Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 402: Chương 402: Hắc Tử Phong trở lại




Tử Phong nghe thấy tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu, hắn giật mình một cái sau đó sắc mặt có chút tái nhợt, tâm thần nhanh chóng tiến vào trong không gian của hệ thống, ánh mắt sắc lẹm nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

“Làm sao, lâu rồi không gặp lại ông bạn cũ mà lại mang theo bộ mặt đằng đằng sát khí như thế à?” Tiếng nói phát ra từ sau lưng khiến Tử Phong quay phắt người lại, chỉ thấy trước mặt hắn là một hắc y nhân cao lớn, ngoại hình giống hắn như đúc chỉ trừ một cái đó là đôi mắt người này thay vì không có đồng tử như hắn thì lại có một cặp nhãn đồng màu đỏ quạch như máu tỏa ra quang mang yêu dị.

“Hắc Tử Phong, làm thế nào mà ngươi lại ở đây??” Tử Phong lạnh giọng nói, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình.

Hắc Tử Phong liếc nhìn Tử Phong, ánh mắt lóe lên, miệng nở một nụ cười điên loạn đến cực điểm: “Ta cho đến giờ vẫn phải ngạc nhiên trước sự ngu xuẩn của ngươi, tên mặt trắng kia giam giữ ta, nhưng ngươi lại áp chế hắn ta lại, lẽ đương nhiên là không còn ai thời thời khắc khắc kìm chế ta lại thì ta phải lấy lại tự do chứ.”

Tên mặt trắng trong lời Hắc Tử Phong chỉ có thể là Bạch Tử Phong, Tử Phong nghe nói thế thì chỉ có thể cười khổ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, áp chế được Bạch Tử Phong xong, những tưởng trong thời gian ngắn hắn sẽ không cần phải lo lắng về hai tâm ma thì Hắc Tử Phong lại chạy thoát, so về độ nguy hiểm thì cũng không kém cạnh gì cái tên mặt trắng kia cả.

“Từ đã, nếu ngươi có thể khôi phục tự do, vậy thì...” Tử Phong chợt nhận ra điều gì đó, nghi hoặc lẩm bẩm.

“Công tử....” một giọng nói có phần yếu ớt xuất hiện bên cạnh khiến Tử Phong phải nhìn sang, không biết từ lúc nào mà một thân ảnh thướt tha trong bộ váy màu đỏ đã hiện diện bên cạnh hắn, đích thị chính là Tiểu Linh bấy lâu nay bị Bạch Tử Phong giam giữ. Quan sát thật kĩ Tiểu Linh, nàng lúc này vẫn giữ nguyên diện mạo giống như lúc trước, vẫn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành không chút thay đổi, chỉ có điều đó là sắc mặt của nàng có chút xanh xao, đôi mắt lộ nên vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu.

“Tiểu Linh, ngươi cũng thoát ra ngoài rồi!!” Tử Phong vui mừng nói, đây không phải là làm bộ mà là hắn thật sự vui mừng từ trong nội tâm ra, lúc trước thì không có gì nhưng mà kể từ khi Tiểu Linh bị giam giữ, đối với hệ thống hắn đều phải tự mình mày mò mà không thể hỏi ý kiến Tiểu Linh, thậm chí đến cả lúc bình thường cảm thấy vướng mắc trong tu luyện cũng không biết hỏi ai, dù sao thì hắn tu luyện dựa vào hệ thống, chẳng ai ngoại trừ Chúa Tể Hư không có thể giải đáp thắc mắc cho hắn cả, mà đương nhiên là y sẽ không trợ giúp hắn mấy thứ như thế này.

Tiểu Linh không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi tiến lại gần, thân hình yểu điệu lộ vẻ suy yếu rõ rệt nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, Tử Phong có thể cảm nhận được vẻ mềm yếu vô lực của nàng, hai cánh tay không tự chủ được đỡ lấy nàng rồi ngồi xuống, để nàng nằm hẳn vào trong lồng ngực rộng rãi của hắn. Tử Phong chưa từng nhìn thấy Tiểu Linh lộ vẻ suy yếu như thế này, ánh mắt hắn không khỏi trở nên lăng lệ mà nhìn về phía Hắc Tử Phong.

Cảm nhận thấy ánh mắt như muốn giết người của Tử Phong, Hắc Tử Phong chỉ nhún vai, sau đó không quan tâm nói: “Nhìn gì ta?? Nha đầu này vốn là mối đe dọa đối với tên mặt trắng kia vượt xa ta, lẽ đương nhiên là hắn sẽ tập trung toàn bộ lực lượng để áp chế nàng ta rồi, suy yếu như thế này là còn nhẹ đấy.”

Dường như cảm thấy thế vẫn chưa đủ khiến Tử Phong yên tâm, Hắc Tử Phong còn chèn thêm một câu: “Đừng nói là Tiểu Linh, đến cả ta cũng bị rút đi quá nửa sức mạnh, hiện tại đến cả năng lực chống đỡ vài chiêu của ngươi còn không có chứ đừng nói là có thể làm hại Tiểu Linh.”

Nghe thấy vậy, Tử Phong liền dụng tâm cảm nhận một chút, xác thực Hắc Tử Phong trông có vẻ bình thường nhưng khí tức kém hơn hẳn so với trước kia, nếu không muốn nói là trở nên yếu nhược tới mức đáng thương, đừng nói là chống đỡ vài chiêu, chỉ cần một chiêu của hắn cũng khó mà đỡ được. Nhận ra điều đó, Tử Phong trở nên yên tâm hơn hẳn, hai tâm ma của hắn tuy tính cách khác nhau nhưng muốn đoạt quyền kiểm soát cơ thể với hắn thì vẫn phải dựa vào thực lực, Hắc Tử Phong hiện tại trở nên suy yếu có nghĩa là hắn tạm thời không cần phải lo lắng quá mức.

“Khổ cực rồi.” Tử Phong nhìn Tiểu Linh đang nằm trong lòng mình mà không tự chủ được đưa tay lên vuốt đầu nàng, miệng nhẹ giọng nói. Hắn biết rất rõ Tiểu Linh đáng ra không gặp phải chuyện như thế này nếu như hắn không sinh ra tâm ma, tuy rằng tâm ma sinh ra một phần là do hệ thống bỏ qua cảnh giới của hắn mà gây nên, nhưng nếu hắn chú ý hơn trong việc củng cố căn cơ của mình thay vì chạy nước rút đề thăng cấp độ thì chuyện này đã không thể xảy ra, hắn cũng cảm thấy áy náy trong lòng a.

“Không có vấn đề gì, chẳng phải hiện tại ta cũng đã thoát ra rồi hay sao? Cuối cùng thì ta cũng có thể tiếp tục trợ giúp công tử rồi.” Tiểu Linh không có kháng cự hành động thân mật của Tử Phong, nàng hơi cựa mình một chút nhằm tìm tư thế thoải mái hơn rồi cứ thế nằm trong lòng Tử Phong.

Nghe TIểu Linh nói thế, Tử Phong nói mình không cảm động thì là nói láo, dường như kể từ khi hiển lộ chân thân của mình với hắn, tính cách thất thường của Tiểu Linh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự quan tâm không cần hồi báo đối với hắn, thậm chí đến tận lúc này, ở trong trạng thái mệt mỏi như vậy điều đầu tiên nàng nghĩ đến cũng là trợ giúp hắn. Tử Phong không thể hiện cảm xúc ra ngoài không có nghĩa là hắn vô cảm, Tiểu Linh như thế này lại càng khiến hắn cảm thấy áy náy hơn, thầm nghĩ trong lòng nên đối xử tốt với nàng hơn một chút.

Thấy nàng có vẻ mỏi mệt không muốn nói chuyện, Tử Phong cũng không quấy rầy nàng, quay sang Hắc Tử Phong hỏi: “Lúc nãy ngươi nói rằng mình có thể ép Đế Khí nhận chủ??”

“Chỉ là Đế Khí mà thôi, cũng chỉ có một đám phế vật kia mới coi nó là gân gà, muốn ép Đế Khí nhận chủ không phải là việc gì khó, ít nhất thì đối với ngươi thì rất dễ dàng.” Hắc Tử Phong cũng ngồi xuống, vô cùng thoải mái nói.

Tử Phong cảm thấy một trận nghi hoặc, cả Bạch Tử Phong lẫn Hắc Tử Phong tuy có biểu hiện giống như tâm ma của hắn, nhưng mà dường như cả hai đều có một lượng lớn kiến thức mà không người thường nào biết được, theo lí mà nói thì cả hai bị nhốt ở trong không gian của hệ thống, tâm ma cũng chỉ là diễn sinh từ chính bản thân hắn mà ra, nếu những kiến thức này hắn không biết thì không có lí do gì để hai tên này có thể biết được cả, thật là kì lạ. Liên tưởng đến việc Chúa Tể Hư Không từng nói rằng chủ nhân hệ thống như hắn không thể nào xuất hiện tâm ma, Tử Phong lại càng trở nên nghi ngờ danh tính thực sự của hai cái tên này hơn.

“Cứ cho là ngươi có biện pháp để ép Đế Khí nhận chủ, tại sao ngươi lại muốn ta nhận lấy kiện Đế Khí đó, chẳng phải tăng cường thực lực của ta mới là thứ mà ngươi không muốn nhìn thấy nhất hay sao??” Tử Phong nheo mắt nói.

“Nghĩ hay lắm, Đế Khí hay gì thì cũng chỉ là ngoại vật, cái đó cùng với thực lực của ngươi không liên quan gì hết, chỉ cần ta có thể khôi phục lại như cũ, thôn phệ ngươi sau đó trở thành chủ nhân chân chính của cơ thể này, kiện Đế Khí đó rồi cũng sẽ thuộc về ta mà thôi, coi như đó chính là ta chuẩn bị sẵn vài thứ cho mình sử dụng mai sau đi.” Hắc Tử Phong hừ lạnh nói.

Nghe Hắc Tử Phong nói thẳng ra như vậy ngược lại lại khiến Tử Phong cảm thấy yên tâm, nếu như Hắc Tử Phong tự nhiên làm ra việc tốt đối với hắn thì mới là lạ, hắn thà tin rằng lợn biết bay còn hơn là tin rằng Hắc Tử Phong không có mưu mô gì đằng sau hành động của mình.

“Vậy ngươi nói thử cách của mình ra xem nào??”

“Có một vài cách để ép Đế Khí nhận chủ, chỉ là với thực lực của ngươi hiện tại thì còn lâu mới dùng được cách đó, sở dĩ ta nói rằng việc ép Đế Khí nhận chủ đối với ngươi vô cùng dễ dàng là bởi vì một vật gần đây ngươi mới đạt được. Lấy Thần Huyết trộn cùng máu tươi của ngươi, sau đó hòa vào trong linh dịch rồi ngâm Đế Khí vào, đảm bảo kiện Đế Khí đó mà không nhận chủ thì tốt nhất là đem vứt vào sọt rác đi.” Hắc Tử Phong nằm hẳn xuống đất, nghiêng người chống tay vào đầu tạo thành một tư thế nằm nghiêng trông vô cùng khó coi, chậm rãi nói.

Tử Phong nghi hoặc: “Sao ngươi lại chắc chắn rằng cách đó có thể ép Đế Khí nhận chủ??”

“Ngu xuẩn, tồn tại như Chúa Tế Hư Không đến cả cái tên của y cũng là một dạng đại đạo pháp tắc, ngươi nói thử xem máu của hắn hay là cái tên của hắn có phân lượng hơn?? Thần Huyết trực tiếp nghiền nát cái gọi là Đế Khí chọn chủ, còn máu của ngươi là để khiến Đế Khí lây nhiễm khí tức của ngươi, dùng linh dịch để làm dịu dược lực của Thần Huyết trành cho Đế Khí không chịu được mà bị phá hủy. Chỉ cần làm như thế thì đến lúc cho Đế Khí nhận chủ nó sẽ mặc định chọn ngươi làm chủ nhân, thậm chí kể cả lúc ngươi chết rồi thì nó cũng sẽ không bao giờ nhận chủ một lần nữa. À không, nếu là con của ngươi thì may ra có thể khiến kiện Đế Khí đó nhận chủ lần nữa.”

Nghe Hắc Tử Phong giải thích, ánh mắt Tử Phong chợt lóe sáng, hắn không ngờ Thần Huyết còn có thể sử dụng như thế này, nếu như Hắc Tử Phong không nói thì hắn cũng không hề nghĩ đến sự thật đó là Chúa Tế Hư Không là tồn tại thần thánh đến mức nào. Linh dịch chỉ đơn giản là linh khí với mật độ dày đặc đến mức biến thành dạng lỏng, không chỉ độ tinh khiết cực cao mà còn dễ dàng hấp thụ, là một trong những loại thiên tài địa bảo hiếm thấy. Chỉ là đối với hắn thì không phải là vấn đề to lớn cho lắm.

Trước kia hắn đã từng tự mình đào móc cả một cái mạch khoáng linh thạch, rồi mỗi khi hắn giết người hay là hoàn thành nhiệm vụ rồi lên cấp hệ thống đều tưởng thưởng cho hắn rất nhiều linh thạch, chỉ tính sơ sơ hạ phẩm linh thạch thôi hắn cũng sở hữu đến vài ức, đó là còn chưa kể đến số lượng trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm linh thạch mà hắn có nữa, chỉ cần chiết xuất linh khí trong linh thạch rồi tập hợp lại là có thể chế tạo linh dịch. Linh khí triết xuất từ trong linh thạch ra hao tổn rất nhiều mới có thể tạo thành linh dịch, cách làm này tuyệt đối là cách làm của bại gia tử, cũng chỉ có Tử Phong không bao giờ dùng linh thạch để tu luyện cũng như chẳng mấy khi mua bán mới dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.