy tốc độ gấp 6 lần Triệu Khải, sau 8 lần sử dụng Thuấn bộ, hắn đã bắt kịp mục tiêu.

Trong lúc truy đuổi, Tử Phong vẫn không quên sử dụng Ngụy trang, một đường âm thầm đuổi theo. Triệu Khải lấy hết sức bình sinh để chạy, hắn thề rằng cả đời mình chưa bao giờ chạy cật lực tới như thế này, vừa chạy hắn vừa có cảm giác như có thứ gì đó cực kì khủng bố đang theo sát sau lưng hắn, khiến hắn không dám dừng lại một chút nào. Chạy được một lúc, mặc dù cảm giác bị truy đuổi vẫn còn, nhưng Triệu Khải không hề nghe thấy tiếng động cũng như cảm giác được thân ảnh một ai sau lưng, vả lại, đấu một trận với Hắc Vân Hổ, rồi sau đó không được nghỉ ngơi lại chạy trốn, sức lực của hắn không đủ để có thể kéo dài thêm nữa.

Nhìn thấy một chiếc hang nhỏ được che lấp bởi một bụi cỏ lớn, Triệu Khải nhanh chóng vén bụi cỏ chui vào bên trong, tay cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào cửa hang, vừa nghỉ ngơi vừa đề cao tinh thần, có trời mới biết cái tên quái vật kia có đuổi theo tới tận đây hay không, phải cẩn thận.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng sột soạt ở gần đó, nắm chặt thanh kiếm, Triệu Khải thầm vận khởi linh lực toàn thân, sẵn sàng lao ra bất kì lúc nào để tặng cho tên tu la kia một đòn trí mạng. Đang lúc thần kinh của hắn đang căng thẳng cực độ, tiếng sột soạt càng ngày càng tiến tới gần, sau đó…..”vù” một tiếng, Triệu Khải lao từ trong ra, tay cầm kiếm chém mạnh về hướng phát ra tiếng động. Tiếng kim loại cắt qua da thịt cùng tiếng xương vỡ vang lên, Triệu Khải nhìn lại thì thấy thứ bị mình chém không phải là tên tu la nào cả, chỉ là một con hươu rừng mà thôi.

Lau mồ hôi trên trán, hắn cười khổ, đúng là thần hồn nát thần tính mà, mới có một chút mà đã bị tên kia dọa đến múc hoang tưởng rồi. Tinh thần buông lòng, Triệu Khải quay người lại, định trở về chiếc hang nghỉ ngơi, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi quay đầu lại là một cái mặt quỷ tu la đầy dữ tợn, điều thứ hai mà hắn nhìn thấy là một nửa cơ thể bên dưới đang phun máu, sao mà phần cơ thể kia lại mặc y phục giống ta như vậy, sau đó đầu hắn đập xuống đất.

Giống như sực tỉnh khỏi cơn mê, Triệu Khải chợt cảm thấy một cơn đau đớn kinh khủng, hai chân hoàn toàn mất đi cảm giác, nhìn lại thì chợt nhận ra phần dưới cơ thể mình đã biến đâu mất rồi. Hắn có thể nhìn thấy ruột gan nội tạng của mình rơi ra đầy đất, và cái tên tu la chết tiệt kia thì đang bước từng bước nhỏ tiến tới chỗ mình. Một nỗi kinh hoàng đến tột độ dâng lên trong đầu hắn, gom góp nốt chút sức tàn còn lại, Triệu Khải bắt đầu dùng hai tay chống xuống mặt đất, kéo lê một nửa cơ thể của mình đi, ý đồ muốn tránh càng xa tên sát nhân kia càng tốt.

Tử Phong nhìn tên thủ lĩnh đang dùng hai tay bò trên mặt đất, mỗi một chút khoảng cách bò được là một thứ gì đó lại rơi ra từ trong cơ thể hắn, gan, thận, lá lách, rồi ruột hắn lòng thòng thành một dây dài trên mặt đất…..chậc chậc, nhìn máu me dữ, bất quá, Tử Phong hắn thích a. Không có thói quen hành hạ “con mồi” của mình, cơ mà nhìn tên dong binh đang ngắc ngoải trước mắt, Tử Phong không khỏi hiếu kì về độ “sống dai” của võ giả của thế giới này, nên không ra tay kết liễu mà tiếp tục quan sát.

Triệu Khải lúc này không còn biết gì nữa, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm, đó là chạy càng xa càng tốt, cơ thể hắn giống như ăn phải thuốc kích thích, không ngừng di động hai cánh tay bò về phía trước. Nhìn một nửa “cái xác” bò được một đoạn sau đó gục xuống đất im lìm, Tử Phong chặc lưỡi, võ giả sức sống cũng trâu bò thật, bị chém đôi như thế này ở kiếp trước của hắn là chỉ đủ sức để giãy dụa vài cái sau đó đã tử ẹo rồi, nào có bò qua bò lại được như con gián thế này.

Đoán chừng hai tên dong binh kia đã chạy xa tít mù tắp, Tử Phong chép miệng hơi tiếc nuối một chút, nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều về nó nữa, vừa rồi hệ thống đã thông báo, hắn xử lí 5 người, tổng cộng thu về hơn ba vạn điểm kinh nghiệm cùng hai ngàn điểm tích lũy, cũng không tệ lắm, đủ để lấp đầy 10% số kinh nghiệm hắn cần để tấn cấp, tuy nhiên đừng nhìn chỉ giết có vài người mà đã đạt được 10% kinh nghiệm mà nghĩ hắn lên level dễ dàng, Sư cấp đâu ra mà nhiều đến thế cho hắn giết chứ. Cơ mà 10% kinh nghiệm cũng đã là rất nhiều rồi, còn có một thứ khiến hắn vui hơn nữa, đó là chỉ số của hắn đã tăng thêm một chút.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level 8

Nhanh nhẹn: 6430

Thể lực: 5670

Lực lượng: 6210

Tinh thần: 2960

Linh lực: 860

Khẽ nở nụ cười thỏa mãn, Tử Phong thoáng sử dụng thiết bị định vị, sau khi xác định vị trí một chút, thân ảnh hắn lại một lần nữa biến mất, để lại đằng sau hai mảnh cơ thể lạnh lẽo, cùng một đống nội tạng bầy nhầy.

--------

P/s: Ta viết thế này có hơi máu me quá không nhỉ?:|

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.