Cuồng Tế Vô Song

Chương 166: Chương 166: Vô tình!




Người Khánh Giang chắc chắn chẳng ôm hy vọng gì đối với Trương Thiên, nhưng dù sao thì cũng là người đại diện cho hội thương nhân của mình, vẫn nên quan tâm một chút!

Liễu Cao Viên thì muốn nhìn thấy một chút thực lực thật sự của Trương Thiên.

Trên sân, hai người đứng im bất động.

Mạc Dương Quân phong độ cường giả chắp tay đằng sau, cũng không muốn ra tay, nhưng Trương Thiên lại lề mề không chịu tới.

Cuối cùng, vẫn là Trương Thiên động thủ trước.

Thế nhưng hiện trường không hề xuất hiện cương khí, cũng chẳng có bất kì cái gì gọi là khí tức cường gải cả, hoàn hoàn không hề giống những cường giả xuất chiêu ngang ngược như vừa rồi.

Đây chính là sự chênh lệch thực lực!

Trình Lương nhìn thấy một màn này, khinh bỉ nói: “Tên này khong phải bảo là hóa cảnh sao? Ngay cả một điểm cương khí cũng không có?”

“Không phải là một tên võ giả rởm đấy chứ? Đúng là muốn tìm cái chết.”

Ngay cả nhập cảnh cường giả cũng đều có thể xuất ra cương khí và nội lực.

Biểu hiện này của Trương Thiên, khiến người ta không khỏi thất vọng.

Đường chủ Thanh Dương đường Trần Thanh Vân thấy thế, cười nói: “Khánh Giang còn dám cử một võ sĩ như này đến tham gia loại tỉ thí này à? Đến chịu chết sao?”

Rất nhiều cường giả phía dưới nháy mắt đã mất đi hứng thú đối với cái tên mặc trang phục thần bí trên võ đài, bọn họ quay mặt đi, không thèm theo dõi nữa.

Đám người Tưởng Minh Đức bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.

Hẳn là loại giết người trong một giây của Gia Cát Khôn vừa rồi đã để lại bóng đen ám ảnh trong lòng họ, hy vọng Trương Thiên sẽ không rơi vào tình cảnh ấy.

Rầm!

Mạc Dương Quân nhếch miệng, cũng không ngờ, người trước mặt thực lực lại kém cỏi như thế.

Ông ta đã đạt đến cấp bán bộ tông sư, nhìn Trương Thiên như nhìn một đứa trẻ con, tùy ý vung quyền, xuất ra một chiêu, vượt qua cánh tay, nhắm thẳng vào tim của Trương Thiên đánh tới.

Trương Thiên vòng đầu muốn giữ sức, khéo léo né tránh, lùi lại phía sau mấy bước.

Người ở bên ngoài nhìn vào, tưởng là anh đã bị Mạc Dương Quân đánh trúng.

Anh cũng không phải là đánh không lại Mạc Dương Quân, chỉ là anh không thể để lộ thực lực bản thân quá nhiều mà thôi.

Có qua có lại!

Đám người Tưởng Minh Đức nhìn thấy Trương Thiên bị đánh bay về phía sau, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng đã hạ xuống.

Dù sao cũng không có xuất hiện tình huống giết người trong một giây kia, như thế, ít nhất Trương Thiên cũng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất có thể hạ xuống được rồi.

Lập tức, đám người đó còn cảm thấy có chút phấn khích.

Mặc dù quá không phù hợp, nhưng bọn họ không áp chế nổi.

Bởi vì bọn họ có đặt cược!

“Anh Thiên thật sự bị đánh trúng rồi!” Tưởng Minh Đức nhíu mày nhìn về phía hai người còn lại nói: “Nhưng mà cũng may, chúng ta cược Mạc Dương Quân!”

“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi!” Tô Phong hổ thẹn nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh Thiên thua, nhưng mà đối đầu với vị cường giả tông sư trước mặt này, thật sự là trốn không thoát.”

“Mặc dù hạnh phúc của chúng ta được xây dựng trên sự thống khổ của anh Thiên, nhưng tôi vẫn anh Thiên đừng bị thương quá nặng.”

Bành Hoa cắt ngang lời hai người bọn họ, nói: “Đạo đức giả! Vô tình!”

Nhưng mà tôi thích..!”

Vẫn mong anh Thiên đầu hàng cho xong.

Như thế thì không cần phải chịu đựng đau đớn thể xác nữa, mà bọn họ cũng có thể lấy được tiền thắng cược.

Mà quan trọng là, bọn họ lại không hề cảm thấy áy náy một chút nào!

Trên sân, mỗi lần Mạc Dương Quân tấn công, Trương Thiên đều chật vật nghiêng người né tránh, trông rất yếu ớt.

Người ngoài nhìn thấy một màn này, cũng nghĩ là bùm bụp nứt thịt, thế nhưng ngược lại, Mạc Dương Quân rất rõ ràng, bản thân không hề đánh trúng Trương Thiên một lần nào cả.

Là một bán bộ tông sư, nào đã bị ai chơi đùa như thế này bao giờ?

Mạc Dương Quân đánh ra mấy chiêu, bắt đầu cảm thấy tức giận, không còn tùy ý đối với Trương Thiên nữa. Ánh mắt của ông ta trở nên nghiêm túc.

Cương khí nắm quyền xuất ra, uy áp cường giả so với ban nãy lớn hơn gấp mấy lần.

Trương Thiên nheo mắt, mày kiếm dựng thẳng, cũng chỉ là một tên bán bộ tông sư, chẳng có chiêu gì đặc sắc.

Ngay lúc năm ngón tay của Mạc Dương Quân xòe ra thành trảo, mạnh mẽ lao tới thì Trương Thiên lại nhẹ nhàng xoay người tránh thoát, bàn tay nắm chặt thành quyền bốc lên một chút cương khí, đấm ra.

Vậy mà đánh ra một chiêu võ kì lạ.

Lại trật một chiêu nữa, Mạc Dương Quân nhíu mày.

Trương Thiên cứ lặp đi lặp lại một chiêu cũ, sau mấy lần, Mạc Dương Quân bất đầu nhận ra chỗ bất ổn, hai tay ông ta lúc này đã tê dại.

Vậy mà lại để một tên mới đạt cấp nhập cảnh luyện khí qua mặt?

Võ công cái quái gì chứ? Quả thực là sỉ nhục bán bộ tông sư mà!

Người ở hiện trường bắt đầu kinh ngạc.

Khu vực Huyền Tây từ trước đến nay chủ yếu luyện bí thuật, người này chỉ dùng một chút công phu tiểu xảo mà đã có thể tránh được sự truy kích của bán bộ tông sư?

Nực cười.

Đám người Tưởng Minh Đức nhìn thấy một màn này, bắt đầu có chút ngây ngẩn cả người.

Nụ cười trên mặt dần biến mất, có chút không vui!

“CMN! Anh Thiên đây là có chuyện gì thế! Một bán bộ tông sư mà cũng không làm gì được là sao!” Tô Phong nhíu mày nói.

Bành Hoa cũng vò đầu nghi ngờ: “Tôi thấy tình hình bây giờ xem ra còn là anh Thiên đang chiếm thế thượng phong rồi!”

Tưởng Minh Đức lúng túng: “Đối đầu với một bán bộ tông sư, không phải ăn chắc phần thắng trong tay rồi sao?”

“Không thể nào, thực lực của anh Thiên mới chỉ là cấp hóa cảnh, người kia là bán bộ tông sư, còn thắng cả Phó Thanh nữa mà!” Bành Hoa hai mắt trừng lớn nói: “Đừng đấy!”

Đột nhiên, bầu không khí rối ren loạn tùng phèo!

Mấy người bọn họ nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy Mạc Dương Quân vì đối phó với Trương Thiên mà lúc này đã rút ra một con dao găm lao thẳng vào Trương Thiên trước mặt.

Tông sư đánh với hóa cảnh cường giả, mà lại còn phải dùng dao…

Tưởng Minh Đức bọn họ vậy mà lại lộ ra một nụ cười khổ.

“Như này anh Thiên sẽ đầu hàng phải không?”

“Vì mấy chục triệu của tôi, anh Thiên vẫn là nên đầu hàng đi!”

“Ngược lại lao vào thì cũng bị đánh, chi bằng đầu hàng sớm một chút rồi ra ngoài.”

“Tôi tuyệt đối không phải vì chút tiền kia, tôi là vì lo nghĩ cho sự an nguy của anh Thiên.”

“Tôi cũng vì vậy.”

“Tôi cũng thế.”

Mạc Dương Quân đã không chịu được kiểu hành hạ này của Trương Thiên, một chút kiên nhẫn cuối cùng đã bay sạch, rút dao găm ra giận dữ lao tới.

Sau một khắc, trên khán đài Khánh Giang, lại có thêm mấy người khóc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.