Cuồng Tế Vô Song

Chương 167: Chương 167: Ánh sáng màu tím!




Mạc Dương Quân cầm chặt dao găm trong tay, xuất ra cương phong của bán bộ tông sư, uy mãnh vô cùng, một dao này lao đến, nếu là người bình thường đụng phải lưỡi dao, đương nhiên sẽ biến thành hai mảnh ngay lập tức.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều không biết, Trương Thiên rốt cuộc đã làm gì Mạc Dương Quân, chỉ thấy Trương Thiên lách mình một cái, vòng tay quấn lấy cánh tay của Mạc Dương Quân, mạnh mẽ bẻ ngoặt lại.

Con dao găm mà Mạc Dương Quân nắm chặt trong tay bất ngờ chuyển hướng, đâm phập xuống bắp đùi của ông ta, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Trương Thiên vung một quyền, dùng thực lực của hóa cảnh nhắm thẳng về phía lồng ngực của Mạc Dương Quân đánh tới.

Mạc Dương Quân bị đánh bay ra ngoài, đau đớn ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.

Cuối cùng, người giành được chiến thắng trận này, là Trương Thiên.

Đám người Tưởng Minh Đức nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được kết quả lại là như thế này.

Nháy mắt, lê hoa đái vũ, hốc mắt nói ẩm ướt liền ẩm ướt ngay lập tức!

“CMN, mấy chục triệu đến tay liền để vụt mất!” Tô Phong nhìn chằm chằm võ đài phía trên.

Bành Hoa đau khổ thống hận nói: “Ai mà biết được, anh Thiên chẳng ra sao cả lại có thể thắng chứ?”

“Cái tên Mạc Dương Quân kia có phải là bán bộ tông sư thật không thế? Tự cầm dao đâm mình một nhát, đây chẳng phải là cho không anh Thiên thì còn là cái gì nữa?” Tưởng Minh Đức che mặt rầu rĩ.

Muốn khóc, khó chịu!

Liễu Cao Viên cũng không hề phát hiện bất cứ biểu hiện lợi hại nào của Trương Thiên, thực lực đúng là hóa cảnh, nhưng vậy mà thắng rồi.

Không biết đã dùng võ công gì để đối phó với bán bộ tông sư?

Liễu Cao Viên nhún vai, nhíu mày nhìn đám người Tưởng Minh Đức: “Có cần thiết phải kích động đến thế không?”

“Trương Thiên cũng chỉ là mới thắng được một trận đầu tiên mà thôi!”

Bọn họ kích động là vì đã giành chiến thắng trong trận so tài sao?

Những gì còn lại của bọn họ, giờ chỉ là những giọt nước mắt bi thương!

Kích động cái khỉ khô!

Thế nhưng vụ đặt cược bí mật này, lại không thể nói ra.

Nếu nói cho anh Thiên biết, không phải là sẽ bị chửi chết sao?

Bành Hoa chỉ có thể nói trái tiếng lòng, đạo đức giả mà hô: “Hội trưởng Liễu, đừng nói nữa! Anh Thiên, quá đỉnh..”

“Quá đỉnh! CMN quá đẳng cấp luôn! Thực lực hóa cảnh có thể đánh bại bán bộ tông sư! Tại hạ phục sát đất!” Tô Phong cắn răng nói.

Tưởng Minh Đức hai tay che mặt, cảm thấy tức ngực khó thở, nói không nên lời.

Liễu Cao Viên nhìn thấy phản ứng của mấy người bọn họ, trong lòng còn liên tục tán dương, Trương Thiên thực sự có được mấy người anh em rất tốt!

Hiếm thấy!

Hâm mộ!

Trận đấu này của Trương Thiên, cũng không được nhiều người chú ý đến. Bọn họ đều cảm thấy, anh đầu cơ trục lợi, dùng chút công phu tiểu xảo nên mới giành được chiến thắng thôi.

Lúc xuống sân, Trình Lương cười nói: “Thật không ngờ kẻ địch lại tự tay đâm mình, sợ anh đưa tiền cho người khác sao?”

Trương Thiên hừ lạnh một tiếng, lười quan tâm đến anh ta.

Cuộc tranh tài vẫn tiếp tục được diễn ra, hơn nửa người đã bị loại.

Đặc sắc nhất, là trận cuối cùng của vòng đấu loại đầu tiên.

Nhà họ Vũ ở trung tâm Nam Đô Thành, Vũ Tử Di vs một vị cường giả từ thế lực hắc ám do Thái Quy mời đến.

Qua trận so tài, mọi người phát hiện thực lực của hai người bọn họ đều là cảnh giới tông sư.

Người trẻ tuổi như Vũ Tử Di nhanh như vậy mà đã bước vào hàng ngũ tông sư, bảo sao nhà họ Vũ nói cô ấy là kỳ tài trăm năm khó gặp.

Trên võ đài, cương phong nổi lên, hai cường giả va chạm, không ngừng phát ra những tiếng vang rung chuyển đất trời.

Các ông chủ ngồi dưới, ai cũng đang cực kỳ hưng phấn!

Bọn họ không phải là người trong võ giả, ngày thường căn bản không có cơ hội nhìn cường giả đối chiến, giờ nhìn thấy, mới phát hiện thực lực tông sư đáng sợ đến nhường nào.

Hai người đánh qua đánh lại vài chiêu, Vũ Tử Di đã chiếm thế thượng phong.

Trương Thiên cũng nhận ra, cô gái trẻ này quả thật có chút thiên phú võ đạo…

Đột nhiên, vị cường giả Thái Quy kia không nhịn được nữa, rút ra từ trong áo một con dao găm sắc lạnh, chĩa thẳng vào Vũ Tử Di nói: “Tao đường đường là một sát hoàng, sao có thể bại dưới tay một một con nhóc như mày được?”

“Hừ, suy nghĩ quá nhiều rồi đấy!”

“Mày cũng được xem như là tông sư của nhà họ Vũ, coi như cũng có chút danh tiếng, thế thì hôm nay để tao giết chết mày!”

Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, muốn lấy mạng Vũ Tử Di ngay lập tức.

Người ngồi trong khán đài Khánh Giang bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Tổng giám đốc Hứa thị kinh ngạc nói: “Đây mới là sát hoàng của Ảnh Bảng? Vậy Gia Cát Khôn trong đội Thái Quy một chiêu giết chết Từ Phi là ai?”

Người đáng sợ như vậy, mà lại khong phải là người Ảnh Bảng sao?

Thậm chí, khí thế của Gia Cát Khôn so với sát hoàng trước mắt này còn mạnh hơn nhiều!

Lai lịch của người này rốt cuộc là như thế nào?

Đám người Liễu Cao Viên nhíu mày.

Tưởng Minh Đức nhìn chăm chăm vào người trên võ đài cảm thán: “Người của thế lực hắc ám, quả thật cũng không thể trêu chọc.”

“Vài phút nữa đầu người sẽ rơi xuống đất.” Tô Phong nghiêm túc bồi thêm một câu.

Bành Hai hai mắt mở to nói: “Mấy ông sai rồi, cũng không phải không thể trêu chọc, chỉ cần là người có đủ thực lực, vẫn có thể!”

“Mấy ông nhìn xem!” Ông ta vươn tay chỉ về phía võ đài nói.

Chỉ thấy trên võ đài lúc này, cương phong nổi lên, hai tay Vũ Tử Di xuất ra một chưởng pháp, đánh cái tên sát hoàng kia lăn quay bất tỉnh.

Cho dù là cầm dao, cuối cùng vẫn bại dưới tay người nhà họ Vũ.

Người trong toàn hội trưởng bỗng chốc phải nhìn cô gái trẻ Vũ Tử Di này bằng cặp mắt khác.

Ai còn dám nói cô ấy thực lực không đủ?

Vòng loại đầu tiên đã qua đi, trực tiếp tiến vào vòng đấu thứ hai.

Đối thủ của Trình Lương ở vòng thứ hai này là đường chủ Thanh Dương đường. Mới vừa nãy còn dám ở trước mặt người ta huênh hoang, kết quả bị người ta đánh cho tàn phế, suýt chút nữa còn chết trên võ đài. Đây chính là kết cục của người thích khoe khoang.

Đối thủ của Vũ Lập Hạo là một cường giả đến từ Miêu Hòa, vẫn như cũ, rất nhanh đã thắng trận này. Thực lực của ông ta vậy mà đã bước vào cấp phá cảnh, người nhà họ Vũ quả nhiên có chút bản lĩnh.

Gia Cát Khôn lại một lần nữa ra sân.

Thời điểm anh ta bước ra, Nam đường chủ tổ chức Hừng Đông kia lại một lần nữa đứng lên, nhìn về phía khán đài.

Trương Thiên cũng cảm thấy nghi ngờ, lưu ý chi tiết này.

Lần này, đối thủ của Gia Cát Khôn là vị cao thủ mạnh nhất Miêu Hòa, thực lực hẳn là tông sư.

Chẳng lẽ lại muốn giết người trong một giây? Mọi người đều nghi ngờ.

Cuối cùng, dưới con mắt của mọi người, Gia Cát Khôn chủ động ra tay trước!

Bóng người biến mất tại chỗ, ánh kiếm chói mắt, đâm vào mắt mỗi người, đám người khó chịu nhao nhao nhắm chặt mắt lại.

Nhưng Trương Thiên không hề chớp mắt, cường độ này vẫn chưa đến mức áp đảo được anh, nhưng lông mày anh đột nhiên nhíu chặt lại, anh thấy được ánh kiếm bí mật mang theo một tia ánh sáng màu tím.

Đây là?

Hai mắt anh trừng lớn, sửng sốt đầy kinh ngạc.

Ánh mắt anh gắt gao dán chặt vào cái người tên Gia Cát Khôn trên võ đài.

Hàn giang cô ảnh, giang hồ cố nhân?

Thái Dương Chi Quang?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.