Editor: Chim Ba Chân + LC
Thật ra chuyện tối qua với Cố Phán mà nói, ở một phương diện khác vẫn tính là cam tâm tình nguyện.
Bởi vì lúc đó cô có thể cảm nhận được rõ ràng, Thẩm Mộ Ngạn có cảm xúc kín đáo đang cố kiềm chế, có lẽ dưới đáy lòng anh đối với chuyện cô lặng lẽ ném anh lại đi xem buổi biểu diễn, hơn nữa còn chụp ảnh chung với thần tượng, anh còn để ý hơn cả biểu hiện bên ngoài.
Cố Phán biết mình không đúng, cũng muốn bù đắp lại, cô cũng cảm thấy nếu giữa hai người yêu nhau có phát sinh chuyện gì thì cũng là lẽ thường.
Tuy giữa bọn họ còn có câu nói cuối cùng chưa xác định, nhưng quyền quyết định câu nói đó lại ở trong tay cô.
Cô thích người đàn ông đó, cũng không muốn anh chịu khổ sở.
Thế nên về sau, trong lúc đầu óc hỗn loạn, liền thuận theo động tác của anh.
Nhưng bản thân cô thì như vậy, còn chị em tốt của cô sao lại thế này.
Cố Phán dù lại bị mù nữa thì cũng không thể nhận nhầm mấy chấm đỏ trên cổ Đổng Thiện Thiện kia thành vết muỗi đốt được!
Đổng Thiện Thiện hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ trực tiếp gặp được chị em tốt như vậy, động tác khoát lên tay vịn cửa phòng hơi khựng lại, thật lâu sau, mới lẩm bẩm một tiếng: “Phán Phán…”
Cố Phán còn chưa kịp hỏi gì nhiều, đã thấy trong phòng của chị em tốt bên đó đột nhiên có bóng người xuất hiện.
Đối phương đang mặc cái áo tắm dài màu trắng mà khách sạn cung cấp, hình như mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước ướt nhẹp, vẻ mặt không tập trung cũng không đứng đắn.
Cố Phán ngẩn ra, cho là mình nhìn nhầm, chậm chạp lấy lại tinh thần rồi lại nhìn chăm chú về hướng bên đó…
Vậy mà lại là anh trai cô?!
“Cố An Nam! Sao anh lại ở bên đó?”
Sau khi Cố Phán hô xong câu này, lại liếc nhìn lên trên người chị em tốt của mình.
So với anh trai cô, Đổng Thiện Thiện trái lại ăn mặc bình thường hơn nhiều, cô ấy vẫn đang mặc bộ quần áo tối hôm qua, ngoài dấu vết trên cổ ra, cũng không có gì khác thường.
Nhưng dù như vậy, Cố Phán cũng không thể ngây thơ mà cho rằng hai người họ chưa xảy ra chuyện gì cả!
Hơn nữa những hành động khác thường trước đó của hai người, lúc này đột nhiên một mạch tuôn ra hết. Giờ Cố Phán nghĩ lại, cảm thấy mình quả thực ngu muốn chết, chuyện giữa bọn họ nhất định đã sớm bắt đầu rồi, cô phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Đại tiểu thư Cố vừa vội vừa tức. Cô vòng qua nhân viên phục vụ đứng ở hai bên cửa chính, chạy thẳng đến căn phòng đối diện.
Cô kéo lấy vạt áo tắm của Cố An Nam, rõ ràng cơ thể thật nhỏ nhắn mềm mại, lúc nhìn Cố An Nam cũng phải ngửa đầu, nhưng giờ phút này, Cố Phán lại giống như người đang chiếm ưu thế.
“Anh ăn hiếp cô ấy à?”
Lúc Cố Phán nói chuyện, thật ra trong lòng vẫn luôn bồn chồn, lúc này cô cực kỳ sợ hãi, chỉ lo thật sự giống như mình nghĩ.
Dường như Cố An Nam đã đoán trước được đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, đáy mắt không có vẻ gì là bất ngờ.
Hắn nhàn nhã vỗ vỗ bàn tay đang túm lấy vạt áo mình, không để ý lắm đáp: “Thả ra, con gái con đứa không có chuyện gì cứ thích động tay động chân cái gì.”
“Anh bớt nói nhảm đi! Nhanh lên chút nói cho em biết có chuyện gì xảy ra. Em không muốn nghe những chuyện khác.”
Cố Phán rất ít khi kích động như vậy với anh trai, ngay cả Đổng Thiện Thiện vốn đang ngơ ngác ở cửa cũng bị hù dọa, vội vàng chạy đến giữ lấy cô.
“Phán Phán, cậu thật sự hiểu lầm rồi, tối qua bọn tớ không xảy ra chuyện gì hết! Thật sự chuyện gì cũng chưa xảy ra!”
Giọng điệu của Đổng Thiện Thiện rất gấp gáp, giống như cố gắng muốn rũ sạch quan hệ với Cố An Nam vậy.
Người đàn ông kia ở bên cạnh vừa nghe cô ấy nói lời này, vẻ mặt vốn hờ hững tức khắc lại hơi biến thành nghiến răng nghiến lợi, nghĩ cũng chẳng nghĩ, nhìn chằm chằm Đổng Thiện Thiện, nói: “Đúng, tối qua chuyện gì cũng chưa xảy ra...”
Như là cố ý, giọng Cố An Nam kéo ra rất dài, đôi mắt không hề di chuyển, vẫn như trước nhìn thẳng bên đó: “Nhưng khoảng thời gian trước thì có.”
Đổng Thiện Thiện quả thực sắp bị anh chọc tức điên lên rồi, rõ ràng bắt đầu từ tối hôm qua cô ấy đã nói với anh rồi, không muốn nhắc lại chuyện ngày đó nữa! Sau đó anh cũng đã đồng ý, giờ sao có thể đột nhiên lại đổi ý, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Cố Phán, nói ra những lời này.
Vẻ mặt Đổng Thiện Thiện thay đổi rõ ràng như vậy, sao Cố An Nam có thể không nhìn ra được.
Hắn biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng bản thân cũng đã chuẩn bị tới bước này rồi, không thể nhượng bộ nữa.
Vì thế, sau khi đối diện với ánh mắt của cô ấy, chủ tịch Tiểu Cố phát huy sự không biết xấu hổ đến trình độ cao nhất –
“Thế nào? Ngủ với anh rồi không muốn chịu trách nhiệm à?”
Đổng Thiện Thiện: “...”
Cố Phán: “...”
Cố Phán thật sự không nhịn được nữa, bất chấp sự phản đối của người chị em, cô kéo cổ áo của anh trai, trực tiếp lôi người ra ngoài.
Sau đó “rầm” một tiếng, hung hăng sập cửa phòng lại, Cố An Nam không kịp tránh, sống mũi suýt chút nữa bị đập trúng.
Lúc này, trong hành lang đã không còn người nào khác, hai nhân viên phục vụ vừa rồi bị Thẩm Mộ Ngạn yên lặng ra hiệu đã rời đi rồi.
Cố An Nam đang mặc cái áo tắm và đi đôi dép lê dùng một lần trong khách sạn, tóc tai vẫn còn ướt nhẹp dính vào da đầu, chẳng hiểu sao, vừa rồi ở trong phòng nhìn thì là một thân phong lưu, giờ nhìn lại, chính là một thân nhếch nhác.
Hắn bực bội xoay người, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn.
Người đàn ông kia nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên, ánh mắt bình thản nhìn bọn họ ầm ĩ, dù sau đó Cố Phán nổi giận, anh cũng đều thờ ơ.
Cố An Nam giống như rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút giận, hung dữ trừng anh.
“Nếu như nhớ không nhầm, trước kia rõ ràng tôi kêu anh giúp đỡ mà, anh giúp như vậy sao? Vừa rồi Phán Phán nổi điên, anh cũng không giúp tôi ngăn cản một chút?”
“Vậy chính xác là cậu nhớ nhầm rồi, tôi chỉ nói tối qua giúp cậu giữ chân cô ấy, với vừa rồi để cô ấy tới mở ra cánh cửa này.” Thẩm Mộ Ngạn sửa lại ống tay áo, động tác ung dung thong thả, chẳng hề để ý tới cơn giận của Cố An Nam, “Những thứ khác, tôi chưa từng đồng ý.”
“...”
Cố An Nam quả thực sắp bị gã đàn ông không biết xấu hổ này chọc cho tức chết rồi, hắn ta đây xem như là cái gì? Qua cầu rút ván?
Mình đã đồng ý chuyện của hắn ta và Phán Phán, ngược lại hắn ta lại trở mặt không nhận người?
Hôm qua, giữa hắn và Đổng Thiện Thiện ầm ĩ tới có chút không vui vẻ, hắn bị chọc tức đến suýt chút nữa mất khống chế, cũng may sau đó kịp thời phanh xe dừng lại.
Sau đó hắn lạnh mặt lôi cô bé kia tới khách sạn, nói để cô ấy yên tâm nghỉ ngơi một đêm, chính mình sẽ không chạm vào cô ấy.
Kết quả cả đêm hắn đều lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn nghĩ sự việc không thể cứ kết thúc như vậy được.
Thế là nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mới nghĩ ra một kết hoạch “trực tiếp vạch trần chuyện của bọn họ”, Đổng Thiện Thiện không phải rất sợ đứa em gái phản nghịch nhà hắn biết sao?
Vậy hắn sẽ trực tiếp để người bắt gặp!
Hai nhân viên phục vụ phòng sáng nay là hắn tìm tới, hơn nữa hắn cũng đã dặn phải đồng thời gõ cửa hai căn phòng, hắn lại âm thầm liên lạc với Thẩm Mộ Ngạn, nói hắn ta nhất định phải để Cố Phán đi mở cửa.
Cho nên sau đó, mới có chuyện hai cô gái đồng thời mở cửa, lập tức liền gặp nhau.
Hắn đã coi lần hợp tác này là đối phương ngầm thừa nhận hành động của mình, sau đó dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng sẽ đứng về phía hắn.
Nhưng vừa rồi họ Thẩm kia nói cái gì? Hắn ta chưa từng đồng ý?
Cố An Nam sắp bị chọc giận đến bật cười, nói với Thẩm Mộ Ngạn: “Đây coi như là cái gì? Tổng giám đốc Thẩm đây là muốn qua cầu rút ván à?”
“Cầu qua sông tôi tự mình bắc, nên hẳn là không cần thiết phải nhượng bộ chủ tịch Tiểu Cố. Còn như những chuyện khác...”
Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc hắn: “Chủ tịch Tiểu Cố cho rằng, cô gái của nhà họ Thẩm chúng tôi, có thể tùy tiện lừa gạt tới tay à?”
Nói xong, anh xoay người quay về căn phòng đối diện, tay hơi dùng sức, cửa phòng nháy mắt đóng lại trước mặt Cố An Nam.
Cậu chủ Cố đứng giữa hành lang khách sạn, nhìn hai bên cửa phòng đóng chặt, lần đầu tiên trong ngày hôm nay bắt đầu nghi ngờ cuộc đời –
Nếu nhớ không nhầm, hai gian phòng này, đều mẹ nó tiêu bằng tiền của hắn mà?
Giờ hắn lại chẳng thể bước vào một gian nào cả?!
————
Bên này, sau khi Cố Phán đuổi Cố An Nam đi, ngay lập tức lôi kéo chị em tốt vào phòng khách ngồi.
Cô đánh giá Đổng Thiện Thiện từ trên xuống dưới một phen, vốn dĩ vẫn chưa cảm thấy điều gì, nhưng lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy người chị em này của mình giống như thỏ trắng nhỏ bị người ta gài bẫy mà còn tỉnh tỉnh mê mê.
Cô có chút tiếc không thể lập tức rèn sắt thành thép, cũng vạn lần không nghĩ tới, Đổng Thiện Thiện sẽ giấu cô một chuyện lớn như vậy.
Trước kia hai người gần như không giấu nhau chuyện gì, ban đầu cô muốn theo đuổi Thẩm Mộ Ngạn, cũng là ngay lập tức nói với cô ấy, nhưng kết quả đến lượt cô ấy, lại không nói gì với mình hết?
Cố Phán không biết bây giờ bản thân có tâm trạng gì, trái lại cũng không trách chị em tốt, chẳng qua là cảm thấy rất phức tạp.
Sao Đổng Thiện Thiện không nhìn ra Cố Phán đang nghĩ gì chứ? Nhưng cô ấy thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
Cố An Nam sẽ một mực theo đuổi cô ấy không tha, hoàn toàn là vì câu thổ lộ sai lầm lúc trước của cô ấy. Sau đó hai người lại có một đêm đầu óc hỗn loạn, cô ấy còn tưởng rằng đối phương sẽ tự nhiên phóng khoáng xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Mặc dù sau đó mỗi lần gặp mặt trong lòng Đổng Thiện Thiện đều sinh ra lúng túng, nhưng ít ra dưới cái nhìn của cô ấy, chuyện này xem như kết thúc rồi.
Nhưng hôm qua cũng không biết Cố An Nam đột nhiên làm cái quỷ gì, lúc cô ấy và Cố Phán đến tầng dưới của khách sạn, đột nhiên lại muốn cô không đi theo lên trên mà xoay người đi qua bên kia đường tìm anh, anh đang chờ ở bên đó.
Lúc mới đầu đương nhiên Đổng Thiện Thiện từ chối, nhưng sau đó Cố An Nam lại gửi tới một tin nhắn, nói nếu cô ấy không nghe lời, sẽ lập tức tới trước mặt Cố Phán, nói hết chuyện đã xảy ra lúc trước giữa hai người.
Lúc đó cô ấy vừa vội vừa tức, chỉ lo Cố An Nam nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì.
Đổng Thiện Thiện không muốn có liên quan gì đến anh, đương nhiên cũng không muốn để chị em tốt biết chuyện bọn họ qua lại, nhưng một khi mọi chuyện bại lộ, vậy chuyện phát sinh phía sau, có lẽ sẽ không thể khống chế được.
Nhưng cô ấy làm thế nào cũng không ngờ, tên đàn ông xấu xa kia lại nói mà không giữ lời! Tối qua rõ ràng đã nói để cô ấy yên tâm nghỉ ngơi, sáng hôm sau liền mỗi người một ngả không tiếp tục liên hệ nữa.
Kết quả thì sao?
Kết quả thì sao?
Đổng Thiện Thiện tức đến nổ phổi, nhưng cũng biết lúc này không phải là lúc cô ấy nên tức giận, vì thế nhanh chóng lôi kéo tay Cố Phán, chủ động mở lời –
“Phán Phán, cậu đừng tức giận, tớ không phải cố ý gạt cậu đâu.”
Đổng Thiện Thiện cẩn thận cân nhắc một chút, nên làm thế nào nói rõ chuyện này với chị em tốt, nghĩ rồi nghĩ, vẫn là quyết định nói ra sự thật –
“Cậu còn nhớ buổi phỏng vấn giữa cậu và thư ký của anh cả ở quán cà phê lần đó chứ?”
Cố Phán gật đầu, “Nhớ rõ, sao vậy?”
“Không phải trước đó bọn mình nhìn thấy anh trai cậu sao? Sau đó anh ấy từ trên lầu đi xuống, vốn là chuẩn bị vào quán cà phê mua đồ, tớ vì ngăn anh ấy lại...”
Đổng Thiện Thiện dừng một chút, trên mặt hiện lên chút xấu hổ: “đã bịa ra lời nói dối, thổ lộ với anh ấy.”
“Cái gì?” Cố Phán kinh ngạc, “Cậu cản anh ấy thì cản, làm lớn như vậy làm gì hả? Sao lại thổ lộ với anh ấy chứ?”
“Không phải, cậu không biết, tình huống lúc đó rất gấp. Cậu cũng không phải không biết anh cậu, trước đây ngoại trừ đối xử với cậu, đối với những người khác phái khác cũng không hề có sắc mặt tốt gì. Tớ cản anh ấy cả buổi mà cũng không tìm được lí do tốt để giải thích, anh ấy chờ đến mức không bình tĩnh được nữa.
Thế nên tớ... hơi kích động, liền thốt ra câu nói kia.”
Cố Phán thực sự sắp bị sự ngốc nghếch của chị em mình chọc cho phát khóc rồi, có sốt ruột thế nào đi nữa cũng không thể nói lung tung mấy lời như vậy chứ. Nhưng vừa nghĩ đến, lúc đó Đổng Thiện Thiện vì bảo vệ mình mới làm như vậy, hơn nữa sau đó nhất định cũng vì sợ cô áy náy, mới luôn nhẫn nhịn không nói, nếu không cũng sẽ không ầm ĩ thành cục diện như bây giờ.
Tâm trạng Cố Phán rất phức tạp, lúc thì cảm động vì chị em tốt vì mình nỗ lực, lúc thì lại cảm thấy người chị em làm việc này có chút quá cực đoan rồi.
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng lắm.
“Nhưng dù có như vậy, anh trai tớ cũng không giống người sẽ để ý đi.”
Tuy rằng lời này nói ra có chút không có lương tâm, nhưng anh trai cô cho tới nay thực sự là như vậy, người thích anh ấy không hơn một vạn cũng có mấy ngàn, người từng thổ lộ với anh ấy cũng vô cùng nhiều, xưa nay anh ấy đều không đặt trong lòng.
Trước kia không phải Cố Phán chưa từng thấy dáng vẻ của anh mình dành cho Đổng Thiện Thiện, nếu cô ấy không phải chị em tốt của cô, Cố An Nam tuyệt đối sẽ không nói một câu dư thừa nào với cô ấy.
Nhưng giờ lại thế này, rõ ràng là anh trai cô đang chạy theo chị em tốt của cô, sau đó chị em tốt lại liều mạng muốn vứt bỏ anh ấy.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng có chút không đúng nhỉ.
Đổng Thiện Thiện nghe Cố Phán nói xong thì im lặng một hồi, sau đó có chút chột dạ nói: “Sau đó… lại chẳng hiểu ra sao có một đêm…”
“…” Cố Phán nghe xong lời này, trực tiếp nhảy dựng lên từ ghế sofa, cô thấy giờ mình đã bị dọa đến mức sắp cần một chiếc xe cứu thương rồi, “Rồi, tối qua lại chẳng hiểu ra sao, thêm một đêm nữa à?”
“Không phải, không phải!”
Đổng Thiện Thiện vội vàng giải thích, “Hôm qua thật sự không có. Hôm qua anh cậu nhất định kéo tớ ra ngoài, nói với tớ một đống chuyện, tớ không để ý lắm, sau đó lúc nhắc tới Hứa Hoài, tớ cũng không biết mình đã nói gì, chạm vào dây thần kinh nào của anh ấy, anh ấy giống như nổi điên liền ôm tớ…”
Đổng Thiện Thiện nhớ lại hình ảnh ở trong xe hôm qua, còn cảm thấy mặt đỏ tim đập thình thịch, không khí trong xe ngột ngạt lại ám muội, Cố An Nam giống như nổi điên, trực tiếp ấn cô lên lưng ghế mà bắt nạt.
Đôi môi bị anh cắn đến đau đớn, cần cổ cũng bị anh gặm ra rất nhiều dấu vết, sau đó lúc anh muốn tiến thêm một bước nữa, cô ấy hô to lên ngăn lại, anh ấy mới vùi đầu ở hõm cổ của cô ấy, thở hổn hển ngừng tay.
Về sau Đổng Thiện Thiện nói thật nhiều chuyện với anh, cũng nói về quan hệ của hai người, Cố An Nam dần dần bình tĩnh, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được anh đang đè nén tức giận.
Cuối cùng, anh lạnh mặt nói với cô ấy, “Được, nghe lời em, đêm nay trước tiên em theo anh về nghỉ ngơi, trong gian phòng kia cũng có họ Thẩm ở đó, em trở về không tiện.”
Trên người Đổng Thiện Thiện không có chứng minh thư, căn bản không có cách nào thuê phòng, thế nên cũng chỉ có thể lạch bạch đi theo sau lưng anh.
Cố An Nam cũng làm đúng như đã nói, một đêm cực kỳ yên tĩnh, không làm phiền cô ấy chút nào.
Nhưng ai mà ngờ được, sáng nay lại bỗng nhiên như vậy!
Cố Phán vừa nghe lời này, còn có cái gì không hiểu nữa?
Tính tình xấu xa của anh trai cô cô hiểu quá rõ mà, Thẩm Mộ Ngạn là kiểu âm thầm mưu tính, còn anh cô là kiểu quang minh chính đại mưu tính.
Trò hay sáng nay, tuyệt đối là anh cô tự tay thiết kế! Mục đích chính là muốn cho cô biết chuyện của bọn họ.
Có lẽ Cố An Nam cảm thấy, một khi “giấy dán cửa bị chọc thủng”, Đổng Thiện Thiện sẽ không có đường lui, đến lúc đó anh làm gì đi nữa cũng đều quang minh chính đại, cho dù bây giờ chị em tốt của cô không đồng ý ở cạnh anh, anh ấy cũng có thể công khai theo đuổi.
Cố Phán nghĩ tới đây, nhìn Đổng Thiện Thiện, có chút do dự hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao? Anh tớ có lẽ thật sự thích cậu rồi, nếu không anh ấy sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy.”
Đổng Thiện Thiện nghe xong lời cô, cảm xúc hơi đông cứng lại trong chốc lát, đôi mắt cũng hơi cụp xuống.
Thật lâu sau, cô ấy mới thở dài: “Tớ không biết, thật ra tớ có chút rối, luôn cảm thấy không nên có quan hệ gì với anh trai cậu …”
Nói xong, cô ấy rất nghiêm túc nhìn Cố Phán: “Phán Phán, tớ muốn về nhà.”
Cố Phán ngẩn ra, không nghĩ tới chị em suy nghĩ thật lâu lại cho ra kết quả như vậy.
Nhưng thời điểm như này, cô ngoài đứng ở bên cạnh ủng hộ đối phương ra, thực sự cũng không nghĩ ra biện pháp khác.
Vì vậy, Cố Phán gật đầu, “Được, tớ về thành Bắc với cậu.”
Lúc Cố Phán đi ra, chỉ thấy anh cô đang trông mong chờ ngoài cửa.
Vừa thấy cô, vẻ mặt Cố An Nam mới thay đổi, ánh mắt không tự giác nhìn vào bên trong.
“Cái đó, cô ấy thế nào?”
Cố Phán không nể mặt chút nào trực tiếp đóng cửa phòng lại, không cho anh cơ hội liếc trộm.
“Không sao cả, chỉ là không muốn gặp anh lắm.”
Cố Phán trừng anh mình một chút, muốn nói gì đó mà lại sợ giọng điệu của mình quá lớn, cuối cùng, cũng chỉ ném lại một câu, “Hôm nay bọn em sẽ về thành Bắc, anh, nếu anh thật sự thích Thiện Thiện, thì cho cô ấy chút thời gian bình tĩnh lại, cái khác chờ thêm một thời gian nữa rồi nói.”
Cố An Nam sững sờ, vừa định hỏi rõ là thế nào, lại thấy cửa phòng đối diện lần thứ hai mở ra, Thẩm Mộ Ngạn ở bên đó giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: “Trước tiên đi về tiếp tục rửa mặt đã.”
Cố Phán vừa nghe thế, mới nhớ đến trên mặt mình vẫn còn sữa rửa mặt chưa rửa hết, dính lâu như vậy, cũng sắp khô mất rồi!
Vì thế cô vội vàng bước hai bước vọt vào trong, Thẩm Mộ Ngạn thấy cô đi vào, lần nữa đóng cửa phòng lại.
Cố An Nam lại một lần nữa bị nhốt ở bên ngoài, vô cùng bình tĩnh, mắng một tiếng –
“Đệch.”
Cố Phán vốc nước rửa đi bọt sữa đã khô khốc trên mặt, lúc ngẩng đầu lên, nhìn hai gò má trắng nõn sáng sủa của mình trong gương thi thấy hợp mắt hơn ban nãy nhiều.
Thẩm Mộ Ngạn dường như không vội rời đi, cứ như vậy đứng bên ngoài đợi cô.
Vốn dĩ cô còn rất hưởng thụ thời gian hai người im lặng ở chung như vậy, nhưng trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ, cô mau chóng xoay người nói với Thẩm Mộ Ngạn –
“Hôm nay em sẽ theo Thiện Thiện về thành Bắc, sắp tới có lẽ cũng sẽ không đến thành phố S nữa.”
Quả nhiên, lời này vừa nói xong, người đàn ông ở đối diện đã hơi nhăn mày lại.
Cô vội vàng tiến lên, giống như làm nũng kéo ống tay áo anh lắc lắc, “Xin lỗi mà, nhưng lần này tâm trạng Thiện Thiện thật sự rất tệ, cô ấy còn là em gái anh, anh nhẫn tâm để một mình cô ấy trở về sao?
Ban đầu em đuổi theo anh tới thành phố S, cô ấy vì tới làm bạn với em, mới đến bên trụ sở chính chịu khổ, giờ cô ấy muốn đi, em cũng phải đi theo mới được.”
Lúc cô gái nhỏ nói chuyện, vẫn ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.
Có lẽ do mới rửa mặt xong, da mặt trắng nõn đến gần như trong suốt, đôi mắt càng thêm long lanh ánh nước, trong veo hơn trước kia.
Cô cố ý lấy lòng, thế nên ánh sáng nơi đáy mắt càng mềm mại ngọt ngào hơn.
Đôi mắt người đàn ông sâu hơn, thật lâu, mới hỏi một câu: “Nếu đồng ý, thì bồi thường gì cho anh?”
Đôi mắt của cô gái nhỏ xoay tròn hai lần, sau đó vểnh môi cười, “Tặng anh một con dấu chính thức ngay lập tức được không?”
Cô vừa dứt lời, chân nhón lên, nhẹ nhàng in lên đôi môi người đàn ông một nụ hôn.
“Được rồi, dấu đã đóng xong, chúc mừng ngài Thẩm đây, anh đã thành chính thức rồi.”