Cuồng Tế Vô Song

Chương 113: Chương 113: Anh là người nhà họ Liễu?




Lúc này, sảnh tầng một của trụ sở chính tập đoàn Liễu thị.

Hai tên cướp đeo mặt nạ ác quỷ, một tên đầu đinh, tên còn lại để tóc dài.

Đây là đặc điểm duy nhất có thể phân biệt hai người bọn chúng.

Tên cướp tóc dài dùng một cây súng lục chĩa thẳng vào thái dương của Liễu Ngữ Yên, từng bước lùi về góc tường phía sau.

Liễu Ngữ Yên hôm nay mặc một bộ đồ công sở, dáng vẻ so với lần trước nhìn thấy thì chững chạc hơn vài phần.

Hai hàng lông mày của cô ấy nhăn lại, trán toát đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng là đang bị dọa sợ.

Mà tên cướp đầu đinh còn lại, cầm súng lục chĩa thẳng về phía trước, hét to bắt tất cả những người có mặt và những người đang muốn đi ra ngoài đại sảnh lùi lại.

Dể dọa mọi người, chúng còn bắn một phát đạn vào khoảng trống.

Nháy mắt, đại sảnh của tập đoàn Liễu thị đã bị quét sạch, chỉ còn lại hai tên cướp và Liễu Ngữ Yên, tổng cộng ba người.

Hai tên cướp này không có ý muốn chạy trốn, cũng chẳng thèm để ý xem có ai báo cảnh sát hay không, sau khi bọn chúng bắt cóc Liễu Ngữ Yên, điều duy nhất mà bọn chúng làm, chính là gọi điện thoại cho ông nội của cô.

Người đứng đầu tập đoàn Liễu thị, Liễu Cao Viên.

Sau đó, bọn chúng cũng không nói thêm lời nào nữa, cũng bịt miệng Liễu Ngữ Yên lại, yên tĩnh đứng một chỗ.

Bọn chúng dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Kỹ thuật điêu luyện, tính nhẫn nại cũng cực cao, tuyệt đối là những người đều đã trải qua huấn luyện.

Rất nhanh, Liễu Cao Viên đã có mặt ở hiện trường.

Xung quanh Liễu Cao Viên có rất nhiều vệ sĩ, ánh mắt bọn họ đều rất lạnh lùng, đều là cao thủ, đều được trang bị súng lục bên người. Quả nhiên không hổ danh là nhân vật lớn của Khánh Giang, đến vệ sĩ cũng cao cấp không phải dạng thường.

Liễu Cao Viên nhìn thấy tình hình hiện trường, khẽ cau mày, trên mặt xuất hiện vẻ sầu não.

Ông ta muốn rút điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của bọn cướp.

Nhưng số điện thoại lại không gọi được, ngược lại có một cuộc gọi đến.

“Liễu Cao Viên, ông đã nhìn thấy chưa?” Người thần bí ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười nói, “Không ngờ lại để tôi bắt được cháu gái của ông đúng không?”

Người gọi điện thoại đến hình như đang đứng ở một nơi nào đó quan sát ông.

Liễu Cao Viên lộ ra vẻ tức giận, cầm điện thoại nhìn xung quanh, đám vệ sĩ của ông ta cũng nhanh chóng đi theo ông chủ, tìm kiếm mục tiêu trong góc tối.

Ông ta quát lớn nói, “Anh cho rằng bắt cóc cháu gái tôi thì tôi sẽ nghe theo lời của anh sao?”

“Không biết, chưa biết chừng cũng nên? Nếu không thì chúng ta liền thử một chút.” Người thần bí nói.

Lúc này, bên trong đại sảnh, bọn cướp dùng súng chĩa sát vào thái dương của Liễu Ngữ Yên hơn.

Người thần bí kia dường như đang ở đâu đó quanh đây, chỉ huy tất cả mọi chuyện.

Bị họng súng dí sát vào đầu, Liễu Ngữ Yên hốt hoảng hai mắt trừng lớn, ấp úng nói không thành câu.

“Dừng lại!” Liễu Cao Viên hét vào trong điện thoại.

Người thần bí đầu dây bên kia điện thoại cười giễu cợt nói, “Liễu Cao Yên, ông vẫn là sợ thôi! Tôi có một yêu cầu, ông có đồng ý không?”

Liễu Cao Viên nghiến răng thở dốc, không trả lời ngay.

Người thần bí thu hồi lại nụ cười, nghiêm túc trầm giọng nói, “Tôi cho ông thời gian mười lăm phút, nhường lại dự án quỹ tài chính cho tôi, đồng thời chuyển giao toàn bộ cho công ty của tôi quản lý.”

Toàn bộ tiền trong đó đều là tiền nhà họ Liễu chúng tôi đầu tư, anh dựa vào cái gì chứ?” Liễu Cao Viên bất mãn đáp.

“Chỉ dựa vào người đang ở bên trong kia.” Người thần bí khẽ nói.

“Ông chỉ có mười lăm phút, nếu như sau mười lăm phút, tôi vẫn chưa nhìn thấy kết quả mà mình muốn thấy, thì kết cục ông tự rõ rồi đấy.”

Tút!

Điện thoại đã bị cúp.

Liễu Cao Viên nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận đến cực điểm.

Rất nhanh, đội đặc nhiệm đã đến, bọn họ phân phó người duy trì trật tự hiện trường, đồng thời hỏi yêu cầu của ông chủ Liễu.

Liễu Cao Viên không thèm để ý đến bọn họ, hơn nữa ông cũng không cần bọn họ phải hỗ trợ.

Ông đeo tai nghe Bluetooth vào, nói chuyện với những người đầu dây bên kia, “Tình hình thế nào rồi?”

Đây là những vệ sĩ bảo an riêng của nhà họ Liễu.

Trước lúc Liễu Cao Viên đến, những người trong đội bảo vệ an toàn này đã đến trước, bàn bạc phương án giải quyết, nghĩ cách cứu Liễu Ngữ Yên.

Bình thường đội bảo vệ an toàn của nhà họ Liễu cấp bậc rất cao.

Nhưng hôm nay, dưới cục diện này, bọn họ vẫn chưa thể tìm được cách đột phá vòng vây.

Đội trưởng hỏi ý kiến người bắn tỉa, nói, “Kim Nhãn, có cơ hội ám sát cái tên cướp tóc dài giải cứu tiểu thư được không?”

“Tấn công nhất định là không được!”

Người bắn tỉa tên là Kim Nhãn đáp lại, “Hai người này rất chuyên nghiệp. Tên cướp tóc dài tìm vị trí rất tốt, không thể bắn tỉa từ hai vị trí trái phải, nhưng nếu ám sát từ phía trước mà nói, đường đạn quá xa sẽ bị thủy tinh cứng chặn lại, ít nhất phải bắn hai phát liên tiếp mới có thể chết người!”

“Nếu phải bắn liên tiếp hai lần mà cả hai lần phải chuẩn xác thì tỷ lệ thành công của tôi là 10%, hơn nữa, trong lúc đó cũng phải xử lý được nốt tên đầu đinh bên cạnh.”

“Nếu không tôi vừa nổ súng, sẽ kinh động đến bọn cướp, chỉ cần cái tên tóc dài nhẹ kéo cò súng một cái, tính mạng của tiểu thư có thể sẽ không giữ được!”

“Rủi ro quá lớn! Tỷ lệ thành công quá thấp!” Đội trưởng trả lời Liễu Cao Viên.

Liễu Cao Viên ảo não, trầm tư suy nghĩ nói, “Không còn cách nào khác sao?”

Kim Nhãn dùng ống ngắm quan sát cục diện, suy tính trong vài giây.

Anh ta lạnh giọng nói, “Đay là vị trí duy nhất có hy vọng ám sát giải cứu được người, ngoài ra không thể bắn tỉa ở vị trí nào khác được nữa!”

Đội trưởng tin tưởng Kim Nhãn, anh ta là tay bắn tỉa giỏi nhất trong đội, phán đoán của anh ta cho tới bây giờ chưa bao giờ là sai cả.

Kim Nhãn thấy rằng, tỷ lệ thành công của hai phát bắn chỉ là 10%, bởi vì súng nhắm cũng là bắn thủ công từng phát một, phải kéo chốt lên nòng rồi lại phải ngắm bắn chuẩn mới có thể nổ phát súng thứ hai được.

Độ khó là cực kì lớn!

10% là đã được tính toán cẩn trọng rồi!

Cho dù Kim Nhãn ám sát thành công, nhưng ai có thể đảm bảo, tên đầu đinh trước mặt thấy đồng đội mình chết sẽ không quay đầu bắn cho Liễu Ngữ Yên một phát chứ?

Đội trưởng nhắc nhở Liễu Cao Viên, nói, “Lão gia, lấy sự an toàn của tiểu thư làm trọng.”

Liễu Cao Viên cũng ý thức được tình hình cục diện trước mắt.

Nhưng điều ông ta lo lắng chính là, cho dù bản thân có thật sự làm theo yêu cầu của người thần bí từ bỏ dự án quỹ tài chính, đối phương sẽ thả Liễu Ngữ Yên sao?

Nếu như đối phương giữ chữ tín, Liễu Cao Viên đồng ý làm giao dịch này.

Nhưng nếu đối phương trở mặt!

Cho nên Liễu Cao Viên vẫn muốn sử dụng cách khác để giải cứu Liễu Ngữ Yên.

Nhưng, ngay cả đội bảo vệ an toàn cũng đã phân tích, hoàn toàn không có cách nào khác.

Liễu Cao Viên có chút tuyệt vọng, có trách cũng chỉ trách cô cháu gái Liễu Ngữ Yên này luôn cự tuyệt mang theo người của đội bảo vệ an toàn này.

Nếu không thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

Liễu Cao Viên cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện cho cấp dưới thực hiện yêu cầu của người thần bí.

Cạch!

Đột nhiên, Kim Nhãn ở đầu dây bên kia cuộc gọi bluetooth nói chuyện, lên tiếng chất vấn, “Anh là ai?”

Tiếp sau đó là vài ba âm thanh đánh nhau, rất nhanh lại trở nên yên tĩnh, nhưng không còn tiếng nói chuyện của Kim Nhãn vang lên nữa.

Liễu Cao Viên nhíu mày, thực lực của Kim Nhãn cũng được coi như là vượt trội trong số đó, chẳng lẽ đã bị giết rồi sao?

Đội trưởng đội bảo vệ an toàn cũng cảm thấy khó tin, anh ta kích động hô lên một tiếng, “Kim Nhãn, Kim Nhãn! Nghe thấy trả lời!”

Thế nhưng không nghe thấy tiếng trả lời của Kim Nhãn, chỉ nghe thấy ở phía đầu dây bên kia, có tiếng bước chân đang đến gần, còn có tiếng cọ xát vào micro.

Rõ ràng là kẻ ám sát Kim Nhãn đang đeo tai nghe bluetooth vào.

Liễu Cao Viên vội vàng hỏi, “Anh là ai, anh giết tay bắn tỉa của tôi rồi?”

Một giọng nói của đàn ông phát ra từ micro của Kim Nhãn, nghi hoặc hỏi ngược lại, “Anh là người nhà họ Liễu?”

“Tôi là Liễu Cao Viên.” Chủ nhà họ Liễu nói ra thân phận của mình.

Micro của Kim Nhãn truyền ra một câu, “haha, Liễu gia chủ, chào ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.