Cuồng Luyến Chi Ái 2: 99 Ngày Yêu Anh

Chương 22: Chương 22: Đáng lắm!




Trần Quân Minh dậy sớm, anh liền đi tắm sáng cho thoải mái trước khi bắt đầu một ngày làm việc. Vẫn bộ dạng lười biếng liền đi xuống lầu để thưởng thức bữa sáng nhưng từ dưới bếp liền đưa đến mùi hương kích thích khiến anh không kiềm lòng được mà đi vào xem...

“Anh dậy rồi à...đợi một chút tôi sắp xong rồi...”

Thì ra Nhược An dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng giúp anh sao. Bây giờ nhìn cô không khác gì người vợ nội trợ chuẩn bị bữa sáng cho chồng đi làm. Trần Quân Minh ước gì mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy cô, được ăn đồ ăn do chính cô chuẩn bị...

Nhược An dọn thức ăn lên bàn giúp Trần Quân Minh liền vui vẻ thưởng thức. Cô cũng chuẩn bị xong đâu đấy để đến trường, hôm nay là đầu tuần nên phải giữ tâm tình tốt nhất...

“Sao không để đầu bếp làm...”

Tuy thích cô chuẩn bị mọi thứ cho anh, nhưng trong thâm tâm Trần Quân Minh lại không muốn Nhược An vì mình mà vất vả, cô đã chịu khổ quá nhiều rồi...

“Tôi muốn tự tay làm bữa sáng cho anh...”

Đúng là biết nói những lời làm đối phương cảm động mà, cô cứ như thế này làm sao có thể khiến Trần Quân Minh buông tay được đây, không chừng ngày càng yêu thương cô hơn...

Thật ra hôm qua nhờ có Trần Quân Minh nên Nhược An cảm thấy rất vui vẻ, được làm những thứ mà bản thân mong muốn bấy lâu, cô cũng muốn làm điều gì đó cho anh để anh có sức mà tiếp tục làm việc, như một món quà tinh thần vậy...

“Tôi đưa em đi học...”

Nhược An gật đầu, chẳng lẽ cô tự đi học được hay sao, cô có biết đường đâu mà đòi tự đi. Huống chi nơi này cách trường học khá xa...

Hôm nay Trần Quân Minh phải đến tập đoàn nên để thư ký lái xe đến đón, tiện đường đưa Nhược An đến trường luôn. Đi sau xe của anh luôn có hai chiếc xe của vệ sĩ theo sau để bảo vệ thiếu gia của bọn họ.

Mà Trần Quân Minh cũng thật biết lựa giờ, ngay cái lúc học sinh đến trường đông nhất lại đưa cô đến. Khiến đám học sinh vì nhìn thấy chiếc xa sang trọng mà đứng chắn hết lối ra...

Nhược An ngại ngùng không dám bước ra, anh tưởng cô không biết mở cửa xe liền ra lệnh cho thư ký làm việc đó.

Thư Ký của Trần Quân Minh nhận lệnh liền xuống xe mở cửa cho Nhược An, trước con mắt trầm trồ của biết bao người, trong đó có cả Kiều Gia Hân...

“Ha...tôi biết ngay mà, cô chính là được một ông già bao nuôi...”

Tiếng nói lớn của Kiều Gia Hân khiến bọn học sinh được cớ tò mò mà xì xào bàn tán. Cô ta nhìn Nhược An với đôi mắt đắc ý cùng gương mặt của kẻ thích sỉ nhục danh dự của người khác...

“Cô có bao giờ nghe câu...mồm chó thì không mọc được ngà voi hay chưa...”

Nhược An nhìn chằm chằm Kiều Gia Hân đáp lại sự khiêu khích từ cô ta, chỉ hi vọng Trần Quân Minh không nghe thấy lại tiễn cô ta xuống âm phủ khi còn quá trẻ...

“Vậy cô có dám cho chúng tôi biết người đang ngồi trong chiếc xe sang trọng kia là ai không...”

Nhược An đương nhiên là không muốn cho bọn họ biết rồi, chắc chắn bọn họ lại được cớ nói cô thậm tệ. Cô cũng không muốn mối quan hệ của mình và Trần Quân Minh bị lộ ra bên ngoài...

“Nghe nói cô muốn gặp tôi...”

Cửa xe hơi được hạ xuống để lộ ra gương mặt sát khí của người đàn ông khiến Kiều Gia Hân bàng hoàng. Cô ta biết mình chọc nhầm người rồi nhưng bây giờ hối hận cũng quá muộn...

“Vả miệng cô ta đến khi không còn nói được thì thôi...”

Vệ sĩ nhận được lệnh liền bước xuống xe, hai người giữ chặt tay Kiều Gia Hân mặc cô ta la hét ầm ĩ, người còn lại liên tục đánh vào mặt Kiều Gia Hân đến nỗi miệng liền chảy ra máu, đau đến mức ngất đi. Đám học sinh sợ hãi chỉ dám đứng nhìn, không ai có can đảm lên ngăn cản kể cả những người lúc trước từng nịnh nọt cô ta. Quả nhiên phải trải qua hoạn nạn mới biết ai cả bạn ai là bè mà...

“Chiều tôi đến đón em...đi học vui vẻ...”

Trần Quân Minh thay đổi sắc mặt từ sát khí chuyển sang vui vẻ nhìn Nhược An. Cô gật đầu chào tạm biệt anh liền bước qua Kiều Gia Hân đang nằm mà đi vào trường trước con mắt dè dặt của những người khác. Chẳng phải cô đã cảnh cáo trước rồi hay sao, tự làm tự chịu chứ trách ai được...

“Trời ơi, chồng của cậu ngầu quá...ra tay cũng mạnh thật...”

Thư Anh chạy lại chỗ Nhược An ngồi xuống, màn trừng phạt hồi này cũng quá thỏa mắt những người ghét Kiều Gia Hân rồi. Cô ta đáng bị như vậy từ lâu rồi mới đúng, cho chừa cái thói tiểu thư ngang ngạch của cô ta...

“Kiều gia sẽ không để yên đâu...”

Nhược An nhẹ nhàng buông ra một câu. Đúng như cô nghĩ, khoảng một tiếng sau tên của Nhược An đã được gọi đến phòng quản lý học sinh. Thư Anh muốn đi cùng Nhược An nhưng bị cô ngăn lại.

Chuyện này do cô gây ra cô sẽ tự mình giải quyết, không muốn người vô tội bị vạ lây...

- ----

Like sau mỗi chương nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.