Cuồng Luyến Chi Ái 2: 99 Ngày Yêu Anh

Chương 23: Chương 23: Cứu em!




Chát...!

Vừa bước vào đã ăn ngay cái tát đau điếng của Kiều phu nhân, khuôn mặt bà ta nhìn như muốn giết cô đến nơi, không chỉ đơn thuần là mỗi cái tát...

“Con khốn này, mày dám đánh con gái tao ra nông nỗi như thế à...”

Nhược An lau lau bên má đỏ ửng còn có vết xước, môi cô cũng nứt ra chảy máu. Cô nhìn chằm chằm bộ dạng tức giận vì bênh con gái của bà ta mà cười khẩy...

“Sao bà không hỏi con gái bà đã làm gì để bị người ta đánh...”

Giáo viên phải ra can ngăn để Kiều phu nhân bình tĩnh lại. Ông để cả hai ngồi đối diện, hỏi lại toàn bộ sự việc để có hướng giải quyết tốt nhất...

“Là em đánh Kiều Gia Hân sao...”

Rõ ràng ông ta biết người đánh Kiều Gia Hân không phải cô mà là vệ sĩ của Trần Quân Minh, nhưng ông ta thì dám làm gì anh chứ, cứ đổ hết lỗi lên người Nhược An là được. Không ngờ cô lại gật đầu thừa nhận...

“Tôi nghĩ thầy không cần xen vào việc này, việc của Kiều gia sẽ do chúng tôi xử lý...”

Nhược An biết bà ta lại muốn dùng gia pháp để dạy dỗ cô, nhưng hiện tại cô không còn là người của Kiều gia nữa rồi...

“Bà không có quyền đòi xử lý tôi đâu...tôi không phải người của Kiều gia...”

Kiều phu nhân tức giận nắm lấy tóc Nhược An kéo lên, khiến đầu cô đau nhức...

“Vậy theo mày thì tao nên giết quánh mày cho xong nhỉ...”

Bảo vệ của Kiều gia liền đến đánh ngất Nhược An, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi của người khác, vậy đánh mất chắc cũng không có vấn đề gì đâu...

“Mang cô ta xuống hầm của biệt thự...”

Bảo vệ nghe mệnh lệnh liền đưa Nhược An xuống hầm tối, xích hai tay cô lại vào bên góc. Một người khác dùng nước lạnh dội thẳng vào mặt Nhược An bắt cô tỉnh táo...

“Ư...đây...là đâu...”

Nhược An đau đầu tỉnh lại, cô nhìn phía trước chính là khuôn mặt hung ác của Kiều phu nhân, sau lưng bà ta còn một đám người đàn ông đang không mặc quần áo...

“Không biết Trần Quân Minh sau khi biết được mày không còn trong sạch sẽ làm gì mày nhỉ...”

Kiều phu nhân nâng gương mặt thương tích nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời của Nhược An lên mà ghen tị...

“Cái gương mặt chết tiệt này thật sự càng nhìn càng muốn hủy hoại mà...vậy hôm nay tao sẽ giúp mày...”

Kiều phu nhân ra lệnh cho năm người đàn ông đằng sau bà tiến về phía Nhược An còn không quên dặn dò...

“Chăm sóc cô ta cho tốt...”

Khuôn mặt thèm khát của bọn họ nhìn chằm chằm vào thân thể cô khiến Nhược An rùng mình nhớ lại người đàn ông ở quán Bar. Trong miệng vô thức cầu cứu...

“Đừng...đừng lại đây...cút...”

Gương mặt yêu kiều của nữ nhân chỉ biết bất lực nằm khóc càng dậy lên thú tính của bọn đàn ông, có một tên to gan tiến tới xé váy áo học sinh của Nhược An ra, chỉ còn lại vải vụn mà nội y đập vào mắt bọn chúng...

“Cơ thể em thơm thật đấy, thật muốn biết cảm giác ở bên trong em nha tiểu mỹ nhân...”

Nhược An khóc không thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đến mức ghê tởm. Bàn tay dơ bẩn của mấy người đàn ông cứ liên tục chạm vào thân thể non mềm không ngừng run lên của cô...

Nhược An còn nghe thấy bọn họ định chia nhau ai sẽ là kẻ xâm phạm cô trước mặc cô cầu xin tha như thế nào. Chẳng phải Trần Quân Minh nói sẽ bảo vệ cô sao, vậy hiện tại anh đang ở đâu...

“Trần Quân Minh...sẽ...không tha cho các người...”

Một tên liền bóp chặt miệng cô, không do dự mà đánh mạnh của mặt Nhược An khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo nổi...

“Sắp bị tụi anh chơi còn nghĩ đến tên đàn ông khác được à cô em...”

Nhược An nhắm chặt mắt, nếu anh còn không đến cô sẽ bị bọn chúng sỉ nhục mất. Anh nói sẽ bảo vệ cô mà, để cô dựa dẫm vào anh cơ mà...

“Hức...hức...cứu em với...cứu em...”

“Hắn sẽ không đến cứu em đâu...chỉ có bọn anh mới cứu được em thôi...”

Một tên định kéo quần trong của Nhược An xuống liền nghe một tiếng động lớn khiến hắn dừng động tác, liền đưa mắt nhìn về phía cửa lớn...

“Ha...thì ra là bọn mày...”

Trần Quân Minh ném điếu thuốc đang hút dở xuống nền đất. Mắt anh hướng về phía thân thể đầy vết thương của Nhược An đang nằm dưới đất liền dâng lên nỗi chua xót. Người con gái được anh nâng niu trân trọng lại bị hành hạ thành thế kia...

“Mày là thằng khốn nào...muốn cùng bọn tao chơi cô em này à...”

Hắn ta chưa kịp nói xong đã bị một vết dao nhanh như chớp cắt đứt mạch máu, những tên khác thì bị vệ sĩ giữ chặt lại...

“Vạn à...tôi muốn thấy mắt của bọn chúng...”

Người đàn ông tên Vạn liền đi theo đám vệ sĩ đến nơi tra tấn. Trần Quân Minh liền nhanh chóng cởi áo ngoài ra khoác lên cơ thể Nhược An mà ôm cô rời khỏi nơi địa ngục này...

Cơ thể nữ nhân không ngừng run rẩy trong lòng Trần Quân Minh, nước mắt còn đọng lại trên má đỏ ửng. Chắc cô đã sợ hãi lắm, vì anh mà cô mới bị bọn chúng hành hạ ra nông nỗi như vậy. Nếu không có cuộc gọi của giáo viên đó, anh không dám tưởng tượng chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến với Nhược An...

“Mau gọi bác sĩ đến biệt thự...”

Trần Quân Minh gấp rút đặt cô lên giường, bác sĩ cũng đến nơi để lau người sạch sẽ cho Nhược An, kiểm tra vết thương khắp cơ thể cô liền báo cáo lại...

“Tiểu thư không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương ngoài da khá nhiều, cần tịnh dưỡng một thời gian tránh vận động mạnh...”

Trần Quân Minh liền cho người đi tiễn vị bác sĩ kia. Anh chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cạnh Nhược An nhìn khuôn mặt đang bị băng lại kia, chính anh là người đánh Kiều Gia Hân nhưng Nhược An lại thay anh chịu nhục. Đã từng hứa sẽ bảo vệ cô chu toàn, nhưng rồi anh làm được gì cơ chứ...

- ----

Like sau mỗi chương nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.