Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử

Chương 36: Chương 36: Nghĩ đến thân thể ngươi




Vũ Văn Dục nghe xong nhăn lại mày, thấy Đường Liêm còn là bộ dạng đang xem kịch vui đứng bất động ngoài cửa, lạnh lùng quét tới một cái, Đường Liêm như bị kinh hãi nhanh chóng rời đi. Lúc đi còn không quên đóng cửa lại.

Viên Chiêu Quân gần một tháng không có ngửi qua Thuần Dương Chi Khí tư vị, như một con sói trực tiếp đánh về phía Vũ Văn Dục, "Điện hạ, ta thật sự là muốn ngươi chết bầm." Nàng gắt gao mà ôm hắn không buông tay.

Bị Viên Chiêu Quân đột nhiên ôm, Vũ Văn Dục nhịp tim vô cớ tăng nhanh rất nhiều, nhưng mà trên mặt lại không có nhiều vẻ mặt, không lạnh không nóng nói: "Nghĩ tới ta cái gì?"

Không bị đẩy ra, Viên Chiêu Quân vui vẻ, cũng không còn suy nghĩ nhiều, trực tiếp liền nói: "Nghĩ tới thân thể ngươi nha! Ngươi không phải biết ta thật là nhớ cùng ngươi. . . . . ."

Nàng lời còn chưa nói hết, Vũ Văn Dục liền đem nàng đẩy ra, gương mặt lạnh lùng canh chừng mặt nàng, "Nghĩ tới ta giúp ngươi?" Hắn cũng không có quên nàng nói muốn hắn giúp chuyện của nàng. Hắn không muốn làm linh dược giải độc, hắn dám nói, nữ nhân này đối với hắn căn bản cũng không có tình cảm.

Viên Chiêu Quân cả kinh, đôi mắt to vô tội nháy mắt nhìn Vũ Văn Dục, hình như hết sức uất ức, mím môi nói: "Điện hạ, ngươi xử oan ta, ta đối với ngươi là một tấm chân tình."

"Thật sao?" Vũ Văn Dục cười lạnh hỏi ngược lại.

Nàng gật đầu, "Đương nhiên là thật!"

"Nói như vậy, ta muốn ngươi làm cái gì ngươi đều đồng ý?" Vũ Văn Dục có thể nói ra lời như vậy ngay cả hắn mình cũng không tin tưởng.

"Dĩ nhiên." Viên Chiêu Quân hồi đáp được nhanh, chỉ cần có thể hút Thuần Dương Chi Khí nàng cái gì đồng ý.

"Bổn cung không thích vị sư huynh kia, ngươi hiện tại phải đi giết hắn." Vũ Văn Dục chỉ là muốn thử dò xét nàng một chút.

Viên Chiêu Quân cả kinh, trợn mắt nhìn, "Vũ Văn Dục ngươi điên rồi sao! Đó là sư huynh ta, ngươi không thích nên ta phải giết hắn sau, ta không làm."

"Trước ngươi nói ta không giúp ngươi...ngươi sẽ chết, chẳng lẽ ngươi không phải sợ chết?" Nữ nhân này thật chẳng lẽ thích sư huynh nàng? Cả ngày quấn hắn nói muốn cùng hắn lên giường chỉ là muốn cứu mệnh nàng mà thôi, đối với hắn một chút tình cảm cũng không có?

Viên Chiêu Quân giận đến sắc mặt tái nhợt, " Ta sẽ chết, nhưng ta giết sư huynh của ta ta cũng sẽ chết." Nhị sư phụ không phải là người nàng có thể đối phó, hơn nữa sư huynh đối với nàng cực tốt vẫn là ân nhân cứu mạng nàng, nàng tại sao có thể vì tánh mạng mình mà giết sư huynh.

Nàng sẽ chết? Tại sao? Chẳng lẽ nàng sẽ đau lòng mà chết? Nghĩ như vậy đến Vũ Văn Dục trong lòng cũng tới hỏa, lạnh lùng nhìn mặt của Viên Chiêu Quân nói: "Cơ hội ta cho rồi, chính ngươi tự làm đi!" Nếu hắn biết tâm ý của mình, không dùng được phương pháp gì hắn cũng muốn nàng thích hắn.

Nhìn hắn nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, Viên Chiêu Quân thở phì phò nhìn hắn chằm chằm mặt, mặt tràn đầy sát khí, nói: "Được, ngươi không giúp ta đúng không!" Nàng nói qua liền xuất toàn lực hướng Vũ Văn Dục đánh một chưởng, nàng thật muốn cứ như vậy một chưởng đánh cho hắn không đứng nổi, nhưng nàng không thể như nguyện, Vũ Văn Dục buông lỏng thoát khỏi chưởng phong của nàng.

"Nhân vật quan trọng giúp một tay, ngay cả cầu xin ngươi cũng sẽ không?" Vũ Văn Dục lạnh nhạt nói.

"Cầu xin ngươi? Có ích sao?" Nàng cũng không phải là ngu ngốc, Vũ Văn Dục sach sẽ nàng biết, không đến cường ngạnh sợ là cả đời cũng đừng nghĩ gần hắn, nghĩ như vậy, nàng thả ra ngoan thoại nói: "Vũ Văn Dục chúng ta thử xem, ta nhất định muốn ngươi ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ ." Nói xong, nàng quay người ra khỏi gian phòng. Sau đó ra khỏi thái tử điện.

Vũ Văn Dục hết sức bất đắc dĩ, nữ nhân này lại nổi điên làm gì? Nhìn bóng dáng nàng rời đi hắn khẽ thở dài một hơi.

Trở lại quán trọ của Qủa Tĩnh, chỉ thấy Quả Tĩnh ngơ ngác mặt tâm sự "Sư huynh."

Quả Tĩnh ngẩng đầu thấy là Viên Chiêu Quân, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười ôn nhu, "Sư muội sao ngươi lại tới đây?"

"Đừng nói nữa, Vũ Văn Dục dám nói muốn ta giết chết ngươi rồi mới có thể giúp ta. Ta xem hắn bị điên rồi, sư huynh là ân nhân cứu mạng, ta làm sao sẽ đồng ý." Nàng nói qua liền thở phì phò ngồi bên cạnh Qủa Tĩnh.

Quả Tĩnh nghe xong, nụ cười không khỏi mở rộng, "Sư muội, ngươi cự tuyệt hắn, về sau sợ là muốn vào cung cũng khó khăn." Quả Tĩnh lại có chút lo lắng Viên Chiêu Quân nếu không hút Thuần Dương Chi Khí sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vậy muốn làm thế nào? Chẳng lẽ ta thật sự giết chết ngươi rồi ?" Viên Chiêu Quân tức giận trợn mắt nhìn Quả Tĩnh một cái, "Thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác đi!"

Quả Tĩnh nhíu mày nói: "Muốn đi vào Thái tử điện bằng võ công của chúng ta thực không dễ.” Thật ra thì hắn thật không nguyện ý nói ra ý tưởng của mình hiện tại, nhưng là vì tánh mạng của sư muội hắn còn làm gì khác nữa ?

Viên Chiêu Quân thật là đồng ý cách nói của Qủa Tĩnh, lẳng lặng chờ đoạn sau.

"Chỉ cần ngươi trở thành thê tử cưới hỏi đàng hoàng của hắn, tất cả đều dễ làm rồi." Quả Tĩnh nói ra suy nghĩ trong nội tâm.

"Nhưng hoàng hậu hoàng đế đều hết cách rồi, hắn nói chỉ có sư phụ hắn nói muốn hắn cưới người nào hắn liền cưới người đó." Viên Chiêu Quân cau mày nói, trở thành thê tử của Vũ Văn Dục là danh chính ngôn thuận hút Thuần Dương chi khí, điểm này nàng sớm nghĩ tới, nhưng sư phụ của nàng làm sao mới có thể tìm được.

"Sư phụ hắn là ai ?" Quả Tĩnh hỏi.

"Phong Cốc tiên, ta nghĩ Nhị sư phụ cũng không biết là người nào?" Viên Chiêu Quân nghiêm mặt nói.

Đang lúc này, có người gõ cửa, đi vào là Hoàng Dung.

"Tĩnh ca ca, Viên cô nương, các ngươi đang thảo luận cái gì nha!" Hoàng Dung nhẹ giọng hỏi.

"Chúng ta đang nói Phong Cốc tiên." Viên Chiêu Quân cũng không biết thì sao, vừa muốn đem danh tính nói cho Hoàng Dung nghe.

Hoàng Dung nghe xong, cười nói: "Phong thúc thúc? Các ngươi tìm ông ấy có chuyện gì sao?"

"A! Ngươi biết hắn?" Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh là cả kinh, tiếp đều là mặt vui mừng.

"Tĩnh ca ca quên bức tranh trong phòng sao?" Hoàng Dung tiếp tục nói: "Cha nói người kia là bằng hữu của ông, lần này ta xuất ra đảo cha còn đem bức họa kia muốn ta mang theo, nói có chuyện có thể tìm hắn giúp một tay."

"Ha ha. . . . . . Thật thật tốt quá, Hoàng Dung ngươi có thể giúp ta tìm được Phong Cốc tiên sao?" Viên Chiêu Quân vui vẻ lôi kéo tay Hoàng Dung.

"Dĩ nhiên có thể." Hoàng Dung dịu dàng cười đồng ý.

Có tin tức của Phong Cốc tiên, Viên Chiêu Quân này đêm ngủ được rất an ổn, ở thái tử điện Vũ Văn Dục lại không ngủ được.

Ngày thứ hai, Hoàng Dung liền mang theo bức họa cùng Viên Chiêu Quân Quả Tĩnh cùng nhau đến tiệm thuốc nơi có thể tìm thấy Phong Cốc tiên như lời cha nàng nói.

Tiệm thuốc lão bản vừa nhìn thấy bức ảnh kia của Hoàng Dung, tựu vội vàng mời bọn họ đến trong phòng trò chuyện với nhau. Biết được ý của bọn họ, lão già chỉ thay lời bọn họ để truyền đạt.

Viên Chiêu Quân không nghĩ tới, ngay đêm đó, Phong Cốc tiên thế nhưng xuất hiện tại trước mặt nàng.

Phong Cốc tiên có thể nói là đi, đến không dấu vết, Viên Chiêu Quân cùng Quả Tĩnh không có thấy rõ ràng ông làm sao vào được gian phòng của bọn họ .

Hoàng Dung thấy Phong Cốc tiên cùng bức họa cha đưa cùng một người, cười kêu một tiếng, "Phong thúc thúc."

Phong Cốc tiên cười nhìn Hoàng Dung nói: "Nữ nhi của hoàng lão cũng lớn như vậy, nha đầu có chuyện gì muốn Phong thúc thúc giúp một tay cứ việc nói."

"Là bằng hữu ta Viên cô nương muốn gặp ngài." Hoàng Dung trực tiếp nói ý đến.

"Viên Chiêu Quân?" Phong Cốc tiên ngẩng đầu nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, cười vang nói: "Viên cô nương sở cầu chuyện gì lão phu đã biết, cô nương ngày mai về đến nhà chờ thánh chỉ đi!" Phong Cốc tiên nói xong biến mất trong nháy mắt ở trong phòng.

Viên Chiêu Quân miệng mở rộng không dám tin nói: "Hoàng Dung, cha ngươi có hay không nói Phong Cốc tiên là thần tiên nha!"

Hoàng Dung bị hỏi đến không hiểu ra sao, cười lắc lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.