Cuồng Tế Vô Song

Chương 112: Chương 112: Cướp tiền hay là cướp sắc?




Lâm Tử Thanh và những người khác xem số liệu của hai nền tảng hiển thị trên màn hình, vô cùng kinh ngạc.

Nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu số lượng người xem là 0?

Khi bọn họ mở trang web nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu, thì chỉ thấy một người đàn ông đội nón xanh, Lý Dĩnh Nhi quay sang hỏi Trương Thiên, "Các anh làm?"

Trương Thiên nhún vai, không phủ nhận.

"Thực ra, với kĩ thuật của Tiểu Lục, cậu ấy sớm đã có thể phá hỏng Ngư Đấu rồi!” Lâm Tử Thanh nghiêm túc nhìn Trương Thiên nói.

Không còn phải nghi ngờ gì nữa!

Trương Thiên gật đầu, mỉm cười đắc ý nói, "Xem ra em đã nhìn ra rồi?"

Đáy mắt Lâm Tử Thanh cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:

"Anh không làm quảng cáo, cũng không để Tiểu Lục đánh sập Ngư Đấu luôn, mà để họ thu hút một lượng lớn người xem, sau đó kéo người xem sang Ái Thiên, giúp Ái Thiên phát triển.

Lợi dụng xong, Ngư Đấu cũng chẳng còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa, cho nên anh liền đánh sập hệ thống!"

Trương Thiên vui vẻ nhìn Lâm Tử Thanh, nhướng mày thừa nhận.

Trong suy nghĩ của Trương Thiên, muốn trở thành lão đại trong một ngành nào đó, không có gì đơn giản hơn là giết nó, sau đó đạp lên thi thể của nó để đi qua.

Qua ngày hôm nay, tin rằng chỉ có một nền tảng phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất ở Khánh Giang, đó chính là Ái Thiên.

Tất cả đã được tính toán cẩn thận.

Tiểu Lục bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Lâm Tử Thanh biết được câu trả lời, nở một nụ cười đầy ẩn ý, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lần này cũng nằm trong dự liệu của Trương Thiên?

Lý Dĩnh Nhi há hốc mồm, một lần nữa bị sự mạnh mẽ của Trương Thiên doạ cho sợ hãi, đâu phải cái kẻ bám váy vợ trong lời đồn kia chứ?

Trương Thiên ở trước mặt Lý Dĩnh Nhi búng tay 'tạch' một cái.

"Tôi nhớ lúc trước chúng ta có đánh cược nhỉ? Cô xem số liệu nền tảng bây giờ có phải là nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?" Trương Thiên cười nhạo, ra vẻ suy tư nói.

Một đám người Lưu Mỗ, Ngưu Bài do Trương Thiên tuyển dụng, số người xem bây giờ đã hơn 40 triệu, còn bên Lý Dĩnh Nhi miễn cưỡng mới chỉ đạt 2000.

Thật sự phải gọi bố sao?

Cô là người dám chơi dám chịu, nhưng mà Lâm Tử Thanh và Tiểu Lục đều đang đứng ở đây nhìn.

Lý Dĩnh Nhi khó xử, ngượng ngùng cúi đầu, mím môi hồi lâu mới nói nhỏ một tiếng...

Trương Thiên nhìn môi Lý Dĩnh Nhi mấp máy, anh lập tức ngăn cản nói, "dừng, cô đừng làm thật nhé!"

"Người khác lại hiểu nhầm rằng tôi làm chuyện gì xấu xa sau lưng bà xã. Tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, về sau nhớ cung kính gọi tôi một tiếng ông chủ là được rồi!"

Anh phá vỡ bầu không khí khó xử, cũng khiến Lý Dĩnh Nhi cảm thấy nhẹ lòng.

"Vâng, ông chủ!"

Lý Dĩnh Nhi đỏ mặt nghiêm túc gọi một tiếng, cô ấy có thể cảm nhận được ý tốt của Trương Thiên.

Thậm chí còn cảm thấy ngưỡng mộ Trương Thiên, cũng ngưỡng mộ Lâm Tử Thanh có một người đàn ông tốt như vậy ở bên.

Trương Thiên không đáp lại, kéo tay Lâm Tử Thanh nói, "Chủ tịch Lâm, tan làm thôi."

"Ừm."

Tất cả mọi người rời đi.

Lâm Tử Thanh đợi Lâm Tiểu Nhã phát sóng xong, cùng nhau về nhà.

Suốt cả đường đi, Lâm Tiểu Nhã kích động nói bản thân đã có mấy triệu lượt người theo dõi...

Trương Thiên nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Vốn là muốn làm một buổi ăn mừng đánh sập nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu, buổi tối còn định cùng Lâm Tử Thanh chiến đấu kịch liệt một phen.

Bây giờ Lâm Tiểu Nhã lại làm trong công ty của mình, sau này có khi lại ngày ngày cùng nhau về nhà cũng nên.

Xem ra muốn mua một căn nhà lớn hơn thì ít nhất cách âm cũng phải thật tốt.

Nếu không thì, khó chịu!

...

Mấy ngày tiếp theo là lúc đám người Tưởng Minh Đức phát huy thực lực của mình.

Căn cứ vào tư liệu mà Tiểu Lục cung cấp, bọn họ có thể biết rõ ràng phương thức hoạt động của nhà họ Lăng, có thể thâm nhập sâu vào trong hơn, chuẩn bị cũng sẽ đầy đủ kĩ lưỡng hơn.

Trên thực tế, nhà họ Lăng chủ yếu dựa vào tài nguyên, nhân viên trong công ty đều lười biếng, mấy mối làm ăn hợp tác bên ngoài đều là người thân, hoàn toàn không phải dựa vào thực lực.

Căn cơ sản nghiệp của đám người Tưởng Minh Đức vững vàng, các đối tác làm ăn thực lực so với nhà họ Lăng trước mắt cũng tốt hơn nhiều.

Có thể nói, chỉ cần có những tư liệu này trong tay, đám người Tưởng Minh Đức bọn họ hoàn toàn có thể làm được.

Đừng nói là duy trì ổn định, bọn họ thậm chí còn có thể làm cho nó xuất sắc hơn nữa.

Bọn họ hứa với Trương Thiên rằng chỉ cần mấy ngày là có thể tiến sâu vào thị trường sản nghiệp của nhà họ Lăng.

“Ừm, sau khi mấy người đứng vững tại chỗ, thì nói lại với tôi!” Trương Thiên ở trong nhóm chat nhắn bọn họ một câu.

“Được!” Ba người bọn họ trả lời.

Sau đó, Trương Thiên gửi cho Lâm Tử Thanh một tin nhắn:

“Anh hôm nay phải đi Khánh Giang một chuyến! Em không cần lo lắng, Tiểu Lục sẽ bảo vệ em an toàn.”

“Ừm! Em biết rồi!” Lâm Tử Thanh trả lời lại tin nhắn.

Một tuần sau đó, Trương Thiên sẽ gia nhập vào hội thương nhân Khánh Giang, nếu muốn có một chỗ đứng vững chắc ở trong hội thương nhân Khánh Giang, nhất định phải có sự ủng hộ của một xí nghiệp lớn trong hội.

Nếu không thì làm sao có thể đối phó được nhà họ Lăng?

Quan sát tổng thể cục diện trước mắt, người có thể đối đầu chống lại nhà họ Lăng, chỉ có duy nhất nhà họ Liễu mà thôi.

Lần đến Khánh Giang này, Trương Thiên chính là muốn gặp chủ nhà họ Liễu.

Căn cứ vào sự phân tích trước đó của Tiểu Lục, quan hệ giữa nhà họ Liễu và nhà họ Lăng không được tốt cho lắm.

Trước kia, thế lực của nhà họ Liễu phát triển mạnh, lại còn là độc nhất, nhưng mấy năm gần đây, gia thế nhà họ Lăng ngày càng bành trướng, thậm chí còn đang dần muốn vượt lên trên nhà họ Liễu.

Có một câu nói, một núi không thể tồn tại hai hổ!

Hai nhà nhìn bề ngoài quan hệ có vẻ thân thiết, nhưng nói không chừng, mâu thuẫn bên trong đã cực lớn.

Trong trường hợp này, Trương Thiên muốn tiêu diệt nhà họ Lăng, chẳng lẽ nhà họ Liễu lại không ủng hộ?

Nhà họ Liễu mong còn chẳng được ấy chứ!

Cho nên, Trương Thiên muốn đến Khánh Giang thăm hỏi, anh muốn chủ nhà họ Liễu ở trong hội thương nhân giúp đỡ mình.

Máy bay hạ cánh, Trương Thiên đã đáp xuống Khánh Giang.

Anh gửi tin nhắn cho Tiểu Lục, bảo cậu ta tìm một số điện thoại, “Cậu tìm giúp tôi số điện thoại của một người, nhà họ Liễu ở Khánh Giang, Liễu Ngữ Yên.”

Rất nhanh, Tiểu Lục liền gửi đến một dãy số.

Trương Thiên bấm số gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng, nghe thôi đã cảm thấy thật ngọt ngào, “Xin chào! Xin hỏi ngài là…”

“Người đàn ông nợ cô một chầu trực cá!” Trương Thiên buông lời chòng ghẹo nói.

“Trương Thiên?” Liễu Ngữ Yên lập tức nhận ra, nhanh chóng hỏi lại.

Cô ấy có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với Trương Thiên, đáng tiếc là lúc trước không có để lại thông tin liên lạc.

Trương Thiên cũng không ngờ Liễu Ngữ Yên vẫn còn nhớ mình, chắc là tham ăn trứng cá đây mà!

Anh nghiêm túc trả lời lại: “Ừ. Tôi vừa tới Khánh Giang, có chuyện muốn tìm cô, giờ cô có rảnh không?”

Trực tiếp đi tìm chủ nhà họ Liễu sợ ít nhiều sẽ có chút mạo phạm. Lúc trước quen biết Liễu Ngữ Yên, cảm thấy tính cách cô ấy cũng khá tốt, có lẽ nhờ cô ấy dẫn đến gặp Liễu lão gia sẽ tốt hơn.

Liễu Ngữ Yên suy nghĩ một chút, không biết Trương Thiên có chuyện gì, nhưng cô ấy vẫn rất hiếu kì về con người Trương Thiên này.

Cô ấy đáp lại bằng một giọng nói nhẹ nhàng, “Bây giờ sao? Có rảnh!”

“Được! Cô gửi định vị vị trí, thời gian gặp mặt qua cho tôi, tôi tới tìm cô!” Trương Thiên bình thản nói.

Liễu Ngữ Yên đáp lại, “Được!”

Sau đó, cô ấy gửi một tin nhắn trả lời, một giờ sau gặp mặt tại một quán cà phê tên Tanu gần công ty của cô ấy.

Nhìn thời gian cũng không còn nhiều, Trương Thiên vội bắt xe đến chỗ hẹn.

Trương Thiên đến quán cà phê, gọi hai cốc cà phê, sau đó yên lặng ngồi chờ.

Thật không ngờ, Liễu Ngữ Yên vậy mà đến muộn nửa tiếng, gọi điện thoại còn tắt máy, cái này không khỏi khiến Trương Thiên có chút thất vọng!

Chẳng lẽ cô ta đang đùa bỡn mình sao?

Không ngờ bản thân lại bị một Liễu Ngữ Yên bề ngoài thanh thuần lừa gạt!

Ngay lúc Trương Thiên đang khó chịu, thì một vị khách bước vào, quay sang nói với bạn của cậu ta,

“Các anh nghe gì chưa, Liễu Ngữ Yên nhà họ Liễu ở bên trong công ty bị bọn cướp bắt rồi!”

“Thật sao? Cái người tên Liễu Ngữ Yên mà anh nói là đệ nhất mỹ nữ Khánh Giang sao?”

“Đúng rồi.”

“CMN, đó là nữ thần của tôi mà, bọn chúng muốn cướp tiền hay cướp sắc vậy?”

Trương Thiên nghe xong, nhíu mày, trong lòng lại thầm nghĩ, “Lại là một hồng nhan họa thủy?”

Anh đặt tờ hai trăm trên bàn, nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.