Cuồng Ma Sủng Nữ

Chương 41: Chương 41: Mất Vẹt!




Thủy Nhi bởi vì nóng vội đã không chú ý tới biểu tình trên mặt Lam Điện Diễm, túm chặt cổ áo Lam Điện Diễm “Cha không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nhưng là khi nàng nhảy lên hiệu quả mang đến càng tăng, Lam Điện Diễm vội vàng che mũi, thiếu chút nữa phun máu mũi ra.

Thủy Nhi vươn tay nhỏ bé gạt tay Lam Điện Diễm ra, vẫn túm chặt cổ áo hắn sau đó dùng sức lắc hắn thật mạnh, nhưng tấm thân hắn vững như ngọn núi một chút cũng không chuyển động, vật nhỏ biết mình làm chuyện dư thừa, hổn hển nói “Cha rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không?”

Lam Điện Diễm gắt gao che mặt, có cảm giác có thể nghe thấy tiếng máu chạy rần rần trong người, mỗi tấc trên người đều đau đớn, cắn chặt răng, động tác thô lỗ đem áo ngủ đang gần như rơi khỏi ngực nàng kéo lên. Sau đó hai tròng mắt long lên, khàn khàn nói “Chuyện gì?”

“Đại Thanh cùng Huyễn Vũ mất tích rồi!” Thủy Nhi nhìn Lam Điện Diễm, mắt to tràn đầy hoảng sợ lo lắng.

Lam Điện Diễm thở hắt ra, chán nản nói: “Mất thì mất rồi, ta mua cho ngươi con khác.” Đúng là tâm trạng bất mãn lúc này ảnh hưởng đến tâm tình hắn ác liệt.

Thủy Nhi tức giận, lập tức nhảy xuống giường, phóng thẳng ra khỏi cửa.

Lam Điện Diễm lập tức xoay người bắt Thủy Nhi trở về! Sắc mặt nhợt nhạt, lại nhìn thấy vai nàng lộ ra, quần áo xộc xệch, lửa tình trong hắn càng bùng cháy mãnh liệt. Chết tiệt! Vật nhỏ này một chút ngại ngùng cũng không có, ăn mặc gợi cảm như vậy định ra ngoài cho ai xem!

Thủy Nhi dương nanh múa vuốt muốn chạy trốn, thở phì phì hét lên “Cha xấu xa, bọn nó là bạn của ta!” (hana: la hét la hét la hét……….aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ta cũng muốn la hét…sức chịu đựng của ta……AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA)

Lam Điện Diễm quăng Thủy Nhi vào giường, rống lên “Ngươi không phải đang mệt sao? Giờ có thể ngủ!”

“Huyền Vũ cùng Đại Thanh mất tích, sao ta có thể ngủ?”

Ta muốn đi tìm chúng nó!

Thủy Nhi lo lắng cho mấy con vật như thế khiến Lam Điện Diễm có điểm ghen tỵ, mắt lạnh nhìn Thủy Nhi, nheo mắt, đem Thủy Nhi ôm lại, sau đó mở điện thoại, lạnh giọng quát “Gọi toàn bộ đội an ninh, tìm cho ta một con vẹt biết nói và một con rắn xanh Châu Phi. Dù có lục tung Thiên Trì cũng phải tìm ra.” Lam Điện Diễm nhớ rõ hắn có đem theo hai con vật đáng ghét kia đến Thiên Trì.

Thủy Nhi lúc này mới khôi phục bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lam Điện Diễm hỏi: “Giờ ta phải làm gì đây?” Thanh âm mềm mềm yêu kiều.

Lam Điện Diễm thích những lời này của Thủy Nhi.

Tâm tình đột nhiên tốt lên, ngồi xuống bên người Thủy Nhi, nắm lấy vai nàng “Chỉ có thể chờ đợi. Nhớ rõ, lần sau có gặp chuyện gì hãy nói cho ta như thế này.”

Lam Điện Diễm thích Thủy Nhi nhờ cậy hắn, hy vọng Thủy Nhi nhờ cậy hắn.

Thủy Nhi gật gật đầu, Lam Điện Diễm leo lên giường, ngồi dựa vào thành giường, ôm lấy Thủy Nhi, cầm chăn phủ lên hai người. Thủy Nhi không ngủ được, chỉ là nằm ghé vào ngực Lam Điện Diễm, chờ tin tức của đội bảo vệ.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện.

Thủy Nhi vô cùng lo lắng cho Đại Thanh và Huyền Vũ, tuy khi ở trong rừng rậm chúng đều có không gian riêng của mình, cũng không phải lúc nào cũng bên nàng, nhưng hiện tại hoàn cảnh xa lạ, Thủy Nhi sao có thể không lo lắng đây.

Lam Điện Diễm vỗ nhẹ vai Thủy Nhi “Đừng lo lắng, ngủ một giấc ngày mai dậy có thể thấy chúng.”

Lời nói của Lam Điện Diễm có thể khiến người khác tin tưởng.

Thủy Nhi cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng hắn.

“Cha , ngươi thật tốt.” (hana: đồ lưỡi không xương, trở mặt như trở bàn tay…haizzz*thở dài ngao ngán*)

Lửa tình trong lòng hắn dấy lên, vuốt vuốt chóp mũi nàng “Ta sao lại tốt? Không phải mới nói ta rất tệ sao?”

Thủy Nhi có chút thẹn thùng lộ ra ý cười nũng nịu.

Nụ cười tươi này khiến tim hắn trật nhịp. Vật nhỏ này khi nào lại biết ngương ngùng thẹn thùng a, có điều, bộ dạng này đúng thật là đáng yêu!

Lam Điện Diễm không kìm lòng được đưa tay cẩn thận vuốt ve mặt nàng.

Thủy Nhi cảm thấy tim đập thình thịch có chút không khống chế nổi. Trên mặt nóng bừng như bị sốt “Cái kia… Cha…”

“Cái gì?”

“Ta… ta có thể hỏi một vấn đề không?” Vấn đề mà Thủy Nhi muốn hỏi và là vấn đề mà trong lòng Thủy Nhi thật muốn có được đáp án.

“Cái gì?” vật nhỏ từ khi nào học được cách ấp a ấp úng.

“Hôm đó, Vũ…” hai má Thủy Nhi càng ngày càng đỏ lên.

Lam Điện Diễm thuận tay nâng cằm Thủy Nhi khiến nàng nhìn thẳng vào mình “Chuyện gì? Vũ làm sao?”

Thủy Nhi ánh mắt trong sáng vụt sáng, mang theo chút ngượng ngùng “Ngày đó vì sao Vũ muốn hôn cha?”

Lam Điện Diễm nhướn mi, một chút ngọt ngào len vào trái tim hắn làm cho cả người cảm thấy thư thái vui sướng, vật nhỏ là đang ghen sao? Phát hiện này khiến hắn hưng phấn không thôi, so với đánh thắng một trăm trận chuyện này còn kích động hơn. Có điều mặt hắn vẫn không đổi sắc, làm bộ tùy ý hỏi:

“Sao lại hỏi như thế?”

Thủy Nhi cụp mắt, giả bộ than thở “Người ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Khóe miệng Lam Điện Diễm càng ngày càng rộng, sau đó thanh âm nhẹ nhẹ, vừa chầm chậm nói vừa quan sát thái độ của Thủy Nhi “Cái kia… là vì…. ta thích làm cho Vũ hôn ta.”

Lam Điện Diễm thật vừa lòng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhi ảm đạm dần, tựa như mặt trời bị mây đen bao phủ, ánh mắt đơn thuần không che dấu được cảm giác mất mát, có chút ủy khuất…

Thủy Nhi chỉ cảm thấy lòng mình nhói đau, rầu rĩ, cũng không biết mình tức cái gì, dù sao cũng là tức giận, càng nghĩ càng tức, càng giận, tức thật, tức muốn chết a! Mạnh mẽ đẩy Lam Điện Diễm ra, vi tức giận mà nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài.

Lam Điện Diễm gặp vui càng muốn đùa hơn, bước xuống giường, đi đến ôm lấy nàng, đem mặt úp xuống vai nàng, thanh âm trầm thấp ám muội vang lên bên tai nàng “Thủy Nhi, vì sao lại giận?”

Thủy Nhi dùng sức muốn đẩy Lam Điện Diễm ra, lại chỉ phí công mất sức, nổi giận hét lên “Ta không có giận, ta chỉ là muốn đi tìm Đại Thanh và Huyền Vũ.”

Lam Điện Diễm hít sâu một hơi, mùi trên người Thủy Nhi này thật khiến người ta mê mẩn, nhất là vị dấm chua nồng đậm kia, thật cho người ta càng ngửi càng nghiện, chỉ tiếc vật nhỏ này quá mạnh mẽ, mạnh miệng khiến Lam Điện Diễm nhíu máy “Phải không? Kia, ngươi đi đi, ta gọi Vũ đến giúp ta…” nói xong liền buông tay khỏi vai Thủy Nhi.

Thủy Nhi nhất thời cảm thấy nước mắt dâng lên, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Lam Điện Diễm, sau một lúc lâu, khẽ cắn môi, đem nước mắt nuốt vào trong, tiếp tục bước nhanh ra cửa.

Lam Điện Diễm thật nhanh đuổi theo, một phen ấn chặt cửa không cho Thủy Nhi mở ra, một tay đem Thủy Nhi nhốt lại trong vòng tay, cúi thấp đầu nhìn Thủy Nhi đang thở phì phì, chậm rãi nói:

“Ngươi nghĩ tốt lắm, ngươi giờ nếu rời đi ta thật sự sẽ gọi Vũ đến…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.