Cuồng Ma Sủng Nữ

Chương 42: Chương 42: Trái Tim Cuồng Ma.




Thủy Nhi mạnh mẽ trở lại, ngẩng đầu lên đối diện cùng Lam Điện Diễm, thở phì phì. Không biết nghĩ như thế nào liền mở miệng nói:

“Được rồi! Cha đi tìm Vũ đi! Ta cũng sẽ đi tìm Bạch Thế Lạc, nếu không thì tìm Âu Dương…”

Lời nói của Thủy Nhi khiến tâm tình đang tốt của Lam Điện Diễm nhất thời biến mất, cơn ghen lại nhanh chóng nổi lên. Cúi xuống điên cuồng hôn lên đôi môi nhỏ bé của người khiến hắn vừa yêu thương vừa hận.

“Ô ô…” Thủy Nhi vung lên đôi tay nhỏ không ngừng đánh loạn lên người Lam Điện Diễm.

Lam Điện Diễm làm sao có thể buông tay, vẫn bá đạo điên cuồng hôn lên đôi môi ngọt ngào say lòng người kia, nói là hôn thì thật khách khí, chính là đang bị cơn ghen điên cuồng ám ảnh nên phải gọi là cắn mới đúng, răng nanh mạnh mẽ bám lên môi, đây chính xác là một nụ hôn trừng phạt. Sau khi đã hung hăng chà đạp đôi môi mềm, chiếc lưỡi dài lại nhẹ nhàng len lỏi vào trong miệng nàng, một tấc cũng không bỏ qua….

Chết tiệt! Tiểu nha đầu này đang nói cái gì! Gọi nam nhân khác đến ư, chỉ cần nghĩ đến đã khiến hắn sôi máu lên vì ghen tỵ.

Lam Điện Diễm một tay ôm lấy Thủy Nhi, đi nhanh về phía giường, môi vẫn không tách rời, đem Thủy Nhi đặt ở dưới thân, cuồng điên đòi hỏi, bàn tay nóng bỏng cũng tàn sát bừa bãi, nhiệt độ không khí trong phòng đột nhiên tăng cao, lửa tình không ngừng lan tỏa…

Rinh…ring…ring

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên phá tan không khí. (hana: sát phong cảnh quá)

Lam Điện Diễm vẫn như trước, bá đạo hôn Thủy Nhi, không chút để ý đến tiếng chuông kia.

Di động vẫn reo vang…

Lam Điện Diễm vẫn tiếp tục cúi đầu mãnh liệt hôn, một bên chán nản với lên đầu giường, sờ soạng cầm lấy di động, không chút thương tiếc quăng vào tường, một tiếng “bốp” vang lên, chiếc di động giá trên trời một khắc tan xương nát thịt.

Thủy Nhi chợt bừng tỉnh, hung hăng đánh mạnh vào ngực hắn, đầu cố lui ra muốn tránh nụ hôn nóng bóng kia. Lam Điện Diễm sao có thể buông tha như thế, khống chế thân mình Thủy Nhi chặt chẽ, đôi môi vẫn không rời khỏi cánh môi ngọt ngào say lòng người kia, Thủy Nhi cảm thấy quýnh quá liền hung hắn cắn vào đầu lưỡi Lam Điện Diễm.

Lam Điện Diễm hơi đau một chút, hô hấp phì phò, ngực hắn phập phồng, lửa tình từ ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt nàng thành tro bụi, tiếng nói khàn khàn gầm nhẹ “Vật nhỏ, mau rút lại lời ngươi đã nói!”

Thủy Nhi vì thiếu không khí mà hô hấp dồn dập, ánh mắt có chút mê loạn nhìn Lam Điện Diễm, tâm tư sớm không quan tâm đến lời nói của hắn, dồn dập mở miệng “Cha, vừa rồi có thể là điện thoại báo tin của đội an ninh.”

Lam Điện Diễm khẽ cắn môi, nguyền rủa một tiếng, sớm hay muộn cũng phải đem hai tên khốn kia nấu lên ăn!

“Mau rút lại lời ngươi mới nói!” Tiếng hô càng đáng sợ.

“Ta không muốn! Ta ghét ngươi và Vũ ở cùng một chỗ!” Thủy Nhi hô hấp vẫn dồn đập như trước, ngực phập phồng, ngữ khí quật cường hét lên.

Lam Điện Diễm sửng sốt một chút, nhìn Thủy Nhi, lửa giận dần dần biến mất, khóe miệng ngược lại chậm rãi gợi lên một độ cong hoàn mỹ. Rất nhanh cúi đầu hôn xuống cánh môi Thủy Nhi, không xâp nhập chỉ là hôn lướt qua một chút. Sau đó đứng dậy, cầm điện thoại nội tuyến. Thanh âm lạnh băng đầy uy quyền cùng một chút ám muội.

“Nói!” Lam Điện Diễm đương nhiên biết được cuộc điện thoại kia tám phần nội dung là gì.

Đội an ninh thông báo: “Tổng tải, đã bị Âu Dương Tuyệt mang đi…”

Lam Điện Diễm mặt không biến sắc, gác máy.

“Có tìm thấy không?” Thủy Nhi bắt lấy cánh tay hắn, khẩn trương hỏi.

Lam Điện Diễm sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thủy Nhi, “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày kia sẽ cho ngươi gặp lại hai con vật kia.”

“Chúng hiện đang ở đâu?” Thủy Nhi cố chấp hỏi.

Lam Điện Diễm ấn Thủy Nhi vào trong chăn.

“Ngủ đi, ngày mai ngươi nhất định có thể thấy chúng, ta cam đoan.”

Thủy Nhi không hỏi lại. Nàng tin tưởng cha.

Lam Điện Diễm cũng nằm xuống, nghiêng người, dùng một tư thế thoải mái đem Thủy Nhi ôm vào trong lòng.

………………….

Ngày hôm sau, ánh mặt trời đã lên cao. Vật nhỏ hôm qua quá mệt mỏi cho nên vẫn ngủ thật ngon, thật bình yên.

Lam Điện Diễm từ sớm đã mở mắt, nhưng cũng không vội rời giường mà ôm lấy thân thể mềm mại thơm hương của nàng, hưởng thụ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp cúi đầu nhìn nàng ở trong lòng hắn, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, lông mi rậm bao trùm lên mắt một độ cong hoàn mỹ, hết thảy tất cả đều đẹp đến mê người…

Chẳng bao lâu sau, vật nhỏ nhăn mặt cười, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi tầm mắt hắn, chỉ một khắc không thấy nàng hắn lập tức đã không ngừng nhớ nàng, lo lắng cho nàng, tiểu mỹ nhân kia thời thời khắc khắc luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn.

Đột nhiên Lam Điện Diễm phát hiện, thì ra mình cũng có trái tim, chính mình cũng thật có trái tim, ở trong đây có lúc đập loạn, có lúc đau đớn, có lúc ghen tỵ, có khi lại lo lắng, vướng bận. Nhưng cũng có khi thật vui vẻ hạnh phúc.

Cảm xúc này từng làm hắn buồn rầu, phiền chán, khiến hắn uể oải không thể khống chế tình cảm của mình, nhưng là hắn không cách nào cự tuyệt cảm xúc này, không cách nào kháng cự, không cách nào khiến nó biến mất.

Lam Điện Diễm cuối cùng cũng phải thừa nhận, trên thế giới xuất hiện thứ gì khiến hắn hông thể không chế thì chính là trái tim hắn.

Mà nàng, không biết từ khi nào đã lặng lẽ len vào trái tim hắn, chui vào đầu hắn, ăn sâu vào xương tủy hắn. Một nhịp thở của hắn, mỗi lần tim hắn đập, một giọt máu chảy trong người hắn đều có mối liên hệ mật thiết với nàng, không thể tách rời. Hắn mỗi lần hô hấp, mỗi nhọp tim đập đều vì nàng mà có thêm sức sống, có thêm động lực, có thêm mạnh mẽ.

Truyền thuyết, trong vũ trụ này người đáng sợ nhất chính là Chiến thần – ma vương Hách Phỉ Tư, có được bí thuật đao thương bất nhập, không gì khiến hắn sợ hãi. Trong vũ trụ này không có ai là đối thủ của hắn. Bởi không kẻ nào biết được trái tim của hắn nằm ở đâu, khi chiến đấu hắn luôn cất giấu trái tim mình thật kỹ, trái tim hắn đươc hắn giấu ở một nơi cực kỳ bí ẩn, một nơi thật sự an toàn. Chỉ cần có kẻ tìm thấy lập tức có thể đánh bại hắn!

Lam Điện Diễm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Thủy Nhi. Ánh mắt không hề che giấu sự sủng nịnh và mê luyến.

Thủy Nhi, Thủy Nhi của, ngươi là món quà thượng đế ban cho ta, dù là ngoài ý muốn nhưng là một lễ vật tuyệt đẹp trân quý, từ hôm nay ta nhất định phải cất giấu ngươi thật tốt.

Bởi ngươi chính là “Trái Tim của Ám Dạ Cuồng Ma.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.