Nhược An e dè bước từng bước chậm chạp vào biệt thự xa hoa đã thấy bóng dáng của Trần Quân Minh ngồi đợi sẵn trên sofa. Khuôn mặt không thể tức giận hơn...
“Hôm...hôm nay...anh về sớm thế...”
Nhược An sợ hãi lên tiếng trước, chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh của nam nhân cứ nhìn chằm chằm cô dò xét. Một lúc lâu sau Trần Quân Minh liền tiến lại đứng trước mặt Nhược An. Anh nâng bàn tay cô lên để trước tầm mắt...
“Nhẫn đâu...”
Nhược An thu tay lại, vội vàng giải thích...
“Em cất trong tủ rồi...mang đi học không tiện...”
Trần Quân Minh ép Nhược An vào góc tường, giọng nói hằn lên vẻ hung dữ chưa từng thấy...
“Không tiện...hay em sợ Lý Gia Thành không thích...”
Nhược An thấy Trần Quân Minh nổi giận vô lý, liền xoay mặt đi chỗ khác để trả lời câu hỏi của anh...
“Không liên quan đến Gia Thành...em và cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp...”
Trần Quân Minh thấy cô trốn tránh ánh mắt của anh, liền lấy tay giữ chặt cằm Nhược An lại, bắt cô phải đối diện trực tiếp với mình. Biểu hiện của cô như này là sợ anh phát hiện điều gì đó hay sao...
“Anh không thích em tiếp xúc với cậu ta nữa...dù là bạn hay quan hệ gì cũng không được...”
Giọng nói của Trần Quân Minh dường như hạ thấp cực độ để kiên nhẫn nói chuyện với Nhược An. Nhưng cô đương nhiên không đồng ý cho người khác kiểm soát mối quan hệ của mình...
“Anh đừng có vô lý...đây là chuyện riêng của em không liên quan đến anh...”
Trần Quân Minh khó chịu ra mặt, giọng nói cũng trở nên lớn hơn...
“Đừng có chọc tức anh...anh không muốn để em tổn thương đâu...”
Nhược An cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô liền nói ra hết tất cả...
“Anh lấy quyền gì mà quyết định thay em chứ...ngay cả việc xin nghỉ ở tiệm bánh...rồi đến việc em kết bạn với ai...”
Trần Quân Minh xiết cằm cô chặt hơn, đau đến mức Nhược An rơi nước mắt...
“Em đừng bao giờ có ý định chống đối lại quyết định của anh...đừng tỏ cái thái độ này ra...”
Nhược An đẩy Trần Quân Minh ra đi thẳng lên phòng liền nằm bệt xuống giường. Càng ngày cô càng không hiểu Trần Quân Minh nghĩ gì nữa rồi. Lúc trước thì cho cô tự do nhưng bây giờ lại kiểm soát nghiêm ngặt...
Trần Quân Minh tức giận liền đấm mạnh tay vào tường. Đôi mắt hiện lên vẻ hung ác chưa từng thấy. Anh nhanh chóng lái xe đến quán Bar để gặp mặt người kia...
Vừa vào đến nơi, Trần Quân Minh đã đấm thẳng một cú khá mạnh vào mặt Lý Gia Thành, khiến cậu ta ngã từ trên ghế xuống nền đất...
“Ass...chào hỏi khốn khiếp thật đấy...”
Lý Gia Thành lau một bên má đau rát, xung quanh được che chắn bảo một đám vệ sĩ có thể tấn công bất cứ lúc nào. Cậu chống tay xuống đất từ từ đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo rồi ngước mặt lên nhìn Trần Quân Minh vẫn nóng tính như ngày nào...
“Bạn học Nhược An có kể về tôi cho anh nghe không...”
Ánh mắt giết người của Trần Quân Minh vẫn dán chặt lên người của Lý Gia Thành, tiếp tục nghe cái mồm chết tiệt của cậu ta phát biểu...
“Lúc đầu tôi khá tò mò...người yêu mới của anh là ai...nhưng khá là bất ngờ...”
Lý Gia Thành ngừng lại xem phản ứng của Trần Quân Minh, tiếp tục câu nói còn đang dang dở...
“Giống y hệt người yêu cũ của anh...Mộc Tuyết...”
Trần Quân Minh nghe thấy cái tên cấm kỵ, cơn giận trong lòng không thể kiềm chế thêm được nữa liền lao về phía Lý Gia Thành. Nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại...
“Thằng chó chết kia...cút khỏi tầm mắt tao...”
Lý Gia Thành phẩy tay tạm biệt liền rời khỏi. Nếu Trần Quân Minh chỉ xem Nhược An là kẻ thay thế của Mộc Tuyết. Thì cậu hoàn toàn có cơ hội dành lại cô về phía mình...
“Cứ chờ mà xem Trần Quân Minh...bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi...”
Trần Quân Minh ném mạnh chai rượu lên tường, để những mảnh thủy tinh văng lên tung tóe. Chẳng phải đã quên rồi hay sao, tại sao khi nghe đến tâm lại đau đớn như thế... Kiếm Hiệp Hay
“Mộc Tuyết à...Mộc Tuyết...tôi nhớ chị lắm...thật sự rất nhớ...”
Trần Quân Minh đưa tay che đôi mắt nặng trĩu, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh người phụ nữ tên Mộc Tuyết kia, càng nhớ đến tâm lại càng thắt lên đau đớn khó tả...