Đương nhiên là cũng không ai nói là các thể lực ở trong bí cảnh không được liên hợp lại với nhau, chỉ là xác xuất của việc này xảy ra gần như là không thể, đơn giản bởi vì chính mối quan hệ của các thế lực tham gia. Lăng gia cùng Lăng Hư Cung vốn là kẻ địch, nhìn thấy nhau thì chỉ hận không thể đem đối phương toàn diệt, hiển nhiên sẽ không liên thủ với nhau, Độc Cô gia thì vốn dĩ mấy trăm năm nay không bao giờ có quan hệ hòa hảo với bất kì thế lực nào, hoàn toàn đứng ở vị trí trung lập, Thuần Thú Tông thì căn bản không bao giờ thèm liên thủ với bất kì thế lực nào khác, đối với bọn họ thì con người là không đáng tin, chỉ có đám yêu thú sủng vật mới là đồng bạn tin cậy nhất, Thiên Cơ Tông thì có quan hệ khá là gần gũi với Lăng Hư Cung, nhưng mà ở trong Sinh Hồn bí cảnh tự thân ai nấy lo, bọn họ không có thù oán gì với Lăng gia nên chắc chắn cũng sẽ bảo trì trung lập.
Trạng thái giương cung bạt kiếm này kéo dài không lâu, đám trưởng lão của cả hai bên đều biết rằng giao chiến lúc này là vô giá trị, căn bản chẳng được lợi ích gì mà chỉ khiến nguyên khí tổn thương, cũng chỉ có đám đệ tử trẻ tuổi là máu nóng dồn lên não mới muốn động thủ ngay tại chỗ mà thôi.
Tử Phong thì căn bản mặc kệ hai bên giương cung bạt kiếm, hắn lúc này vẫn theo thói quen quan sát tỉ mỉ môi trường xung quanh, phát hiện ra rằng ngoại trừ cảm giác áp lực đang đè lên thần hồn của hắn cùng với bầu trời quỷ dị có hai mặt trăng ở trên cao ra thì nơi này cũng không có gì khác lạ, chỉ là một thảo nguyên bình thường với mấy cọng cỏ dại, thậm chí đến cả khí tức của yêu thú cũng không có, hoàn toàn là một thảo nguyên thông thường. Diệp Ngưng Tuyết năm nay đã 16 tuổi, có thể miễn cưỡng được coi như một đại cô nương, bị Tử Phong trực tiếp ôm vào lòng như thế khiến nàng vừa có chút hưởng thụ vừa cảm thấy xấu hổ, chỉ là nàng biết rất rõ đây là đại ca đang lo lắng che chở cho mình nên cũng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn, hồn nhiên không hề để ý tới sự thù địch trong không khí.
“Đại ca, sao tự nhiên muội cảm thấy có một luồng áp lực kì dị đang đè nặng lên người vậy, ca ca có cảm thấy không??” Diệp Ngưng Tuyết nói.
Tiếng nói của nàng không lớn nhưng những người ở đây căn bẳn đều là cao thủ Vương cấp hậu kì, lấy khoảng cách không quá xa thì đương nhiên là nghe rõ ràng. Nghe thấy câu hỏi của Diệp Ngưng Tuyết, một nữ đệ tử của Lăng gia cất giọng khinh thường: “Đúng là cái đồ nhà quê cô lậu quả văn, Sinh Hồn bí cảnh là một nơi thần kì luôn luôn tạo ra uy áp lên thần hồn võ giả, gián tiếp khiến thần hồn của võ giả được trui rèn. Một Tướng cấp phế vật như ngươi mà cũng được phép tiến vào đây, xem ra rác rưởi thì vẫn hoàn rác rưởi, Lăng Hư Cung các ngươi căn bản là hết thời rồi.”
Lời vừa nói xong, một tiếng bụp nho nhỏ vang lên, nữ đệ tử vừa mở mồm khinh miệt Diệp Ngưng Tuyết chợt nổ tung thành một cơn mưa máu bắn thẳng lên người đám đệ tử Lăng gia ở gần đó, nội tạng cùng máu thịt bầy nhầy văng lung tung khiến không gian tràn ngập một mùi máu tanh. Tất cả mọi người không khỏi ngơ ngác trước biến cố bất ngờ đó, sống lưng của mỗi người không khỏi lạnh toát không hiểu chuyện gì mới xảy ra.
Lăng Chiến - trưởng lão Lăng gia thân là Thánh cấp cường giả, rất nhanh liền tỉnh lại, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một chút, chợt thấy Tử Phong ở một góc đang dùng một chiếc khăn lau tay, vẫn còn có thể thấy được vết máu tươi dính ở trên chiếc khăn tay đấy.
“Khốn kiếp, là ngươi đã ra tay đúng không??” Lăng Chiến hướng về phía Tử Phong mà gầm lên một tiếng, uy áp của Thánh giai không hề giữ lại mà buông ra bao phủ lấy đám người Lăng Hư Cung trước mặt.
Nghe Lăng Chiến gầm lên như thế, tất cả mọi người mới chợt nhận ra Tử Phong đang lau tay bằng một chiếc khăn dính máu, trong nháy mắt tất cả mọi người liền hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng mà hiểu được là một chuyện, có kinh ngạc hay không là chuyện khác. Phải biết rằng nữ đệ tử kia chỉ là một Vương cấp hậu kì nho nhỏ, so với Tử Phong là Thánh cấp cường giả thì chỉ như con kiến so với Thiên Long, căn bản là không chịu nổi một đầu ngón tay, nhưng mà xung quanh nữ đệ tử đó là 11 trưởng lão Lăng gia, ai nấy cũng đều là cường giả Thánh giai, có thể trước mặt 11 Thánh cấp giết người mà không ai có thể ngăn cản, phần thực lực này cũng quá bất khả tư nghị đi.
Tử Phong hừ lạnh một tiếng, kình khí trong tay phát ra khiến chiếc khăn tay hòa thành một đám bụi vải, hắn thản nhiên nói: “Là ta ra tay thì đã làm sao??“. Dù đã đoán trước được nhưng nghe chính miệng Tử Phong thừa nhận, tất cả đều không hẹn mà hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện này cũng thật sự quá khó tin.
“Nha đầu đó chỉ là Vương cấp võ giả, ngươi không hề quan tâm tới thân phận của mình mà ra tay giết hại, ngươi không đặt thiết luật vào trong mắt ư??” Lăng Chiến âm trầm nói. Thiết luật ở đây chính là một đạo luật bất thành văn lưu truyền trên Huyền Linh đại lục, bởi vì võ giả càng tu luyện lên cao thì thực lực chênh lệch càng trở nên khủng bố, một Tôn cấp nổi giận có thể phá hủy cả một tòa thành, một Thánh giai điên cuồng có thể chôn vùi cả một quốc gia, chính vì vậy tất cả các thể lực trong thiên hạ đều thừa nhận một đạo luật không tên, tu vi từ Tôn cấp trở lên thì không thể ra tay đối phó với người thường, riêng Thánh cấp thì không thể ra tay với bất kì võ giả nào dưới Thánh cấp, bằng không sẽ bị các thể lực coi là một tên cuồng ma sát nhân mà truy bắt, chỉ là thiết luật này cũng có một ngoại lệ....
“Ta đúng là không có đặt thiết luật vào trong mắt, nhưng mà thiết luật cũng có nói mấy con chó con mèo đui mù chọc giận Thánh giai cường giả thì bản thân Thánh giai đó có thể xuất thủ, cô ta chọc giận ta nên chết, đơn giản vậy thôi.”
“Hừ, đệ tử của Lăng gia ta chỉ nói mấy câu mà đã chọc giận ngươi ư?? Ngươi không thấy bản thân mình đã cưỡng từ đoạt lí hả??” Một vị trưởng lão khác của Lăng gia hừ lạnh nói.
Tử Phong nghe vậy liền cất tiếng cười lớn, bàn tay to xoa đầu Diệp Ngưng Tuyết, giọng nói lạnh lẽo tới thấu xương vang lên: “Tiểu Tuyết nhi khả ái này là muội muội của ta, ai khiến con bé ủy khuất đều phải trả giá đắt, chửi con bé một câu ta giết kẻ đó, dám động tới một sợi tóc của Tuyết nhi ta diệt cả nhà hắn, đệ tử của ngươi dám mở miệng nhục mạ tiểu muội của ta thì phải sẵn sàng tinh thần đón nhận lửa giận của ta chứ.”
Nghe Tử Phong nói mà mọi người không khỏi sửng sốt, đám người Lăng Hư Cung đã biết chuyện Tử Phong vì Diệp Ngưng Tuyết mà đến cả trưởng lão Chu Tước phong cũng đè ra đánh cho không ngóc đầu lên được thì cũng không quá bất ngờ, nhưng đám người Lăng gia khó có thể tin mà nhìn vào Diệp Ngưng Tuyết, ai cũng không thể tưởng tượng được một Thánh giai cường giả mà lại có một muội muội mới chỉ có tu vi Tướng cấp, chênh lệch này cũng quá lớn đi chứ.
“Ha ha, được lắm, nếu ngươi đã nói vậy thì Lăng Chiến ta cũng phải ra mặt thôi, ta sẽ trực tiếp lấy cái mạng của tiểu muội ngươi để đáp lễ, để xem thực lực của ngươi đến cỡ nào mà muốn diệt cả nhà ta!!” Lăng Chiến giận dữ cười thành tiếng, toàn thân khí thế bộc phát giống như núi lửa phun trào, một thân tu vi Thánh Giả trung giai đỉnh phong thể hiện ra rõ mồn một.
Nhìn thấy chiến đấu rất có thể sẽ nổ ra, cả Lăng gia lẫn Lăng Hư Cung đều không hẹn mà cùng kéo nhau lui về phía xa, chỉ để lại một Lăng Chiến đang tỏa ra uy áp khổng lồ cùng với Tử Phong vẫn đang ôm lấy Diệp Ngưng Tuyết trong lòng. Đám cường giả Thánh giai của cả hai phe đều hiểu rõ hiện tại không phải là lúc xảy ra giao chiến, nhưng mà Lăng Chiến thì dường như không chịu được mà muốn động thủ, đây cũng có thể coi như là ân oán cá nhân, cả hai bên cũng chỉ có thể đứng yên quan sát mà kiềm chế lẫn nhau, không cho ai can thiệp vào.
Nghe thấy Lăng Chiến muốn giết Diệp Ngưng Tuyết, trong mắt Tử Phong bắn ra một tia hàn quang lăng lệ, nếu như ngày xưa thì hắn có lẽ sẽ không xung động đến như vậy, nhưng hiện tại thân phận của hắn đã khác trước, ẩn nhẫn không còn là một lựa chọn của hắn nữa, chỉ có cường thế thể hiện ra bên ngoài, biến bản thân càng ngày càng trở nên sáng chói thì giá trị của hắn ở trong Lăng Hư Cung mới trở nên lớn hơn, từ đó chỗ tốt dành cho hắn cùng những người bên cạnh sẽ tăng lên, hắn tuy không muốn đưa bản thân đi vào con đường nổi bật của đám nhân vật chính trong tiểu thuyết nhưng tình thế của hắn đã không còn cho hắn nhiều lựa chọn nữa, dù sao thân phận Thiên Ma đã bại lộ, vậy thì dứt khoát điên cuồng đi.
Dùng nhu kình đẩy thân ảnh của Diệp Ngưng Tuyết bay tới chỗ đám người Lăng Hư Cung, Tử Phong chỉ để lại một câu nói trước khi hành động: “Bảo vệ con bé cho tốt.”
Nhìn thấy hành động của Tử Phong, toàn bộ cơ thể của Lăng Chiến đột ngột trở nên căng cứng, hắn biết rằng chiến đấu rất nhanh sẽ nổ ra. Tuy rằng vô cùng nghi hoặc trước công kích quỷ dị đến không gian cũng không xuất hiện ba động của Tử Phong lúc trước khi giết chết nữ đệ tử kia, nhưng bản thân Lăng Chiến là Thánh giả trung giai đỉnh phong, hắn rất tự tin vào thực lực của mình sẽ không thể nào bại trước một tên Thánh Giả sơ giai chỉ biết đánh lén cả, chỉ là sự thật thì luôn phũ phàng, lòng tự tin của hắn thì đúng, nhưng mục tiêu của hắn thì không phải là một Thánh giả sơ giai thông thường.
“Thế Giới!!”
Bên tai Lăng Chiến vang lên hai chữ, trong một cái chớp mắt sau hắn chợt cảm thấy huyết dịch trong cơ thể như muốn nổ tung, một luồng kình lực bộc phát ngay trong thể nội của hắn giống như bạo tạc, trực tiếp thổi bay cả người hắn lên không trung, nội tạng bên trong khoang bụng biến thành một đám thịt vụn không hơn không kém, thần trí của hắn trở nên mơ hồ không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Cả người còn đang lơ lửng trên không trung, đã thấy Tử Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình, sát khí kinh thiên bộc phát, một quyền cắt đứt không gian được tung ra.
Tuy đã bị thương nhưng dù gì cũng là Thánh giai cường giả, Lăng Chiến rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, cưỡng chế không phun ra ngụm máu đã trào lên đến tận cổ họng, hắn gầm lên một tiếng, huy động cánh tay, trực tiếp lấy quyền đối quyền. Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, không gian trên bầu trời nổ tung giống như thiên băng địa liệt, khí kình bắn ra tứ phía tạo thành một cơn cuồng phong bạo vũ, mặt đất bên dưới nổ tung tạo thành một cơn sóng triều đất đá bốc lên cao mấy chục mét.
Hai thân ảnh trên không trung tách ra, Tử Phong toàn thân trên dưới vẫn không dính một hạt bụi, quần áo không gió mà bay phất phới, trong khi đó thì Lăng Chiến có một chút chật vật, khóe miệng còn vương vết máu. Tuy nhìn thì có vẻ như Tử Phong chiếm thế thượng phong nhưng đây là Thánh giai quyết đấu, Lĩnh Vực chưa được sử dụng thì vẫn chưa phải là quyết chiến, đây chỉ là màn dạo đầu làm nóng người mà thôi.
Lăng Chiến hít sâu vào một hơi, công kích của đối phương không hề mang theo pháp tắc chi lực nên mặc dù sát thương vô cùng khủng bố nhưng nội lĩnh vực của hắn chỉ cần chuyển động vài vòng đã có thể nhanh chóng áp chế thương thế, lúc này lòng khinh thị của hắn đã biến mất, bản thân hắn cũng là một dạng võ giả thể tu, cường độ thân thể so với Thánh giai khác căn bản là không cùng một cấp bậc, vốn dĩ hắn còn có chút tự phụ về thể thuật của mình, nhưng vừa đổi đối mặt với một quyền của Tử Phong, hắn mới nhận ra rằng cơ thể của mình so với đối phương thì không gì cọng rơm so với gỗ lim, yếu đến mức đáng thương.
Nhưng mà như thế cũng không khiến hắn nhụt chí mà ngược lại ý chí chiến đấu lại càng dâng cao lên vô cùng, Thánh giai chiến đấu không chỉ sử dụng cơ thể giống như võ giả cấp thấp, Lĩnh Vực chiến mới là thứ quyết định chiến cục. Nghĩ thông suốt, Lăng Chiến khôi phục vẻ ngạo nghễ của mình, cười lạnh nói:
“Ngươi rất mạnh, mạnh hơn hẳn so với tu vi của mình, nhưng cuộc đời của ngươi sẽ kết thúc ngay tại đây thôi, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa Thánh Giả sơ giai và Thánh Giả trung giai là không thể đong đếm. Lĩnh Vực - Phần Tẫn Bát Hoang!!!”