Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử

Chương 37: Chương 37: Ban thưởng cưới




Chiêu Quân muốn Quả Tĩnh và Hoàng Dung cùng với nàng trở về phủ Thừa Tướng, nào biết nàng về đến nhà thì Viên Tiểu Điệp thẳng tắp đưa kiếm hướng về nàng.

Viên Chiêu Quân tránh kiếm Viên Tiểu Điệp, không nói lời nào, dùng chút nội lực thẳng tắp hướng đến cánh tay Viên Tiểu Điệp, Viên Tiểu Điệp bị đau kiếm rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lớn.

Lúc này Nhị phu nhân đi tới trước mặt Viên Chiêu Quân, không nói hai lời, quỳ trên mặt đất cầu đạo: "Chiêu Quân, Nhị nương van ngươi, bỏ qua cho mẹ con ta được không?" Nàng không dám cầu xin cho đệ đệ của mình, cho dù cả trăm mạng người cũng không ai có thể cứu đệ đệ, hoàng thượng cũng hạ chỉ muốn chém đệ đệ của nàng.

"Ta bỏ qua cho bọn ngươi? Đừng nói buồn cười như thế, là ta van các ngươi bỏ qua cho ta mới đúng, không nói đến việc ngươi nhiều năm chiếm vị trí của mẹ ta, cùng cha ta ngay cả ta cũng muốn hà khắc." Viên Chiêu Quân vẻ mặt tươi cười nói xong, tựa như đang nói liên quan đến chuyện của người khác .

Viên Tiểu Điệp lạnh lùng nói: "Có người tiết lộ tin đồn, thái tử muốn sinh mệnh của cả nhà nương ta, chỉ cần thái tử mở miệng là bà ngoại ta một nhà kẻ phạm tội cũng bị tịch thu tài sản . Thái tử cùng chúng ta không thù không oán, chuyện này không phải là chủ ý của ngươi thì là ai?"

Viên Chiêu Quân vẫn là không biết chuyện gì xảy ra, cười nói: "A, tich thu tài sản của cả nhà kẻ phạm tội?"

Viên Tiểu Điệp cùng Nhị phu nhân tức giận nhìn khuôn mặt tươi cười của Viên Chiêu Quân, "Viên Chiêu Quân ngươi thật là quá ác tâm, nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, ngươi hại nhà bà ngoại ta không nói lại còn hại cả phụ thân."

Viên Chiêu Quân đảo mắt liền nhìn đến Viên Thừa Tướng từ đại sảnh đi tới, không khỏi cười châm chọc nói: "Cha có thể có chuyện gì? Ta ăn Quế Hương độc cũng chưa chết, ông còn có thể có chuyện gì sao?" Nàng là cố ý nói cho cha nàng nghe, đối xử với nàng như thế, nếu không phải phong Tiên Cốc muốn nàng về nhà chờ thánh chỉ, nàng đời này cũng sẽ không bước vào phủ Thừa Tướng nửa bước.

Viên Thừa Tướng mặt lạnh nhìn Viên Chiêu Quân, hắn thật là nhìn lầm rồi nữ nhi này, thật đúng là độc ác a!

"Ta nói cho các người! Chuyện của thái tử chẳng liên quan đến ta, các ngươi yêu cầu phải đi cầu xin thái tử chớ đừng cầu xin ta." Nàng còn có việc cầu xin thái tử đây? Thái tử cũng không thèm để ý nàng, những người trong nhà nàng chết nàng sao có thể cầu xin thái tử đây.

Thật ra thì Viên Chiêu Quân không biết, những chuyện này đều là bởi vì nàng, càng do thái tử muốn giúp nàng hả giận mà gây nên.

"Chiêu Quân, ngươi giúp Nhị nương một chút đi!" Viên Thừa Tướng lạnh mặt nói.

"Thừa Tướng đại nhân, ta không nghe lầm chứ! Ông bảo ta giúp Nhị nương, ta như vậy có thể dằn lòng được, lại nói thánh chỉ hoàng thượng cũng không phải là ta có thể nói phải trái, coi như cả nhà tịch thu tài sản kẻ phạm tội, cũng sẽ không giam giữ Viên gia chúng ta!" Không phải nàng lòng dạ ác độc, những chuyện này vốn là không có quan hệ gì với nàng, nàng cũng không phải là Hoàng đế, nói cũng chỉ là uổng công.

‘ Thừa Tướng đại nhân ’ mấy chữ này khiến Viên Thừa Tướng kích thích, mặt trong sạch cả giận nói: "Viên Chiêu Quân, ta là cha ngươi, không phải là Thừa Tướng đại nhân."

Viên Chiêu Quân nghe xong không khỏi nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng mau rớt xuống, "Ngươi là cha ta? Thử hỏi nào có cha bắt nữ nhi ăn độc dược hay sao?" Cái thù này nàng còn chưa có tính toán đây? Cái này nếu nói là phụ thân sẽ tới dạy dỗ nàng, chớ hòng mơ tưởng.

"Ngươi không hề chết, đây không tính là sai lầm lớn." Viên Thừa Tướng tuy biết hắn làm có hơi quá, nhưng muốn hắn nhận sai lầm thì ngàn vạn lần không thể.

"Ai, các ngươi thật là mất hứng, không nói." Viên Chiêu Quân nói qua quay đầu nhìn Quả Tĩnh cùng Hoàng Dung nói: "Đi thôi! Trở về viện của ta."

Đang lúc này, âm thanh vang lên của công công, "Thánh chỉ đến."

Tất cả mọi người là cả kinh, Viên Thừa Tướng cùng Nhị phu nhân bị dọa cho mặt trắng bệch, không phải là muốn bắt Nhị phu nhân đi chém đầu đấy chứ!

Viên Chiêu Quân thấy thế cười nở hoa, tiến lên theo mọi người quỳ xuống lĩnh chỉ.

"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Hữu Thừa Tướng nhi nữ Viên Chiêu Quân, thành thạo hào phóng, Ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, đã tới tuổi thành hôn. Cùng thái tử có thể nói trời đất tạo nên, đặc biệt đem nhi nữ Viên Chiêu Quân của Viên Thừa Tướng gả cho thái tử, trở thành thái tử phi. Tất cả lễ nghi, giao do Lễ bộ tổ chức, bảy ngày sau thành hôn. Khâm thử!" Công công sử dụng âm thanh chói tai tuyên bố.

"Tạ hoàng thượng." Viên Chiêu Quân tiếp thánh chỉ, trong lòng suy nghĩ, Vũ Văn Dục chờ ta trở thành lão bà ngươi ngày ấy, xem ngươi còn thế nào cự tuyệt ta.

Viên Thừa Tướng cùng Nhị phu nhân thấy tuyên chỉ công công sau khi rời đi, lạnh lùng nhìn Viên Chiêu Quân.

Viên Tiểu Điệp lạnh lùng nói: "Viên Chiêu Quân, còn nói ngươi cùng thái tử không sao, là ngươi hãm hại cha cùng cậu ta, phải hay không?"

"Ta nói Tiểu Điệp nha! Ngươi có phải hay không có bệnh nha! Chuyện này có quan hệ gì với ta! Lại nói ngươi bây giờ không phải tam vương phi rồi sao? Một chút chuyện như thế sao ngươi không tìm Tam hoàng tử giúp đỡ? Nàng một nói lời thành khẩn khuyên nhủ, Qủa Tĩnh cùng Hoàng Dung không khỏi cười ra tiếng.

Viên Thừa Tướng lúc này sắc mặt vô cùng không tốt, hắn không ngờ một nữ nhi xấu xí lại có thể trở thành thái tử phi, sớm biết hắn sẽ đối tốt với nàng hơn, nhưng là bây giờ hắn hối hận cũng không kịp rồi. Cau mày nghĩ tới kế sách, đột nhiên hắn có biện pháp, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Chiêu Quân, ngươi nếu phải xuất giá rồi, di vật mẹ ngươi để lại cũng nên đưa cho ngươi."

Viên Chiêu Quân nhìn cha nụ cười gian thương, cũng biết không có chuyện gì tốt, nói: "Có điều kiện gì thì cứ nói đi!" Di vật của mẹ nàng đương nhiên là muốn, không thì nàng lại không đúng đối với nguyên chủ thân thể và sự phụ Đông Phương Tố.

"Chỉ cần ngươi cứu Nhị nương và những người vô tội, không bị chém đầu, cả nhà di vật của mẹ ngươi ta lập tức sẽ đem cho ngươi." Viên Thừa Tướng cười lạnh, lần này ngươi còn không ngoan ngoãn nghe lời.

"Được, ta đồng ý." Viên Chiêu Quân không chút nghĩ ngợi đáp ứng lập tức rồi, "Chẳng qua ta có điều kiện."

"Điều kiện gì?" Viên Thừa Tướng nói.

"Ta có thể đi cầu thái tử không chém những người vô tội, nhưng mà bây giờ ta muốn giữ di vật của mẹ." Nàng cũng không phải là ngu ngốc, nàng nếu như thực đi cầu xin rồi, nếu lại thành công, đến lúc đó cha lại không cho di vật của mẹ nàng, khi đó nàng không phải thua thiệt lớn sao.

Viên Thừa Tướng suy nghĩ một chút, nói: "Được, chúng ta viết chứng từ đi!"

Cha nàng thật đúng là không hổ danh Thừa Tướng, thật là gian trá cực kỳ, Viên Chiêu Quân suy nghĩ một chút nói: "Viết thì viết đi!" Dù sao nàng cũng không muốn những người vô tội kia oan uổng mà chết, đi cầu xin Vũ Văn Dục cũng không tính là gì đại sự. Dù sao cầu xin Vũ Văn Dục đều được là chuyện thường như cơm bữa chuyện, có thể lấy được di vật mới là chuyện lớn.

Viết chứng từ, Viên Thừa Tướng lần này coi như là nói lời giữ lời rồi, đem hộp đồ trang sức bằng gỗ cho cho Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân mở ra nhìn bên trong là một trâm cài tóc bằng vàng. Cầm đồ nàng liền trực tiếp trở về viện của mình, mặc kệ mẹ lưu lại là vật gì nàng đều nên cầm về.

Viên Chiêu Quân cùng hai sư muội đều không ở đây, trong sân cũng không có người nào làm quét dọn, chỉ có một nha đầu, bây giờ nghe nói Viên Chiêu Quân được ban cho cưới cho thái tử, đối với Viên Chiêu Quân ngược lại một mực cung kính. Đi lấy trà bưng lên, nước quá nóng, Viên Chiêu Quân không cẩn thận liền đem ly trà đổ, nước toàn bộ đổ xuống di vật trong hộp của mẹ nàng.

Nha hoàn thấy, sợ đến độ, vội vàng nói xin lỗi, Viên Chiêu Quân cười nói: "Không có chuyện gì, ngươi đi xuống đi!"

Nha hoàn chạy nạn ra viện, trong lòng lại nghĩ tới, đại tiểu thư tốt hơn nhiều.

Viên Chiêu Quân giơ hộp đồ trang sức lấy trâm cài vàng ra lau, thấy trong hộp nước cũng vào, liền lau bên trong, cầm cái hộp trống không, vẫn còn có chút nằng nặng, nàng ý tưởng đột phát nói: "Trong hộp này chẳng lẽ còn gì mờ ám?” Trên ti vi cũng diễn như vậy, nàng cũng chỉ là tò mò, ở trong hộp tìm nửa ngày có một vật gì đo nổi lên nàng liền nhẹ nhàng đè xuống, không nghĩ bên trong cái hộp thật mở ra.

Quả Tĩnh cùng Hoàng Dung ngơ ngác nhìn Viên Chiêu Quân từ trong lấy ra đồ, là một phong thơ cùng một cái chìa khóa, cái chìa khóa cực kỳ tinh xảo, giống như là một khối thủy tinh thượng hạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.