Cuồng Tế Vô Song

Chương 67: Chương 67: Ác giả ác báo!




Trương Thiên đi ra từ giữa mọi người, anh khí phách mà tiến lên, híp mắt nhìn Khai Tài Chí Tôn.

Mấy con chó săn thấy có người muốn gây sự, lập tức ngăn lại đường đi của Trương Thiên.

Khai Tài Chí Tôn nghiêng đầu nhìn chung quanh, tươi cười thân thiết, vẫn trưng ra dáng vẻ như cao tăng phổ độ thế nhân, cười nói: “Người đệ tử này, cậu muốn làm gì?”

Trương Thiên cười lạnh hỏi lại: “Vậy ông thì muốn làm gì?”

Đối mặt với sự nghi ngờ, Khai Tài Chí Tôn thu lại nụ cười, trên mặt xuất hiện chút kỳ dị.

Chẳng lẽ người này đã biết chuyện mình mượn tài vận?

Muốn gây sự?

Nhưng nghĩ lại Trương Thiên tuổi trẻ như thế, hơn nữa không có chút phong phạm đại sư nào, sao anh có thể biết được chứ.

Ông ta vẫn khách khí nói với người này:

“Ha hả, tôi đương nhiên đang làm Phật bài, chiêu tài vận cho mọi người rồi.”

“Nếu cậu muốn làm Phật bài, xếp hàng đằng sau đi, còn phải nhìn xen có nhân duyên hay không, đừng quấy rầy tôi chuyên tâm làm việc.”

Mấy tên tuỳ tùng vươn tay ra, ý bảo Trương Thiên trở về.

Một vài người xếp hàng chung quanh nghe Khai Tài Chí Tôn khách sáo đáp lại như thế, bắt đầu dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía Trương Thiên.

“Không tuân thủ trật tự, còn muốn đại sư Khai Tài Chí Tôn giúp làm Phật bài?”

“Thật ghê tởm những người như thế này!”

“Mau mau trở về đi, đừng quấy rầy đại sư chế tác Phật bài.”

Đúng là quần chúng mù quáng điển hình.

Trương Thiên không để ý đến những người cản trở này, anh cười trào phúng mà nhìn Khai Tài Chí Tôn:

“Ha hả, thứ người như ông mà cũng chiêu tài giúp người khác sao?”

“Vậy Phật bài mượn tài là cái gì?”

“Rõ ràng ông đang dùng thuật phù thủy!”

Mọi chuyện bị Trương Thiên vạch trần, tâm thần Khai Tài Chí Tôn bỗng khựng lại, long mày khẽ nhướng lên, đánh giá Trương Thiên lại lần nữa.

Ông ta đã biết Trương Thiên muốn tới làm gì.

Nhưng chỉ dựa vào một người mà muốn hủy đi vỡ tuồng của ông ta?

Không có khả năng!

Khóe miệng ông tas nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường, lạnh nhát mà nói: “Ồ? Ý của cậu là Phật bài của tôi không được?”

“Cậu càng hiểu Phật bài hơn tôi sao?”

“Xin hỏi sư môn của cậu ở nơi nào? Lại có tác phẩm uy tín nào hay không?”

Đối mặt với loại người gây sự như Trương Thiên, Khai Tài Chí Tôn chỉ cần lợi dụng mức độ uy tín công chúng của mình, sau đó kéo những người không hiểu Phật bài ở đây cùng nhau bài xích Trương Thiên là được.

Không cần làm gì nhiều cả!

Ở giữa miếu thờ Thái Lăng, Trương Thiên chỉ là một người đến xin bài, còn Khai Tài Chí Tôn là đại sư mà mọi người tin phục sùng bái.

Đối lập như vậy, mọi người tự nhiên cảm thấy Trương Thiên đang nói nhăn nói cuội!

“Ha hả, người này từ đâu đến thế này?”

“Còn dám nói Phật bài của đại sư Khai Tài Chí Tôn là thuật phù thủy?”

“Ai ở thành phố Nam Châu không biết tên tuổi của đại sư Khai Tài Chí Tôn!”

“Đây chính là đệ tử thân truyền của đại sư Long Phật Khôn!”

“Tuổi trẻ như thế mà dám nói chuyện Phật bài với đại sư? Kéo trở về đi học nhà trẻ đi!”

“......”

Sự căm ghét nhằm vào Trương Thiên ở hiện trường đang không ngừng gia tăng.

Ngay cả Quách Lâm Lâm và Vương Nam Sung vừa rồi sắp bị Trương Thiên thuyết phục cũng chen miệng vào.

Quách Lâm Lâm oán giận nói với Lâm Tiểu Nhã: “Vừa rồi thiếu chút nữa bị tên anh rể chết tiệt của cậu lừa gạt.”

“Thế mà tớ còn bắt đầu nghi ngờ Phật bài của Khai Tài Chí Tôn? Quá buồn cười!”

“Chẳng lẽ anh rể cậu hiểu Phật bài hơn đại sư hay sao?”

Vương Nam Sung lại châm chọt thêm: “Cậu xem, đại sư tin tưởng Phật bài của mình đến mức nào? Còn tên anh rể của cậu giống như tiểu nhân vô cớ gây rối kiếm chuyện sinh sự vậy.”

Lâm Tiểu Nhã nhìn Trương Thiên đang bị mọi người phỉ nhổ, mày cô ấy nhíu lại.

Nhưng rất nhanh, cô ấy đã có lựa chọn.

Lâm Tiểu Nhã lựa chọn tin tưởng Trương Thiên!

Cho dù đối phương là đại sư được mọi người cúng bái, nhưng trong lòng cô vẫn rất chắc chắn mà ủng hộ Trương Thiên.

Nếu đổi lại là trước kia, phản ứng của Lâm Tiểu Nhã sẽ giống như mọi người, sẽ nghi ngờ Trương Thiên.

Nhưng trải qua vài lần tiếp xúc gần đây, cô ấy biết Trương Thiên trừ nói chuyện đê tiện một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không hại người nhà.

Cô bình tĩnh mà nói với Quách Lâm Lâm:

“Anh rể của tớ sẽ không hại tớ!”

Trương Thiên nhún vai, trầm giọng nói:

“Có lẽ tôi làm Phật bài không bằng ông, nhưng Phật bài ông làm có vấn đề hay không thì tôi nhìn thấy rất rõ!”

“Tài vận của mấy người này đều sắp bị ông đè nát!”

Anh đưa tay chỉ vào mấy nữ sinh bị lấy tinh huyết làm Phật bài mượn tài vừa rồi, hiện tại cái trán đã biến thành đen nhánh.

Cũng không phải người nào cũng có thể chống đỡ được như Lâm Tử Thanh.

Mọi người nhìn những nữ sinh kia một cái, nhưng lại không cảm thấy có chuyện gì.

Ngay cả bản nhân những nữ sinh kia cũng đáp lại một câu: “Ha ha, vậy không phải là anh gán tội cho đại sư sao?”

“Bây giờ tôi cực kỳ vui vẻ, không có chuyện gì cả.”

Trương Thiên không để ý đến bọn họ, ngay sau đó, anh cất bước đi về phía trước.

Anh lật tung gian nhà này, nhất định phải tìm ra Phật bài mượn tài mà Khai Tài Chí Tôn làm cho Lâm Tiểu Nhã.

Khai Tài Chí Tôn dùng lời lẽ chính đáng mà nói: “Vẫn là đưa người làm nhiễu loạn trật tự này ra đi thôi!”

Ông ta còn đưa mắt ra hiệu cho thủ hạ, ý bảo ném người này ra rồi thì giết rồi giấu xác đi.

Rốt cuộc Trương Thiên có thể nhìn ra manh mối của Phật bài, hơn nữa còn là một người thường, giết chết mới không làm hỏng đại sự của ông ta.

Mấy con chó săn kia lập tức gật đầu đáp lại.

Nhưng Trương Thiên là người bọn chúng có thể ngăn được hay sao? Buồn cười!

Phanh!

Bang bang!

Trương Thiên còn chưa ra tay, lập tức có mấy người ngất xỉu ngã xuống đất.

trùng hợp những người ngã xuống là mấy nữ sinh từng bị anh chỉ vào vừa rồi.

tài vận của các cô đã bị trộm, tâm thần cũng đã không yên, vừa rồi còn bị Trương Thiên làm cho cảm xúc kích động, đột nhiên ngất xỉu cũng thật bình thường.

Nếu vừa rồi lời nói của Trương Thiên không có sức thuyết phục, vậy các nữ sinh ngã xuống đất hiện tại đã đủ để vả mặt của mọi người.

Bọn họ vây quanh mấy nữ sinh mà thảo luận:

“Sao lại thế này?”

“Vừa rồi hình như người này nói là mấy nữ sinh này đúng không?”

“Đúng rồi, trên tay bọn họ còn có Phật bài do đại sư Khai Tài Chí Tôn làm kia kìa!”

“Chẳng lẽ, Phật bài này thật sự có vấn đề?”

Trương Thiên không nghĩ tới không cần mình đi phá hủy, cái đài của đại sư Khai Tài Chí Tôn này cũng đã tự sụp đỗ.

Anh nhìn chằm chằm vào đại sư Khai Tài Chí Tôn, lên tiếng chất vấn:

“Lấy Phật bài mượn tài của bọn họ ra cho tôi!”

Khai Tài Chí Tôn nhìn thấy mọi chuyện bị lộ tẩy, ông ta cũng đấu lại miệng dân chúng, chỉ có thể trở mặt hung hăng mà nói với Trương Thiên:

“Mày nghĩ mình là ai hả?”

“Dám phá hỏng đại sự của tao?”

“Bắt lấy nó cho tao!”

Trong miếu thờ Thái Lăng đột nhiên có mười mấy người lao tới.

Trong đó còn có mấy mấy tên tay đấm nắm tay cực kỳ to!

Thấy Khai Tài Chí Tôn phản ứng như vậy, mọi người lập tức tỉnh táo lại.

Ai đúng ai sai, vừa nhìn là hiểu ngay.

Chỉ là bọn họ cũng không ngờ Khai Tài Chí Tôn còn hung hăng ngang ngược như vậy, kéo nhiều người ra như muốn giết người.

Không ít người không liên quan đều đã sôi nổi tản ra.

Họ chỉ có thể âm thầm ủng hộ Trương Thiên.

Còn lại, chỉ có mấy nữ sinh ngã xuống đất và người nhà của bọn họ là còn ở lại.

Quách Lâm Lâm cùng Vương Nam Sung cũng muốn đi, bọn họ khuyên Lâm Tiểu Nhã cũng nên đi mau.

Nhưng Lâm Tiểu Nhã lại không có nhúc nhích, chỉ đứng sững sờ tại chỗ.

“Tiểu Nhã... Chúng ta đi thôi!” Quách Lâm Lâm vẫn kéo cánh tay cô, nói.

Cái đám ác nhân này cũng không phải là đám sinh viên bọn họ có thể động vào.

Cuối cùng nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã không có phản ứng, cô ta vẫn cùng Vương Nam Sung đi ra ngoài.

Trương Thiên xoay người nghiêng đầu, cười: “Yên tâm, bọn chúng không gây tổn thương em được đâu, không cần đi!”

“Đợi lát nữa sẽ để em chứng kiến sự lợi hại của anh rể em.”

“Nhớ kỹ, phải vỗ tay cho anh đấy!”

Vừa rồi Lâm Tiểu Nhã chỉ hơi ngẩn người, bây giờ thì thật sự ngớ ra!

Cô chưa từng nhìn thấy Trương Thiên đánh nhau, nhưng nhìn thân thể anh và những tên tay đấm kia, cô cảm thấy chỉ cần mười người thôi là đủ để đè dẹp lép Trương Thiên rồi!

Còn muốn em vỗ tay cho?

Trương Thiên quay đầu lại nhìn chằm chằm mười người tới kia, cười nói ha ha:

“Cái gì mà Khai Tài Chí Tôn, cái gì mà đại sư!”

“Trương Thiên tôi tặng thêm cho ông một câu: Ác giả ác báo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.