Khai Tài Chí Tôn căn bản không sợ Trương Thiên.
Đừng nói nơi này có mười mấy người đánh một người!
Chỉ xét về cận vệ của ông ta, họ đều là những võ sư xuất sắc nhất nổi trội nhất trong Muay Thái, một đấm thôi đã có thể thụt thủng một cái lỗ trên tường, một mình Trương Thiên dễ gì mà chống chọi lại nổi.
Ông ta cười nhạo một tiếng, nói: “Còn dám lên tiếng dạy đời tao?”
“Hôm nay mày làm hỏng tên tuổi của tao, vậy thì mày để mạng lại trả đi!”
“Bắt lấy nó!”
Mấy tên chân chó ở phía trước lập tức vọt đi.
Chúng vốn định đàn áp Trương Thiên mà hung hăng đánh một đốn.
Không nghĩ tới...
Trương Thiên siết chặt nắm đấm, giơ tay tung một quyền thôi đã có hiệu quả cách không đánh trúng người, bọn người kia bị hất dán sát vào nhau, sau đó anh phi thân đá một chân, gạt ngã bọn chúng!
Chúng ngã trên mặt đất, người nào cũng cuộn tròn ôm ngực kêu đau.
Người ngã như rạ!
Vừa rồi Lâm Tiểu Nhã còn lo lắng, mặt nhíu mày cau, nhưng lúc này lại trợn mắt há hốc mồm, mặt ngớ cả ra.
Cô ấy thật sự không nghĩ tới Trương Thiên chỉ tung hai ba chân là đã gạt ngã nhiều người như vậy.
Trái tim cô đập nhanh liên hồi, kinh ngạc mà thì thầm: “Lợi hại như vậy?”
Khai Tài Chí Tôn cũng không ngờ Trương Thiên lại mạnh mẽ như thế.
Sắc mặt ông ta tối sầm xuống, hô to về hướng ba tay Muay Thái to con kia: “Carvin, xông lên!”
Ba người đáp lại, sau đó nhìn chằm chằm về hướng Trương Thiên.
Biểu cảm của bọn chúng vốn dĩ đã rất khủng bố, dáng vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi, cứng rắn hung mãnh.
Tên quyền sư to lớn tên là Carvin kia, lúc siết chặt hai nắm đấm, toàn thân vang lên tiếng răng rắc, giống như xương cốt đang ngày càng cứng lên, cơ bắp căng chặt.
Bọn họ luyện Muay Thái, gân cốt toàn thân là dựa vào vật ngoài để mài giũa ra độ cứng cỏi, thích nhất chính là lấy cứng đối cứng.
Trương Thiên nhìn thấy, nhưng lại không có chút rung động nào!
Trái tim của Lâm Tiểu Nhã lại trở nên nặng nề, cho dù anh rể có chút vũ lực, nhưng những người này là chuyên nghiệp, có thể đấu lại được không?
Nhưng hôm nay đã làm cho cô nhìn nhận Trương Thiên lại một lần nữa.
Ba người đàn ông Muay Thái vọt lên.
Trương Thiên nghiêng đầu, gập thân, chân bật lên, đã nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công nhanh như chớp của bọn người này.
Anh thoáng lui về phía sau một chút!
Nắm đấm của hai tên còn lại rõ ràng không lợi hại bằng Carvin kia.
Nắm tay của Carvin có thể đấm ra cương khí, vẫn có một chút thực lực.
Trương Thiên lập tức bắt được cánh tay của một tên quyền sư, chém một tay xuống đã trực tiếp đánh gãy xương cánh tay ở cơ tay trước, cánh tay gã ta lập tức biến dạng.
“A!” Người nọ đau đến mức rú lên một tiếng.
Hai người còn lại bật người đánh tới, Trương Thiên vì tránh né quyền cước mà ném gã kia ra, lại bắt lấy cái chân đang quất tới của một tên khác.
Đấm một nắm tay xuống, cái đùi kia trực tiếp biến hình, người nọ cả đứng cũng đứng không vững nồi, gã ngã xuống đất đau đớn kêu gào.
Gân cốt của bọn chúng rất cứng, nhưng đứng trước mặt Trương Thiên, chúng không khác gì miếng đậu hủ.
Lâm Tiểu Nhã bị dọa đến bàn tay thấm cả mồ hôi lạnh ra, nhưng mà mãi đến bây giờ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu quyền cước của Trương Thiên mạnh đến mức nào.
Một tay chém đứt một cánh tay!
Một quyền đánh gãy một cái đùi!
Đây có phải là tên anh rể khốn kiếp của mình không? Võ nghệ của anh lợi hại đến vậy sao?
Toàn thân là làm bằng thép sao!
Hai tên võ sư chuyên nghiệp ngã xuống đất, Khai Tài Chí Tôn có chút khẩn trương, chỉ có thể đặt hết tất cả hi vọng lên người Carvin.
Ông ta móc ra một con Kuman Thong từ trên người mình, cũng chính là tiểu quỷ ông ta đang nuôi.
Liên tục đọc chú ngữ, hai mắt Kuman Thong phát ra ánh vàng chóe, trong phòng còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khủng bố của con nít.
Đó là tiểu quỷ mà Khai Tài Chí Tôn nuôi cho Carvin, vào lúc này, đọc chú ngữ thì sẽ mở ra thiên tính ác quỷ, có thể làm Carvin mất đi tâm trí, mất đi đau đớn, mất đi lý trí, biến thành một tên sát nhân điên cuồng.
Đây cũng là một loại tà thuật.
Ngay vào lúc này, đồng tử của Carvin giống như co rụt lại, tròng mắt đã biến thành một chấm nhỏ.
Gã ta hung mãnh lao vọt về hướng của Trương Thiên.
Lâm Tiểu Nhã bị không khí chung quanh làm ảnh hưởng, trong lòng cô có chút sợ hãi.
Cô nhìn Carvin kia mà như gặp phải quỷ, không khỏi muốn run lên.
Đây là sức nặng đến từ khí thế!
Vừa rồi Carvin chỉ dựa vào sức trâu mà đã có thể đánh ra cương khí, lúc này có Khai Tài Chí Tôn trợ giúp, thực lực của gã ta lại tăng một bậc.
Thậm chí Trương Thiên còn có thể cảm nhận được một chút khí bạch mang xen lẫn trong những quyền cước.
Nhưng chỉ dựa vào những thứ này, vẫn không thể áp đảo được Trương Thiên, khóe miệng anh nhếch lên, cười nói: “Cũng thú vị đấy.”
Trong ánh mắt anh lộ ra một tia nghiêm túc.
Mày của Trương Thiên hơi nhướng lên, một cơn gió nổi lên khắp bốn phía, ngay sau đó, giữa tay chân của anh hiện ra cương khí.
Anh vung nắm đấm nhắm thẳng trực diện vào nắm tay của Carvin.
Phanh!
Hai người va chạm vào nhau, có một tiếng vang nặng nề vang lên.
Bàn tay trần còn có thể đánh ra tiếng vang chấn động, đây là quái vật gì thế này?
Mọi người nhìn hai người này vật lộn, thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Mấy quyền nối tiếp xuống dưới, hai người đều không có như thế nào có hại.
Trương Thiên hơi chiếm được thế mạnh, chân của anh nhắm ngay ngực Carvin mà đá.
Anh cười nói: “Ha hả, trong những người mà tôi quen biết, có vài người dùng Muay Thái cũng không tệ lắm, nhưng hiển nhiên anh còn kém bọn họ rất xa!”
Khai Tài Chí Tôn bĩu môi.
Trong mắt ông ta, lúc này Carvin là vô địch thiên hạ.
Ít nhất trước khi gặp phải Trương Thiên, Carvin là gặp người giết người gặp Phật giết Phật!
“Tao cảm thấy mày chết đến nơi rồi mà còn nói chuyện vô nghĩa.”
Lâm Tiểu Nhã cũng biết Carvin này không đơn giản, tuy rằng trong lòng cô người này đã rất lợi hại, nhưng mà Carvin đã hóa điên vẫn mang đến cho cô cảm giác uy hiếp rất lớn.
Trương Thiên cười cười không nói.
Ngay vào lúc Carvin lại tiến công nhắm về hướng của mình lần nữa, Trương Thiên không lùi mà còn tiến, gió bỗng dâng lên dữ dội, anh đột nhiên tung một quyền.
Đánh vào cánh tay của Carvin.
Đùng!
Cánh tay trực tiếp lõm vào một dấu nắm đấm, một quyền này quả thực mang theo sức mạnh bẻ gãy nghiền nát, không ai có thể chống chọi.
Carvin lui về trở về, nhưng trên mặt vẫn không có khác thường, dù sao cũng đang bị trúng tà.
Không có đau đớn không có thất bại gì đáng nói!
Gã ta sẽ không ngừng tiếp tục xông về hướng Trương Thiên.
Trương Thiên dựng thẳng bàn tay lên mà chém, bàn chân quét ngang, chiêu nào cũng là chém xương chặt cốt.
Cho dù ý chí của Carvin lại muốn chiến đấu đến đâu, nhưng điều kiện thân thể lại không cho phép.
Tay chân gã ta đã đứt đoạn, quỳ rạp trên mặt đất mặt!
Trương Thiên bình tĩnh mà thu nội tức, vừa rồi anh đã dùng đến linh lực.
Anh đi lên đá văng Carvin qua một bên, sau đó tới gần Khai Tài Chí Tôn.
Hai mắt Khai Tài Chí Tôn đã trống rỗng, ngay vào thời khắc Carvin ngã xuống, ông ta biết mình đã thua.
Ông ta ngồi bệch xuống đất, kinh hoàng mà nhìn Trương Thiên, cất tiếng xin tha:
“Đại sư, tôi sai rồi!”
Ông ta vừa nói, vừa móc ra những Phật bài mượn tài kia, chúng rơi rụng đầy đất.
Tất nhiên Trương Thiên sẽ không bỏ qua cho ông ta, anh lập tức đi lên rồi giẫm chân xuống, lợi dụng nội kình đạp nát đống Phật bài đó.
Phật bài vỡ nát, tà thuật đã được phá giải.
Những người vừa bị mượn tài vận kia lập tức tỉnh táo lại, cảm giác khí vận bị đè ép cũng theo đó mà biến mất, tiếp theo chính là nhẹ nhàng cả người.
Trương Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Nhã.
Trung đình của cô no đủ, hắc khí đã hoàn toàn biến mất.
Điều này chứng minh Phật bài mượn tài kia của cô cũng đã bị phá hủy rồi.
Lúc này, Trương Thiên mới phản ứng lại Khai Tài Chí Tôn.
“Trò này của ông cũng coi như là tà thuật giang hồ, không ít hại người, sai là tất nhiên!”
“Cho dù biết sai rồi, nhưng tôi có thể buông tha cho ông sao?”
Khai Tài Chí Tôn nghe xong những lời này, cảm thấy Trương Thiên như muốn đoạt mạng.
Ông ta chau mày, nhìn về phía Trương Thiên mà khóc lóc kể lể:
“Đại sư, cầu ngài buông tha cho tôi.”
“Nếu không thì tôi làm một cái Phật bài cho ngài, tuyệt đối sẽ chiêu tài, giúp ngài thăng chức rất nhanh!”
Trương Thiên cười to, anh đường đường là một tiên nhân, cần đến loại người đi lầm đường dùng tà thuật này giúp anh sửa đổi khí vận hay sao?
“Mạng tôi do tôi quyết định, không phải do trời! Càng không phải do tên bàng môn tả đạo như ông có thể xen vào!”