Cuồng Ma Sủng Nữ

Chương 34: Chương 34: Cha Thật Đáng Sợ!




“Nói cho ta biết, ngươi thật muốn tham gia vũ hội mười bảy hào sao?” Bạch Thế Lạc thì thào hỏi, trong giọng nói có chút dụ dỗ.

“Chắc sẽ là nơi vui chơi rất tốt.” Thủy Nhi thành thật nói.

Bạch Thế Lạc bắt buộc bản thân xem nhẹ cảm xúa trong lòng, vươn tay tinh tế vuốt mà Thủy Nhi, thản nhiên mở miệng, trong giọng nói không dễ phát hiện hắn đã khó khăn thế nào “Nếu Lam Điện Diễm không cho ngươi đi, ta có thể giúp ngươi.”

“Thật sao?” Thủy Nhi hỏi. Ngay sau đó Thủy Nhi nghi hoặc nhìn Bạch Thế Lạc “Ngươi vì sao muốn giúp ta? Ngươi sao biết cha có hay không cho phép ta tham gia vũ hội?” Thủy Nhi nghiêng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Thế Lạc, bổ xung một câu “ Nga, không phải ngươi đã sớm đoán được cha sẽ không cho ta đi.”

Bạch thế lạc sửng sốt một chút, hắn thật không ngờ, một người thoạt nhìn đơn thuần giống như trang giấy trắng lại có được tư duy sâu sắc như thế. (hana: có cái ấy không nghĩ ta, ngươi nghĩ Thủy Nhi bị mất nhiễm sắc thể 21 chắc… Mik: ặc ặc =.=)

Không chỉ tuyệt mỹ mà còn thông minh a…

Bị ánh mắt soi mói của Thủy Nhi nhìn chằm chằm, Bạch Thế Lạc nhất thời không nói được gì, ánh sáng của trăng trải trên người nàng một vầng sáng mờ ảo khiến tiểu tinh linh càng phát ra vẻ đạp chói mắt, câu dẫn lòng người. Bạch Thế Lạc giống như bị mê hoặc, khẽ buông tay lái, đưa tay nâng mặt Thủy Nhi lên, đưa người về phía trước, cúi xuống muốn hôn lên cánh môi hồng mọng kia…

Đột nhiên một luồng sáng chói mắt hiện lên, chỉ thấy “oang” một tiếng nổ lớn, đồng thời chiếc xe trượt đi.

Một chiếc xe thể thao màu đen giống như màn đêm hung bạo không chút lưu tình lao thẳng vào chiếc mui trần của Bạch Thế Lạc, phát ra một tiếng nổ lớn.

Bạch Thế Lạc theo bản năng ôm lấy thủy nhi.

Xe thể thao phanh một tiếng. Giống như tiếng mãnh thú ẩn nấp trong khu rừng ở Ám Dạ Môn. Luồng sáng chói mắt biến mất, hiện lên cạnh đấy là khuôn mặt Lam Điện Diễm thâm trầm, khẩn trương, xanh mét như mới bước ra từ địa ngục đi đến trước họ.

Bạch Thế Lạc trong lòng kêu khổ! Không vì gì mà chính là bởi hôm nay hắn thật bất cẩn, có người bám theo mà không hề hay biết. Nay phát sinh chuyện mới biết, hắn không ngờ Thủy Nhi có thể ảnh hưởng đến cam xúc của hắn như thế. Gần như chiếm toàn bộ sự chú ý của hắn.

Nghĩ như vậy , Bạch Thế Lạc trong lòng run lên, trong nháy mắt càng thêm kiên định quyết định của mình.

Thành đại sứ giả, tuyệt đối không thể có gì là nhược điểm! Mà con mèo hoang trước mặt đã sớm trở thành nhược điểm của Lam Điện Diễm, không thể để nàng thành nhược điểm của mình.

Sau khi xuống xe, Lam Điện Diễm ánh mắt đỏ au nhìn hai người! Không tự chủ rùng mình một cái.

Lam Điện Diễm lạnh lùng uy nghiêm là thế, là kiệt tác hoàn hảo của thượng đế, tà ác đến cực điểm, cứng rắn, dã tính có thừa, lúc này đây lại càng như mới bước ra từ địa ngục, như ác ma, sau lưng như muốn vươn ra đôi cánh đen, biểu tình lạnh lùng đến cực điểm nhưng hai tròng mắt lại như sắp phun lửa, cả người tràn ngập sự nguy hiểm chết chóc, tản mát ra là hơi thở đáng sợ.

Ánh mắt như thế chỉ cần bị nhìn trúng có thể sẽ bị thiêu thành tro bụi mất.

Chưa bao giờ gặp bộ dạng đáng sợ như thế của cha, Thuy Nhi cảm nhận được lửa giận của Lam Điện Diễm, theo bản năng thụt lùi về sau.

Lam Điện Diễm sắc mặt lạnh thêm ba phần, nhiệt độ không khí xung quanh như cũng hạ xuống vài độ, ngữ khí như có thể đóng băng mọi vật bật ra khỏi miệng hắn.

“Các ngươi đang làm gì?”

Cho dù là Bạch Thế Lạc tướng quân, nhìn thấy Lam Điên

Diễm như thế cũng không tránh khỏi sợ hãi. Giọng nói cố gắng bảo trì sự bình tĩnh.

“Chỉ là đưa con gái của người đi chơi chút thôi.”

Lam Điện Diễm một giây cũng không thể chịu đựng được việc Thủy Nhi trốn trong lòng Bạch Thế Lạc. Rất nhanh vươn tay, không chút lưu tình đẩy hắn ra khỏi người Thủy Nhi, kéo nàng ra khỏi xe.

“Là ai cho phép!” Lam Điện Diễm rống lên với Thủy Nhi! Ngữ khí kia có đến mười phần là sự ghen tuông của một ông chồng.

Không biết nên hỏi “ai cho ngươi ra khỏi Lam cung” hay là nên hỏi “ai cho ngươi cùng nam nhân khác ở chung một chỗ”. Tóm lại Lam Điện Diễm ngữ khí bá đạo mang theo nồng đậm khí ghen.

“Diễm! Ngươi làm đau nàng !” Bạch Thế Lạc vội vàng nhảy ra khỏi xe, nhìn Thủy Nhi nhăn mặt, không tự giác trái tim run lên.

Có rất nhiều chuyện đúng là không thể dùng ý chí để khống chrrs. Bạch Thế Lạc lúc này cũng thế.

Lam Điện Diễm không nhìn Bạch Thế Lạc, gắt gao nắm cánh tay Thủy Nhi kéo tới xe mình, mở của xe, mạnh mẽ cúi người ôm lấy Thủy Nhi, không chút lưu tình ném nàng vào xe, hung hăng đóng mạnh cửa. Toàn bộ quá trình không đến năm giây, sau đó ác ma quay đầu, mặt lạnh, mắt lạnh, giọng cũng lạnh như băng.

“Bạch tướng quân! Ngươi lần sau ít làm chuyện không phải của mình đi!”

Không chậm một giây, Lam Điện Diễm vòng nhanh qua ghế lái, mạnh bạo mở cửa xe, lên xe, đóng cửa, nhấn mạnh ga cho xe lao như tên bắn trên đường.

Thủy Nhi lặng lẽ quay đầu, nhìn bộ dạng phun hỏa của Lam Điện Diễm không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Nha nha nha, cha thật đáng sợ nga…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.