Đèn đường chiếu những tia sáng ảm
đạm, trong đêm chỉ thấy một vệt sáng từ chiếc xe thể thao đen
đang phóng như tia chớp. Lam Điện Diễm lạnh lùng
nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng không chút tình người. Không
khí trong xe như đang đóng băng lại.
Thủy Nhi sợ nhất chính là
không khí này, thật không thể thở nổi. Nàng nắm chặt tay phải, nhướn mi, quay sang Lam Điện Diễm, khó khắn nói “Cha?”
Lam Điện Diễm vẫn cứng ngắc như khối băng, không có gì đáp lại.
Thủy Nhi có chút nhụt chí,
tiếp tục cắn móng tay tay trái, ghét nhất bị “chiến tranh lạnh” như
vậy. Một lát sau Thủy Nhi lại kêu một tiếng lớn hơn.
“Cha?”
Lam Điện Diễm vẫn cứng ngắc như khối băng.Như trước không có động tác gì, xe tiếp tục nhanh như điện chớp !
Sau một khúc quanh Thủy Nhi lỡ đà bị đẩy sát vào cửa kính xe.
Đau đớn xoa đầu, Thủy Nhi trong lòng tức giận, nhìn Lam Điện Diễm hét lên “Cha!”
Vẫn không có phản ứng
khiến Thủy Nhi càng điên tiết, ngực phập phồng khó chịu, nhảy
dựng lên, đẩy một tay Lam Điện Diễm đang nắm tay lái ra, nhảy
lên đùi hắn, đôi tay bé nhỏ ôm lấy mặt hắn, ép hắn nhìn thẳng vào nàng, nũng nịu hô lên “Cha!!” đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn.
Xe từ từ dừng lại.
Lam Điện Diễm lạnh lùng nhìn
Thủy Nhi, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị bởi vì căng thẳng khiến thân
thể càng hiện lên vẻ cường tráng! Đôi mắt đỏ rực như hai hòn
than. Bốn phía nhu bị đông cứng theo từng hơi thở cảu hắn, ánh
mắt kia vì phẫn nộ mà lạnh băng, chằm chằm nhìn vào Thủy Nhi.
Bị Lam Điện Diễm quanh thân
tỏa ra hàn khí, Thủy Nhi giờ lại căng thẳng, nhưng cũng không
muốn sợ hãi khuất phục Lam Điện Diễm, quật cường mở miệng.
“Cha đang tức giận sao?”
Hừ! Đem đưa ta cho Vũ tra tấn mà giờ còn giận sao!
Lam Điện Diễm cắn chặt răng, quyết tâm không nói chuyện.
Vô nghĩa! Này còn hỏi sao! Nữ nhân chết tiệt.
Không chỉ là tức giận , quả thực là muốn khí tạc !
“Cha chính là nên
giận bản thân, nếu quan tâm ta thì mang ta về đi, còn không thi
cứ quăng ta ở vệ đường cũng được, ta chán ghét cha như thế này lắm!” Thủy Nhi thẳng thắn nói.
Lam Điện Diễm vừa nghe lời
Thủy Nhi nói lửa giận càng bốc cao hơn, bàn tay to thô lỗ gạt
tay nàng đang túm lấy mặt hắn, lại dùng đôi tay như gọng kìm
tún chặt vai nàng, như muốn bóp nát vai nàng, cắn chặt răng
độc ác nói “Chết tiệt, ngươi muốn đi đâu? Đi cùng Bạch Thế Lạc sao?”
Chỉ cần nghĩ đến đây lửa giận trong lòng hắn không cách nào lắng xuống.
Trên vai truyền đến cảm
giác đau đớn khiến Thủy Nhi càng tức hơn, con mèo nhỏ vặn vẹo
thân thể, giương nanh múa vuốt kiêu kích Lam Điện Diễm kêu gào “Tùy tiện thôi, dù sao cha cũng là một người cha không có trách
nhiệm, Ở với Bạch tướng quân có lẽ còn vui vẻ hơn so với ở
Lam cung, nếu không ta có thể đến Âu Dương trang viên đi.”
Phiêu tỷ là người tốt, tỷ nhất định sẽ giúp đỡ ta.
“Đáng chết, mới nửa ngày mà ngươi qua lại không ít người.” Thủy Nhi nhắc đến Âu Dương trang viên khiến Lam Điện Diễm theo
bản năng nghĩ ngay đến Âu Dương Liệt, lửa giận ngập trời hướng
thẳng lên đỉnh đầu, ghen tị điên cuồng khiến hắn gần như mất đi lý trí.
“Đúng thế ! Ta chính là qua lại với rất nhiều người! Các nàng đều là người tốt, chỉ có Cha là xấu thôi!” Thủy Nhi cũng không rõ “qua lại” trong lời Lam Điện Diễm là có ý gì, một mạch đem lời nói giận dỗi nói ra.
Lời nói của Thủy Nhi làm
cho tâm trí Lam Điện Diễm nhất thời trống rỗng, giống như bắt
gặp vợ đang phản bội, Lam Điện Diễm hai mắt đỏ rực, giơ tay
phải lên như muốn tát thẳng vào má Thủy Nhi.
Thủy Nhi ý thức được hành động của Lam Điện Diễm, trong lòng chợt lạnh, theo bản năng đà điểu nhanh
chóng nhắm mắt lại.
Lam Điện Diễm bàn tay dừng giữa không trung đông cứng lại.
Nhìn nàng vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, Lam Điện Diễm rít gào một tiếng, hung hăng bỏ tay xuống.
Chết tiệt! Hắn thật sự là bị
tiểu nha đầu này làm cho điên rồi! Lam Điện Diễm hít sâu một hơi, ý đồ
bình ổn buồn chán cùng giận dữ trong lòng. Chết tiệt! Vật nhỏ
này có thể dễ dàng khống chế được cảm xúc của hắn.
Sau một lúc lâu vẫn không thấy cảm giác đau đớn.
Thủy Nhi chậm rãi mở hai mắt,
đôi mắt đã chứa đầy nước mắt. Ngẩng đầu, giương mắt, nước mắt
trong suốt tràn đầy trong mắt, mang theo tia ủy khuất, ai oán
nhìn Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm bị nhìn trong
lòng bỗng hoảng hốt. Giống như ai đó đang đâm kim trong lòng,
ngực hơi nhói đau. Nhưng vẫn không lên tiếng an ủi.
Thủy nhi nước mắt rốt cục chảy thành hàng xuống khỏi hốc mắt, giống như chặt đứt tuyến lệ, không
ngừng chảy xuống. Một lát sau nước mắt càng lúc càng nhiều,
tràn ra như nước sông, càng ngày càng mãnh liệt. Cái mũi hít
hít, đầu vai rui lên, ủy khuất rùng mình.
Nước mắt của Thủy Nhi đối
với Lam Điện Diễm chính là vũ khí trí mạng! Chỉ cần nước
mắt chảy ra thì lửa giận đang bốc ngập trời cũng có thể dễ
dàng tắt ngấm, lúc này đây cũng không phải ngoại lệ.
Thấy Thủy Nhi khóc nấc, khóc không thành tiếng, Lam Điện Diễm mềm lòng, lửa giận đã bị
nước mắt cuốn trôi. Trong lòng chỉ còn lại sự ghen tuông. Không
một tiếng an ủi, chỉ độc ác đưa ra cánh tay, động tác thô lỗ
lau đi nước mắt trên mặt nàng. (hana: sao lam ca có thể dịu dàng như thế chứ, ôi ta đau lòng cho ca quá , oa oa)
Thủy Nhi kia chính là một
đầu nguồn bất tận, càng lau càng nhiều, cuồn cuộn, róc rách
chảy ra, cuồn cuồn chảy xuống.
Lam Điện Diễm càng ngày
càng phiền lòng, thả lòng tay, giảm lực đạo, lau nước mắt,
cuối cùng mở miệng, ngữ khí có phần dịu hơn “Không cho phép khóc.”
Thủy Nhi không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nức nở. Ánh mắt đỏ như trái đào ai oán nhìn
Lam Điện Diễm. Cặp mắt to như muốn nói….
Cha xấu xa! Cha là đồ xấu
xa ! Cha thế lại muốn đánh ta! Ô ô ô… Ta không muốn sống nữa,
bằng không ta khóc chết đi. Khóc đến chết cho quên đi, ta liền
khóc chết cho cha xem!(hana: đáng ghét nhá, thấy người ta xuống nước là làm tới, chán, chán, chán quá)
Mà bộ dạng Thủy nhi bây giờ giống như đang chuẩn bị khóc đến chết luôn.
Lam Điện Diễm trong lòng đã khó chịu lại bị ánh mắt kia khiến toàn thân nhộn nhạo, hơn
nữa vừa rồi điên cuồng ghen tị, sớm đã muốn bắt lấy nàng hung hăng hôn bạo một chút.
Không hề chần chờ, Lam Điện Diễm cúi đầu, hung hăng hôn xuống cánh môi mềm mại kia….