Ngày Cố Phán và Đổng Thiện Thiện rời đi, là vệ sĩ của Cố An Nam hộ tống họ đến sân bay.
Trước khi lên máy bay Cố Phán gọi một cuộc điện thoại cho lão già nhà cô, sau khi dặn dò một đống chuyện vụn vặt, ở bên này lại dữ dằn nói câu: "Hừ hừ, đừng quên giờ anh là người có chủ rồi đấy, em đã bắt đầu kết nối trực tuyến với Lý Trì, nếu để em phát hiện anh có hành vi quá giới hạn, để mấy đứa con gái khác tiếp cận... Hừ! Dù sao anh cân nhắc mà xử lý đi nhé."
Người đàn ông ở bên kia điện thoại dường như đang xem tài liệu, có tiếng lật giấy xột xoạt truyền đến, nghe thấy lời nói của cô gái nhỏ thì bình tĩnh lên tiếng: "Lời này có lẽ em tự nói với mình thì thích hợp hơn đấy."
"..."
"Ra ngoài xem biểu diễn ca nhạc cũng được, nhưng không thể kề sát vào chụp ảnh chung thân mật như vậy nữa." Dừng lại một chút, người đàn ông lại ở bên kia bổ sung thêm một câu, "Nhất là nam minh tinh."
Ống nghe bên đó, giọng nói của người đàn ông vẫn như cũ trầm tĩnh mà xa xôi, nhưng mơ hồ hình như cũng mang theo một chút uy hiếp.
"Nếu lại náo loạn lên hot search nữa, vậy cấp độ trừng phạt phải tăng lên."
"..."
Cố Phán ở bên này bĩu môi, trong nháy mắt cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhanh chóng nói câu tạm biệt rồi vội vàng cúp máy.
Đổng Thiện Thiện vẫn chờ ở bên cạnh, nhìn vẻ thở vắn than dài này của cô thì không khỏi buồn cười: "Đây tính là gì nhỉ, hào hứng gọi điện thoại giáo huấn người ta, kết quả bị giáo dục ngược lại?"
"Đừng nói nữa." Cố Phán hết sức khoa trương nhìn trời, sau đó vẻ mặt thê lương như nhìn thấu thế gian, "Người chị em, cậu không đáp ứng anh trai tớ là chính xác, giờ tớ vô cùng khẳng định, đàn ông tuổi tác càng lớn, ham muốn chiếm hữu sẽ càng mạnh, dấm chẳng biết thế nào cũng sẽ ăn hết. Thật đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ."
Đổng Thiện Thiện vừa nghe cô nhắc đến Cố An Nam thì đáy mắt chợt hiện lên một tia mất tự nhiên.
Cũng may sau đó đã đến giờ lên máy bay, hai cô gái cùng nhau đi vào cửa kiểm tra.
Sau khi tiễn người đi rồi, nhóm vệ sĩ gọi một cuộc điện thoại cho Cố An Nam, thông báo cho đối phương biết đã tiễn cô Cố cùng cô Tư nhà họ Thẩm kia lên máy bay an toàn.
Cố An Nam ở đầu kia nghe xong lập tức bùng nổ, "Tiễn đi rồi?! Chuyện khi nào?!"
Vệ sĩ có chút ngỡ ngàng, ấp úng đáp: "Thì... thì vừa xong ạ, chủ tịch Cố, ngài không biết ạ? Đại tiểu thư nói đã thông báo cho ngài rồi mà!"
"..."
Cmn Cố An Nam biết các cô có dự định muốn về thành Bắc, nhưng cmn cũng không biết hai đứa này đi dứt khoát như vậy!
Hơn nữa họ Thẩm là người chết à?! Bạn gái vừa tới tay, cứ như vậy cam tâm tình nguyện mà yêu xa?!
Cố An Nam lười nói nhảm thêm với nhóm vệ sĩ, sau khi vội vàng cúp máy thì trực tiếp bấm số điện thoại của Thẩm Mộ Ngạn.
Lúc bên kia kết nối, Cố An Nam cũng không cho đối phương cơ hội lên tiếng, lập tức oang oang mở miệng ——
"Tôi nói này, họ Thẩm, anh có phải là có được em gái tôi trong tay thì không để ý nữa phải không? Nó về thành Bắc rồi anh có biết không hả?!"
Cậu chủ Cố vốn chắc chắn Thẩm Mộ Ngạn nhất định không biết tin Cố Phán cứ đi như thế, nếu không sẽ không thể không ngăn lại.
Nào ngờ, người đàn ông ở bên kia thản nhiên đáp lại: "Biết, có việc gì à?"
"..." Cố An Nam quả thực muốn nện chết gã này, lúc lại mở miệng, câu chữ đều là rít ra từ trong kẽ răng, "Anh biết mà còn không ngăn lại? Thích yêu xa như thế à?"
Cậu chủ Cố mấy ngày này một mực không tìm Đổng Thiện Thiện, hoàn toàn là bởi vì hắn cảm thấy Cố Phán mới qua lại với Thẩm Mộ Ngạn, lấy trình độ ham muốn mạnh mẽ của người đàn ông này, đoán chừng sẽ không để cho đứa em gái ngỗ nghịch nhà hắn về thành Bắc nhanh như vậy.
Mà Cố Phán không đi, khả năng Đổng Thiện Thiện lưu lại sẽ là 90%.
Cho nên hắn mới yên tĩnh nhiều ngày như vậy, không có đi tìm cô bé kia.
Dù sao đạo lý „có thể bắt có thể thả“, Cố An Nam cũng đều hiểu hơn ai khác. Có lúc dồn ép quá căng, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, hai cô nàng này vậy mà thật sự cứ đi như thế!
Hơn nữa con nhóc Cố Phán kia đến cùng có còn là em gái ruột của hắn nữa không?! Trước khi đi thậm chí cũng không nói với hắn một tiếng! Những năm này đồ hắn dùng nuôi heo thật đúng là công toi!
Thẩm Mộ Ngạn có lẽ không đoán được những quanh co vòng vèo trong lòng vị chủ tịch Cố này, nghe hắn nói xong, giọng điệu vẫn như cũ bình thản không gợn sóng ——
"Quen rồi, dù sao nhiều năm như vậy đều yêu qua mạng, yêu xa cũng không tính là cái gì."
"..."
Cái CMN yêu qua mạng!
Cố An Nam sắp bị họ Thẩm này tức chết rồi, trước kia hắn ta không phải là rất ít nói à? Lần này sao nhiều chữ như vậy chứ, còn câu nào câu nấy khiến hắn nghẹn đến nỗi không phản bác được?
Cố An Nam im lặng một lúc, quyết định nói trắng ra với đối phương.
"Tổng giám đốc Thẩm, như vậy đi, chúng ta phát triển trong hòa bình, cùng đánh chiếm lãnh thổ của đối phương, đôi bên cùng có lợi, thế nào?"
Cố An Nam nói như vậy ngược lại cũng không phải là bán em gái, vốn dĩ hắn đã từng cân nhắc qua con người Thẩm Mộ Ngạn này.
Công chúa nhỏ nhà hắn kia nói dễ nghe một chút là mềm mại đáng yêu, nói khó nghe chút chính là quá mức kiêu ngạo tùy hứng. Chuyện này đối với nhà họ Cố bọn họ mà nói không phải là khuyết điểm gì, nhưng theo ý hắn và bà nội, bọn họ cũng muốn tìm cho cô một người có thể sủng cô lên trời, lại có thể trói buộc con người cô.
Mặc dù trước đó Cố An Nam nhìn Thẩm Mộ Ngạn rất không vừa mắt, nhưng không thể không nói, sau khi hiểu rõ chuyện của anh và Cố Phán, hắn đột nhiên cảm thấy kiểu người mà bọn họ muốn trước đó, chính là người đàn ông này.
Người nắm quyền Thẩm thị muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tài lực có tài lực, muốn thủ đoạn cũng có thủ đoạn. Mấu chốt là, anh ta thật sự rất tốt với Cố Phán, nhiều năm như vậy vẫn như một trông coi che chở cô.
Sau khi cân nhắc nhiều phương diện, Cố An Nam mới quyết định về sau cho anh cơ hội tới Cố thị, cùng với cơ hội ký thỏa hiệp phía sau.
Hiện tại họ Thẩm xem như người hắn nhận định rồi, vậy hắn có thế nào cũng xem như anh vợ tương lai của đối phương đi?
Hắn cũng đã nói đến nước này, Thẩm Mộ Ngạn làm sao cũng sẽ nể mặt một chút chứ?
Nhưng nào ngờ, người đàn ông ở bên đó, vẫn như cũ không hề bị lay chuyển ——
"Chủ tịch Cố, tôi phát triển không tệ, không cần ngài nhường."
Người đàn ông nói xong, lại chuyển đề tài câu chuyện, "Mà tôi cũng vẫn là câu nói kia, cô gái của nhà họ Thẩm chúng tôi cũng không phải dễ theo đuổi như vậy, nếu muốn, vậy thì lấy thành ý ra mà theo đuổi."
—— ——
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện ngủ một giấc ở trên máy bay, sau khi tỉnh lại, các cô đã hạ cánh xuống thành Bắc rồi.
So sánh với thành phố S, nhiệt độ ở thành Bắc cơ bản đã chuyển lạnh, đã có dấu hiệu cuối thu.
Cố Phán không muốn làm phiền ông nội, cho nên cùng với người chị em, hai người kéo theo hành lý trực tiếp bắt xe về nhà.
Mẹ của Đổng Thiện Thiện vẫn đang ở nước ngoài du lịch, cô ấy trở về cũng là một mình một người, Cố Phán không yên lòng, dứt khoát kéo thẳng cô ấy đến nhà họ Cố ở.
Nhưng khiến Cố Phán vạn lần không nghĩ tới chính là, lão phật gia nhà cô vậy mà kết thúc chuyến du lịch nước ngoài với người bạn cũ trước thời hạn, đã về nước rồi.
Các cô về đến nhà họ Cố, liền trực diện đụng phải lão phật gia nhà cô cùng người chị em lâu năm của bà, cùng với... đứa cháu trai kia của bà ấy, cũng là đối tượng hẹn hò trước đó của Cố Phán, Tưởng Nguyên.
Cố Phán và Tưởng Nguyên hiển nhiên đều không ngờ tới lại gặp được đối phương ở chỗ này, vẻ mặt hai bên đều ngẩn ra, thoáng chốc, một người khôi phục tự nhiên cười yếu ớt, một người dần dần xụ mặt xuống.
Sự việc ở quán bar lần trước, về sau Cố Phán đại khái biết được chân tướng ở chỗ Trần Tiến.
Lúc đầu cô đã không có thiện cảm gì lắm với người đàn ông này, chỉ xem như người qua đường mà đối xử, giờ nhìn lại, lại càng cảm thấy chán ghét.
Bà nội Cố vốn đang trò chuyện vui vẻ với người chị em của mình, nghe đối phương khen cháu trai của bà thế này thế kia. Thấy Cố Phán quay về, cũng có hơi bất ngờ.
"Sáng nay bà liên lạc với anh cháu, anh cháu còn nói cháu đang ở thành phố S mà, sao đột nhiên đã về rồi?" Bà nội Cố nói xong, lại cười tủm tỉm đánh giá Đổng Thiện Thiện bên cạnh Cố Phán một chút, "Thiện Thiện cũng tới nữa à."
Đổng Thiện Thiện lễ phép trả lời: "Cháu chào bà."
"Ừ, đứa bé ngoan."
Ông nội Cố vốn dĩ vẫn một mực ở bên cạnh làm vật trang trí, đã rất lâu không gặp cháu gái, trong lòng nhớ vô cùng. Lúc này nhìn thấy, ông cười đến con mắt cũng sắp híp lại thành một đường thẳng.
"Mau tới đây, gần một tháng này không về nhà, làm ông nội nhớ muốn chết."
Cố Phán đương nhiên cũng nhớ ông bà nội, nhưng lúc này nhìn Tưởng Nguyên, cô chẳng muốn đi qua ngồi xuống chút nào.
Cô nhàn nhạt lườm Tưởng Nguyên một cái, sự coi thường và chán ghét trên mặt đã rất rõ ràng.
Nếu không phải thấy bà nội và người bạn cũ của bà vẫn đang ở đó, phỏng chừng Cố Phán đã trở mặt rồi.
Cho nên lúc này nghe thấy lời của ông nội, cô cũng không đi qua, xách lấy va-li hành lý, chỉ hướng về phía ông bà nội Cố lên tiếng chào hỏi, rồi dẫn Đổng Thiện Thiện lên lầu.
Mấy người già đều sững sờ, con mắt của Tưởng Nguyên cũng không để lại dấu vết hơi nheo lại.
Trước đó cô tiểu thư Cố này nhìn thấy hắn, cho dù không có ý thân cận, chí ít còn xem như lịch sự.
Nhưng hôm nay gặp lại, sự chán ghét trong đáy mắt đã rất rõ ràng.
Xem ra chuyện đêm đó cô đã biết rồi. Cũng khó trách, vị tổng giám đốc Thẩm kia ra vẻ anh hùng lớn như vậy, làm sao có thể không nhắc tới với cô chứ?
Tưởng Nguyên âm thầm tính toán, nghĩ thầm hiện tại ấn tượng của hai người già nhà họ Cố đối với hắn cũng không tệ lắm, mặc dù không thể lại ôm hi vọng làm con rể nhà họ Cố, nhưng ít ra không muốn sứt mẻ tình cảm.
Vị đại tiểu thư Cố kia thoạt nhìn cũng không phải người sẽ tùy tiện cùng người trong nhà nói linh tinh, hắn chỉ cần tìm cơ hội sớm mang theo bà nội rời đi, sự tình hẳn là cũng sẽ kết thúc ở chỗ này.
Tưởng Nguyên tính toán tỉ mỉ, nhưng lại không nghĩ rằng, bà nội Cố là người có tính tình nóng nảy. Lúc bình thường cưng chiều Cố Phán thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cho cô không có lễ phép.
Cho nên lúc này, bà nội Cố nhìn thấy cháu gái của mình không nể mặt một chút nào mà đi thẳng lên lầu, lửa giận liền bùng lên.
Bà tùy tiện vứt lại một câu "Mọi người trước tiên ngồi một lát", rồi vội vã chạy lên lầu.
Ông nội Cố biết bà bạn già của mình đi làm gì, nên cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể xấu hổ hướng về phía bà bạn cũ cười cười, sau đó thầm thay cháu gái cầu phúc ở trong lòng, hi vọng lần này cô không bị bà bạn già sửa trị quá mức.
Lúc bà nội Cố lên lầu, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện đang sắp xếp hành lý.
Hai cô gái lần này đi đến thành phố S cũng không mang theo nhiều đồ, sửa sang lại cũng không tính là phiền phức.
Bà nội Cố tiến vào, nhìn thấy cháu gái vẫn không tim không phổi cười cười nói nói với bạn, thì giận sôi máu.
"Cháu đây là sao thế nào hả? Vừa rồi không nhìn thấy dưới nhà có khách à? Chưa chào hỏi một tiếng đã chạy lên lầu? Sao, là chê đối tượng hẹn hò mà bà sắp xếp cho cháu, cho nên chán à? Vậy cháu có giận dỗi gì thì nổi giận với bà cháu đây là được, cháu sưng mặt lên với cháu trai nhà người ta là muốn làm gì hả?"
Cố Phán quả thực oan ức chết đi được, nhưng cô lại không biết nên làm thế nào nói với bà nội về chuyện ở quán bar tối hôm đó.
Dù sao bà nội của đối tượng hẹn hò này là khuê mật của bà nội cô, đến lúc đó một khi biết cháu trai của đối phương là cái hạng người gì, lại còn giới thiệu cho mình, vậy tình cảm mấy chục năm của các bà, có phải là sẽ không còn nữa không?
Có điều cô không nói, không có nghĩa là Đổng Thiện Thiện cũng bỏ qua được.
Ngày thường bà nội Cố đối với Đổng Thiện Thiện luôn là vẻ mặt ôn hoà, cô ấy không hề sợ đối phương, cho nên giờ nghe thấy bà giáo huấn Cố Phán, cô ấy lập tức mở miệng ——
"Bà nội, bà thật sự hiểu lầm Phán Phán rồi ạ, không phải cô ấy muốn không lễ phép, thật sự là Tưởng Nguyên kia không phải người tốt."
Đổng Thiện Thiện về sau có nghe Cố Phán nhắc tới tối đó Tưởng Nguyên đến cùng đã nói cái gì, cho nên lúc này một chữ không sai thuật lại cho bà nội Cố nghe.
Vốn dĩ bà nội Cố chỉ tức giận, nghe Đổng Thiện Thiện nói xong, sắc mặt lập tức liền u ám.
"Thiện Thiện nói là sự thật à?"
Cố Phán thấy sự việc đã bị chị em tốt nói ra, cảm thấy cũng không có gì phải giấu diếm nữa.
Cô nhẹ nhàng gật đầu với bà nội, "Đúng là như thế, nhưng phỏng chừng Tưởng Nguyên kia cũng chỉ là say rượu nói lung tung thôi, hôm đó anh ta quả thực đã uống không ít."
Cố Phán biết tính khí của bà nội cô, thực sự không muốn bởi vì một người đàn ông như vậy, khiến bà tổn thương tình cảm với người bạn lâu năm.
Cô từng gặp bà Điền rất nhiều lần, bà ấy cực kỳ hiền, cũng cực kỳ tốt với cô. Dù sau đó bà định cư ở nước ngoài, nhưng thỉnh thoảng về nước, cũng tới gặp bọn họ, mỗi lần đều sẽ mang cho Cố Phán đồ trang sức hoặc là kiểu mẫu hàng hiệu mới nhất.
Cô biết cách làm người của bà Điền, tuyệt đối không giống Tưởng Nguyên.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân Cố Phán không quá muốn để bà nội mình biết rõ nội tình.
Nhưng vừa vặn lúc tiến vào, Cố Phán cũng thật sự không nhịn được, Tưởng Nguyên thật quá giả dối, tối hôm đó bị Thẩm Mộ Ngạn dạy dỗ xong, hôm nay thế mà còn có thể đường hoàng đến nhà họ Cố bọn họ, thậm chí còn có thể giả thành chuyện gì cũng chưa xảy ra, mỉm cười gật đầu ra hiệu với cô.
Cô thật sự là quá buồn nôn, cho nên không có ham muốn diễn trò, cứ như vậy đi lên lầu.
Mà bà nội Cố sau khi nghe xong lời nói của cháu gái, sắc mặt vẫn như cũ rất không tốt, "Con người gốc rễ hỏng rồi, uống hay không uống rượu đều như nhau thôi. Có điều, bà thật không nghĩ tới, bà Điền là một người tốt như vậy, lại có một đứa cháu trai không ra gì như thế."
Nói xong, bà nội Cố giống như không nhịn được nữa, sa sầm sắc mặt đi xuống lầu.
Cố Phán quá hiểu nét mặt này của bà nội cô, trong lòng "Lộp bộp", thầm nói không xong.
Thế là cô và Đổng Thiện Thiện liếc nhìn nhau, cùng nhau vội vã đi xuống lầu.
Sau khi bà nội Cố đi xuống, một lần nữa quay lại phòng khách, bà bạn cũ nhìn thấy bà, lại không khỏi càm ràm: "Bà nói xem bà đi lên đó một chuyến làm gì chứ, Phán Phán là đứa bé thế nào tôi còn không biết hay sao? Hôm nay con bé nhất định là tâm trạng không vui, cho nên mới không có lòng dạ nào mà chào hỏi chúng ta, cũng không phải người ngoài, bà để ý nhiều như vậy làm gì?"
Bà nội Cố không đáp lại lời của bà bạn, lại tỉ mỉ đánh giá Tưởng Nguyên một phen, hỏi: "Lúc trước cậu nói với tôi và bà nội cậu, cậu và Phán Phán nhà chúng tôi xem mắt không thành công, là nó coi thường cậu?"
Tưởng Nguyên nghẹn họng, thầm nghĩ hắn nói chính là không thích hắn, cũng không phải là coi thường hắn.
Nhưng ý tứ cũng gần như nhau, hắn cũng không tiện phản bác lại người lớn, vì thế khẽ mỉm cười, gật gật đầu: "Phải, có lẽ cháu thật không tốt, không xứng với em Cố."
Bà nội Cố lại chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, về sau bỗng nhiên chẳng hiểu ra sao hỏi bà bạn cũ một câu ——
"Bà Điền này, trước kia bà nói cho dù tôi làm cái gì, bà cũng ủng hộ vô điều kiện, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với tôi, vẫn còn tính chứ?"
"Hả?" Bà bạn già chưa lấy lại tinh thần, thoáng chốc, lại nói, "À à, đúng vậy, sao thế?"
Bà nội Cố không nói thêm gì nữa, trầm mặt lập tức cầm cốc nước trắng trên bàn lên, cũng chẳng thèm suy nghĩ chút nào, trực tiếp hất về phía mặt Tưởng Nguyên.
Một cốc nước trắng to, lập tức toàn bộ ào ào đều tưới lên mặt Tưởng Nguyên, hắn ta có một thoáng ngay cả mắt cũng không mở ra được, tóc tai cùng cả khuôn mặt bị giội ướt sũng, áo sơ-mi trước ngực cũng ướt một mảng lớn.
Thoáng chốc, chỉ nghe giọng bà nội Cố lạnh lùng nói: "Cậu như vậy, cũng quả thực không xứng với Phán Phán nhà chúng tôi.