Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 403: Chương 403: Kì lạ




Hiển nhiên là cách này có thể làm được, Tử Phong cũng không có nghi ngờ Hắc Tử Phong bày trò, dù sao thì cũng chỉ là một kiện Đế Khí không có khí linh, chẳng lẽ nó có thể nổi điên mà giết hắn sao? Chỉ là nếu như theo lời Hắc Tử Phong nói, vậy thì không chỉ hắn có thể ép Đế Khí nhận hắn làm chủ, hắn có thể để cho người khác nhận chủ a, và hắn đã có nhân tuyển cực kì thích hợp dành cho cặp thiết phiến này rồi.

Tử Phong khi tiến vào trong không gian của hệ thống thì đó chỉ là tâm thần của hắn, còn cơ thể hắn vẫn ở thế giới bên ngoài như bình thường, chỉ là trong thời gian ngắn sẽ không có tri giác gì đáng kể mà thôi. Ngược lại Cao Tiến thấy Tử Phong đứng yên không nhúc nhích lại tưởng rằng hắn đang cân nhắc đến kiện Đế Khí này nên không thấy lạ cho lắm. Đương nhiên nếu Tử Phong không đồng ý thì lão cũng có thể lấy ra vật khác, chẳng qua là mấy vật còn lại đến lão cũng tiếc không muốn đem ra, vì thế mới thử vận may mà lôi ra kiện Đế Khí này.

Đang định trở về với thế giới thực, Tử Phong chợt cười khổ khi phát hiện ra TIểu Linh cứ thế mà cuộn tròn trong lòng hắn ngủ say, nhìn khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt của nàng mà hắn không nỡ rời đi, cuối cùng thì lại phải nhờ đến phân thân của mình. Phân thân của Tử Phong có thể đổi vị trí cho chính hắn, tốc độ thay đổi cực nhanh hơn nữa mặc dù năng lực này có liên quan đến không gian nhưng lại không hề gây ra không gian ba động, hắn liền đổi chỗ cho Ám phân thân, để cho Ám phân thân tiếp tục giao dịch còn bản thân mình thì chui vào trong bóng của Tuyết Phi Nhan, tiếp tục làm công việc của một cái gối đầu cho Tiểu Linh nghỉ ngơi.

Ám phân thân đổi chỗ cho Tử Phong cũng không khiến ai nghi ngờ, mấy người chỉ chợt cảm nhận thấy từ trên người hắn tỏa ra hắc khí âm trầm cùng với đôi mắt có chút lạnh lẽo hơn bình thường, cơ mà điều đó cũng là bình thường nếu xét đến việc hắn là một Thánh giai ám thuộc tính.

“Ta có thể nhận kiện Đế Khí này, nhưng mà ta cần một vài thứ khác nữa, có thể không cần trân quý như ba thứ kia nhưng ít nhất phải khiến ta thỏa mãn.” Ám phân thân tuy có suy nghĩ riêng của bản thân, nhưng dù sao vẫn là Tử Phong, hắn không cần suy nghĩ liền giở trò sư tử ngoạm ra.

Cao Tiến nghe vậy cũng không có bất mãn, đối phương đưa ra điều kiện như vậy đã là nể mặt hắn lắm rồi, nếu còn cảm thấy bất mãn thì có quá chút bất cận nhân tình, lão liền nhanh chóng lấy ra từ trong không gian giới chỉ một vật nữa.

“Tử Phong trưởng lão có nói mình cần đan dược tu luyện hệ mộc - thủy - phong đúng không, ở đây ta có một lọ Huyền Thủy đan, trong đó có 2 viên, tuy là đan dược đã luyện chế từ lâu nhưng dược lực vẫn không bị xói mòn, có thể đề thăng tỉ lệ đột phá Thánh cấp cho võ giả Thủy thuộc tính, kể cả đối với Thánh giai thủy thuộc tính cũng có tác dụng không nhỏ.”

Ám phân thân nghe đến danh từ Huyền Thủy đan mà sắc mặt đằng sau chiếc mặt nạ không khỏi trở nên cổ quái, bởi vì danh tự này thập phần quen thuộc, chính hắn trước kia cũng đã từng luyện chế loại đan dược này cho Lãnh Băng Băng. Huyền Thủy đan tạo ra từ thân cây Huyền Vũ Quả, tác dụng không khác gì so với những gì Cao Tiến nói, chỉ là Huyền Thủy đan hắn luyện chế ra đã cho Lãnh Băng Băng hết, chủ dược là thân cây Huyền Vũ Quả hắn cũng không còn chút nào, muốn luyện chế loại đan dược này một lần nữa là không thể nào.

Loại đan dược này là vô dụng đối với hắn, nhưng với Diệp Ngưng Tuyết thì không hẳn, mặc dù nàng hiện tại mới chỉ là Tướng cấp võ giả, nhưng hắn tin rằng với tài nguyên của mình thì việc để cho nàng đạt tới Tôn cấp cửu phẩm đại viên mãn không phải là việc khó. Vốn hắn định tìm kiếm một loại đan dược khác để nâng cao khả năng tiến vào Thánh cấp cho Diệp Ngưng Tuyết, cơ mà đã có Huyền Thủy đan đưa đến tận cửa, không có lí do gì hắn lại không đồng ý cả.

Khẽ gật đầu một cái, Ám phân thân trực tiếp ném một viên Hồn Châu cho Cao Tiến rồi thu hết đống đồ của lão vào, giao dịch đến đây đã hoàn thành. Hai người Tống Mặc Hinh cùng Cao Tiến thấy vậy liền vô cùng vui mừng, cẩn thận tiếp lấy Hồn Châu sau đó bỏ vào trong cái hộp ngọc rồi cất đi, một bộ dáng giống như sợ đánh rơi xuống đất thì Hồn Châu quý giá sẽ vỡ tan tành, cũng chỉ có Tử Phong cái tên biến thái này mới không thèm quan tâm mà đối xử với Hồn Châu như hòn bi mà thôi.

Hàn Nhất Nguyên nãy giờ không có ý kiến gì, thấy Cao Tiến thu Hồn Châu lại liền kín đáo truyền âm cho Tử Phong:

“Thập thất trưởng lão, mặc dù mấy vật kia của Cao trưởng lão đủ trân quý, nhưng mà Hồn Châu liên quan trực tiếp đến thực lực của Lăng Hư Cung chúng ta, trao đổi như thế có phần không thỏa đáng cho lắm.”

“Hàn trưởng lão không cần phải lo, chỉ là một viên Hồn Châu mà thôi, Lăng Hư Cung chúng ta còn chưa đến mức keo kiệt như thế, vả lại, chúng ta có đâu chỉ là hai viên Hồn Châu như vậy, vừa rồi là ta cố tình bán nhân tình cho Thuần Thú Tông đó.” Ám phân thân truyền âm lại.

“Ý ngài là sao??” Hàn Nhất Nguyên sửng sốt.

“Trong không gian giới chỉ của tên trưởng lão Độc Cô gia kia có tới tận bốn viên Hồn Châu, cũng không hiểu vận khí cứt chó gì khiến hắn ta có thể tìm được đến tận bốn viên Hồn Châu nữa, ta dù có bỏ đi một viên thì vẫn còn ba viên, thu hoạch như vậy đã thập phần hậu hĩnh rồi. Hơn nữa Hồn Châu cũng không hẳn là thuộc về ta, mặc dù đúng là ta ra tay giết chết hai tên trưởng lão Độc Cô gia nhưng mà người ta đã mở lời muốn dùng bảo vật trao đổi, lấy tư cách cá nhân hoặc là trưởng lão Lăng Hư Cung thì ta cũng khó lòng từ chối, tốt nhất là bán cho đối phương một nhân tình, mình cũng không có thiệt hại quá mức mà về sau nếu tìm được đồ tốt thì hẳn bọn họ cũng không có dám mặt dày mà đòi tranh đoạt với chúng ta.”

Hàn Nhất Nguyên ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới giơ ngón cái lên tán thưởng: “Thập thất trưởng lão diệu kế, đúng như ngài nói, ở trong Sinh Hồn bí cảnh này không chỉ có Hồn Châu là trân bảo, từ bỏ một viên Hồn Châu nhưng thu về bảo vật không kém, hơn nữa về sau có tìm được bảo vật chúng ta cũng chiếm tiên cơ, giao dịch này không lỗ chút nào a.”

Ám phân thân nghe vậy chỉ cười nhạt, bởi vì những lời hắn vừa nói nghe thì có vẻ tính toán kĩ càng nhưng thực ra đều chỉ là nói nhảm, mục đích chính của hắn chẳng liên quan một chút nào đến những gì hắn vừa nói cả, tất cả chỉ là để ứng phó Hàn Nhất Nguyên chất vấn mà thôi.

Nghe thấy tiếng chém giết vẫn còn vang vọng ở một bên, Ám phân thân nhíu mày nói: “Vẫn chưa xong cơ à?”

“Tử Phong trưởng lão cứ bình tĩnh, hiếm khi nào có cơ hội cho đệ tử rèn luyện thực chiến, cứ để cho bọn họ tự xử lí đi, chuyện của tiểu bối chúng ta không nên để ý nhiều.” Tống Mặc Hinh cười nói, cảm thấy Tử Phong nhìn thuận mắt hơn hẳn sau khi giao dịch kết thúc.

Khóe mắt Ám phân thân giật giật, hắn năm nay mới 21 tuổi, đám “tiểu bối” trong lời Tống Mặc Hinh nói nhẹ nhàng ai cũng hơn tuổi hắn, mặc dù nếu xét về tu vi thì đám đệ tử kia xác thực chính là tiểu bối, nhưng mà gọi mấy người còn già hơn cả mình là “tiểu bối” thì hắn dù mặt dày nhưng vẫn cảm thấy ngượng miệng a.

- ----------------------------

Thiên Cơ Tông nổi tiếng thiên hạ về các loại cơ quan trận pháp cùng với những đạo cụ chiến đấu vượt xa vũ khí thông thường, luận về chiến lực thuần túy thì Thiên Cơ Tông không có đạo cụ hỗ trợ thì không khác gì Thuần Thú Tông không có bản mệnh yêu thú, so với các thế lực khác kém hơn ít nhiều. Chỉ là nếu để cho người của Thiên Cơ Tông sử dụng đạo cụ chiến đấu thì thực lực so với võ giả thông thường khác còn cường hãn hơn nhiều, giống như là bản thân ngươi là người bình thường nhưng trong tay lại là một khẩu súng máy, đối phương dù có là đặc công nhưng chỉ có một thanh kiếm trong tay cũng khó lòng mà dành phần thắng,

Lúc này ở một nơi nào đó trong Sinh Hồn bí cảnh, một nhóm người Thiên Cơ Tông đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhóm người này có nhân số vào khoảng 5-60 người, cầm đầu là một Thánh cấp trưởng lão có tu vi Thánh Giả trung giai trung đoạn, nếu phối hợp với đạo cụ hỗ trợ thì có lực chiến một trân với Thánh Giả cao giai, từng đó là đủ biết sự mạnh mẽ của Thiên Cơ Tông đối với đạo cụ hỗ trợ.

Sở dĩ nói rằng nhóm người này đang di chuyển rất nhanh là bởi vì mỗi người không tự mình di chuyển mà cưỡi ở trên một con thú kì dị, đúng hơn mà nói thì bọn họ đang cưỡi trên một con thú máy móc có hình thù giống như con báo, chỉ là hoàn toàn không có khí tức sinh mệnh, đích xác là một kiện đạo cụ hỗ trợ khác của Thiên Cơ Tông.

“Kì quái thật!” vị trưởng lão dẫn đội đang di chuyển đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm nói.

“Chuyện gì vậy trưởng lão đại nhân??” một tên chấp sự ở bên cạnh hỏi.

“Phía trước không hề có khí tức sinh mệnh!”

“Thì có gì đâu, chúng ta ở trong Sinh Hồn bí cảnh mấy ngày rồi, những nơi không có dấu hiệu của sự sống cũng đi qua không ít a.” tên chấp sự đó nghi hoặc nói.

“Nếu là thế thì ta đã không cảm thấy kì quái, vấn đề ở chỗ phía trước không có khí tức sinh mệnh, nhưng ta lại cảm thấy một mùi máu tanh nồng nặc, giống như là toàn bộ sinh vật sống đã bị giết chết hết vậy.” vị trưởng lão trầm ngâm nói.

“Vậy thì chắc là đã có người của thế lực khác mới đi qua?”

“Ngươi không hiểu, kể cả có là người của thế lực khác đi qua rồi phát sinh chiến đấu với yêu thú, ngươi lại nói với ta rằng đám người đó đến cả mấy con chuột trốn dưới lòng đất cũng bị đào lên rồi giết đi?? Hơn nữa khi ta nói là không có khí tức sinh mệnh, tức là đến cả khí tức của thực vật cũng không có, lấy bản thân ngươi làm ví dụ, ngươi đang đi trên đường có lên cơn đến mức ra tay phá hủy mấy cái cây bên cạnh không??”

“Nghe ngài nói thì đúng thật là kì lạ, nhưng mà nếu đã không có khí tức sinh mệnh thì chắc hẳn cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta chỉ cần cẩn thận chút là được, nếu thấy có gì không ổn thì rút đi.”

“Chắc ta đã lo nghĩ quá rồi.”

Sau khi trao đổi ngắn ngủi, vị trưởng lão tiếp tục thúc giục con báo cơ khí bên dưới thân, dẫn đầu lao nhanh về phía trước. Khi cả nhóm đi khuất bóng, đột nhiên ở phương xa xuất hiện vô số tiếng gào thét man dại, theo sau đó là đại địa chấn động, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, mùi huyết tinh nồng nặc phóng lên tận trời cao, chỉ trong thời gian chưa đến mười phút, toàn bộ không gian lại trở nên yên ắng không có tiếng động, chỉ có bầu trời buổi chiều muộn dần mang theo một tầng huyết sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.