Cuồng Thú - Băng Long

Chương 4: Chương 4




Một tội phạm giết người, hắn nên có cảm xúc gì?

Tôi đã từng phẫn nộ, từng sợ hãi, từng bất an … Hiện tại, tôi lại dị thường bình tĩnh.

Tôi như vậy, xem như là người bình thường đi?

Đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ rưỡi liền vang lên, tôi đang ngủ thoải mái thì bị một tiếng chuông điên cuồng “hù chết người không đền tiền” đánh thức, trong lúc thần trí mơ mơ hồ hồ, tôi vươn tay mò mẫm cái đồng hồ, bấm một cái… Một sáng sớm an tường yên tĩnh … Tôi trở mình, tiếp tục đại nghiệp ngái ngủ của tôi.

Chu công, ngài là lão công công đáng yêu, mê người nhất trên thế giới này…

“Phỉ, rời giường, Phỉ…”

Tôi vùi đầu trong chăn, cố gắng ngủ, cùng chu công chém giết phấn khích trên bàn cờ. Bạch Phong Dao chưa từ bỏ ý định thôi đẩy tôi, câu trả lời của tôi là một cước đá bay ra ngoài, chiếu cảm xúc này, hẳn là bộ mặt hắn đi?

Bạch Phong Dao ăn đau kêu một tiếng, phỏng chừng bị tôi đá không nhẹ, tôi đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười đáng thương không biết làm cách nào với tôi của hắn.

“Phỉ, mau đứng lên, cậu còn phải về nhà đổi đồng phục cùng lấy túi xách.”

Tôi nói thầm: “Mỗi ngày là cuối tuần, mỗi ngày là ngày ngủ.”

Hắn cười khổ: “Phỉ…”

“Năm phút nữa… Năm phút nữa là tốt rồi.” Lại một câu trẻ con thường nói trên giường.

“Không, đi.”

Bạch Phong Dao quyết tâm, kéo tấm chăn, dưới nhiệt độ chỉ có 22 độ, tôi giống như con tôm cuộn lại thân thể, không ngừng cố gắng tiếp tục ngủ.

Thấy thế, Bạch Phong Dao bất đắc dĩ thở dài, nhẹ tay nhẹ chân đem tấm chăn đắp lại trên người tôi: “Phỉ, cậu đừng ngủ, dậy đi…”

So với bà già nhà tôi hất một chậu nước lạnh vào đầu, hừ hừ, chiêu số của Bạch Phong Dao không tính là gì. Mỗi lần ngủ nhà hắn, Bạch Phong Dao tiêu tốn ít nhất nửa tiếng đồng hồ gọi tôi rời giường.

Nửa tiếng sau, Bạch Phong Dao kéo tôi đến thẳng phòng tắm, tôi đánh răng, hắn giúp tôi lấy nước, tôi rửa mặt, hắn giúp tôi đưa khăn…

Tiếp theo, dùng năm phút đồng hồ giải quyết bữa sáng Bạch Phong Dao làm, một phần đản bính (trứng) cùng một ly trà sữa, đản bính Bạch Phong Dao làm ăn ngon hơn so với bên ngoài bán, có bỏ thông, bắp, cùng thịt heo mà tôi thích, trà sữa chỉ dùng loại hồng trà cao cấp đặc biệt của hoàng gia pha với sữa tươi vận chuyển trực tiếp từ nông trường.

Bảy giờ mười lăm phút, lên xe, Bạch Phong Dao vọt tới nhà tôi sau hai mươi phút, so với khu nhà cao cấp mà Bạch Phong Dao ở, nhà của tôi nghiễm nhiên chỉ là một cái phòng nhỏ bình thường của giai cấp trung lưu, để tôi giải thích thêm, nhà của Bạch Phong Dao là do ông già hắn mua cho, mà nhà của tôi thực đáng thương chỉ là căn phòng đã ở từ hai mươi năm trước.

Tôi ba bước làm thành hai bước chạy đến cửa, nâng tay khí thế muốn đem cửa phá nát: “Mở cửa! Mẹ, mở cửa, đứa con anh tuấn tiêu sái của mẹ đã về đây!”

“Đứa con chết tiệt, mày muốn đem cánh cửa cũ kỹ nhà mình phá hư có phải không?” Bà già mở cửa, ác, buổi sáng nhìn đến khuôn mặt như mẹ kế của bà, sẽ làm tôi ăn không tiêu.

“Biết là cũ kỹ, còn không nhanh đổi một cái?!”

Tôi né tránh “ma thủ” muốn nắm lỗ tai tôi của bà, giống như con sóc nhảy vào nhà, chạy vào phòng luống cuống tay chân thay quần áo.

Trong lúc rối ren, tôi còn có thể nghe thấy bà già dùng giọng “Đông Phương Bất Bại” lớn tiếng nói: “Ai a, a Dao a, lại bắt con phải chiếu cố thằng con hỗn trướng nhà bác.”

“Không không, nào có chuyện đó, con còn muốn cảm ơn a Phỉ ở lại với con, con ở một mình, có thêm hắn, mới không thấy nhàm chán…”

Bà già cười ha ha vài tiếng, hình như dùng “ma thủ” (cánh tay) của bà vỗ vỗ Bạch Phong Dao một chút, tôi dám cam đoan, bà già háo sắc kia còn nhân cơ hội vuốt Bạch Phong Dao vài cái…

“A Dao con thật sự là đứa trẻ tốt, nếu tên tiểu quỷ kia tốt bằng một nửa con, thì đó là phúc bác tu luyện mất ba kiếp.”

“Bác gái, a Phỉ tốt lắm, bác không biết đâu, cậu ấy rất chiếu cố con, giúp con rất nhiều, nếu không có cậu ấy, ở trong trường nói không chừng con sẽ bị khi dễ…”

Cáp, tên Phong Dao chết tiệt này lại trợn mắt nói dối, có người khi dễ hắn? Không đi khi dễ người khác là tốt rồi… Tôi xấu xa nghĩ, với khuôn mặt tươi cười như vương tử kia mà đi khi dễ người khác, thì người bị hắn khi dễ cũng sẽ bắt đầu mê luyến mà mắc mưu hắn, hắc hắc.

Thay quần áo xong, tùy tay cầm lấy túi xách, tôi chạy ra cửa, thuận tiện chụp lấy cánh tay bà già đang vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Bạch Phong Dao, cứu vớt Bạch Phong Dao trong nước sôi lửa bỏng.

“Mẹ, mẹ đừng “ăn đậu hủ” Phong Dao được không? Cũng không nghĩ lại mình bao nhiêu tuổi, còn muốn “trâu già gặm cỏ non”?”

Bà già chống hông, chuẩn bị bộ dáng như sư tử Hà Đông rống lên: “ Tao trâu già gặm cỏ non? Đứa con chết tiệt này, miệng càng ngày càng tiện…”

Vào thời điểm bà già sắp mở miệng mắng tiếp, Bạch Phong Dao liền lộ ra “chiêu bài” mỉm cười của hắn, lập tức nói: “Bác gái, đã bảy giờ năm mươi rồi, trước tám giờ chúng con phải tới trường, bằng không sẽ bị đánh dấu đi trễ.”

Trễ, đương nhiên sẽ bị ghi cảnh cáo, tôi đã bị hai lần lỗi nặng, kỳ thật có thêm một bản cảnh cáo cũng không sao, nhưng vì tránh được “ma âm” truyền não của bà già, tôi cũng vội kêu lên muộn rồi, không muốn lại bị huấn luyện viên “chộp cổ”.

Bạch Phong Dao đem xe trực tiếp đậu trước cửa nhà tôi, từ nhà tôi đến trường học rất gần, nếu chạy hết tốc lực, đại khái chỉ cần năm phút là tới nơi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn.

Năm tên hung thần ác sát từ bên đường nhảy ra, chặn đường bọn tôi, một đám bọn chúng xoa tay, nghiến răng nghiến lợi, trán đầy gân xanh, biểu tình rất giống tôi đã cưỡng gian mẹ hắn mấy trăm lần.

Tên đầu bóng lưỡng đi đầu hung tợn nói: “Mẹ nó, Dương Phỉ, lão tử xem mày lần này trốn đi đâu?” Tên đầu bóng lưỡng dương dương tự đắc nắm trên tay mộc côn, hắn là lão đại vùng này.

Tôi khinh thường cười cười: “Chạy? Hắc hắc, cười chết tao, lần trước bị tao đánh đến “hoa rơi nước chảy”, ngay cả giày cũng không kịp nhặt bỏ chạy như chó cụp đuôi là ai a?Dương Phỉ tao đối với hảo ý mời tao tham gia “vận động” của người khác, chưa bao giờ cự tuyệt.”

Nửa đường bị người khác chặn lại, cơ hồ mỗi ngày đều có, Bạch Phong Dao đã quá quen thuộc, hắn dựa vào vách tường kế bên, nhìn nhìn chiếc đồng hồ casio năng lượng mặt trời mới nhất năm nay trên tay hắn, trấn định nói: “Phỉ, tớ cho cậu năm phút.”

“Đàn cá tạp này, ba phút là đủ rồi!” Đánh nhau không chào hỏi, tôi huy quyền vào giữa nhân trung “tiểu đệ” gần tôi nhất a!

Bảy giờ năm mươi bảy phút, nhanh hai mươi giây so với dự tính, tôi dùng hai phút bốn mươi giây giải quyết “đàn cá tạp” không mắt này. Bọn họ tuy rằng có trường côn, tôi chỉ có túi xách, nhưng đừng xem thường cái túi xách này của tôi, túi xách của tôi không để sách, mà lại để một cái thiết bản dày hai centimet, như vậy chỉ cần hướng thẳng nhược điểm của đối phương chém vào, sẽ làm người ta “mừng rỡ” kêu oa oa.

Túi xách của tôi phòng ngự và công kích đều tốt, lực phòng ngự cao, lực công kích cường, thật là vật tốt khi chuẩn bị đánh nhau bên ngoài.

“Xem ra, thời gian còn rất nhiều, chúng ta có thể chậm rãi đến trường.” Bạch Phong Dao đưa cho tôi một chai nước tăng lực, thời gian hai phút, đủ để hắn đi đến máy bán hàng tự động mua một vài thứ rồi trở về.

Tôi từng ngụm từng ngụm uống sạch chai nước Bạch Phong Dao đưa, đem vỏ chai ném lên đầu tên đầu bóng lưỡng, ha ha cười nhạo: “Đầu trọc, mày xuất hiện vào ban ngày, thật sự là lãng phí tài nguyên a, mày nên ra khỏi nhà vào ban đêm, dùng “bóng đèn” không sử dụng năng lượng của mày chiếu sáng, có thể thay xã hội tiết kiệm bao nhiêu là tiền a…”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, thay đổi sắc mặt, nghiêm trang vỗ tay nói: “Ha ha, thực xin lỗi, tao sai rồi, mày sở dĩ xuất hiện, là vì nạp năng lượng mặt trời, buổi tối mới có thể chiếu sáng.”

“Họ Dương, mày nhớ kỹ cho lão tử, tốt nhất không có ngày mày rơi vào tay tao, bằng không tao liền thao chết mày…” Tên đầu bóng lưỡng bị tôi đánh nằm úp sấp, ngay cả trên đỉnh đầu trụi lủi cũng đỏ lên như màu gan heo, xem ra tức giận không nhẹ, thêm một chút nữa, khoảng cách chảy máu não sẽ không còn xa.

Bạch Phong Dao hừ một tiếng, nhấc chân đá một cái, đem thân thể cực đại của “đầu bóng lưỡng” đá bay. Sức chân của Bạch Phong Dao, chậc chậc, ngay cả tôi đều chịu không nổi, nếu tôi không ở nhà hắn, rạng sáng năm giờ rưỡi hắn sẽ thức dậy, cột mấy khối thiết năm kilôgam vào hai tay hai chân, ra ngoài chạy vài giờ.

Một người có tinh thần rèn luyện như vậy, không đi tham gia mấy câu lạc bộ vận động, thật sự đáng tiếc…

Tôi liếc tên đầu bóng lưỡng một cái khinh thường, vui cười nói: “Phong Dao, cậu nhẹ tay chút, đừng đánh chết người.” Trong mắt hắn phát ra ánh sáng âm độc, nói: “Nhiều lắm là gãy hai ba cái xương sườn, không chết người được.”

Ác, hình như hắn tức giận, sao lại vô duyên vô cớ mà nổi giận vậy? Nhìn bộ dáng hắn xuất thủ, khó trách người ta nói người cả đời ôn nhu một khi tức giận, so với người bình thường còn đáng sợ hơn. Tôi cười hì hì ôm vai hắn, vô cùng thân thiết nói: “Anh em tốt, cậu đừng cùng thứ tạp chủng này so đo, giận dữ vì tạp chủng, đối với thân thể không tốt.”

Tên đầu bóng lưỡng cùng thuộc hạ, sợ Bạch Phong Dao muốn chết, ai ngờ vẻ mặt hắn vô hại, ra tay lại hiểm ác như vậy? Tôi cứ việc đem bọn hắn sỉ vả đến nỗi giống như sống trên đời chính là lãng phí lương thực, bọn hắn cũng đều im lặng, một cái thí (xì hơi) cũng không dám phóng.

Bạch Phong Dao nhẹ nhàng gật đầu, khôi phục biểu tình ôn hòa thường ngày của hắn, cúi đầu nhìn đồng hồ nói: “Phỉ, lãng phí quá nhiều thời gian, bốn phút nữa vào học rồi, chạy đi thôi.”

Tôi đến muộn thì không sao, nhưng liên lụy một học sinh ưu tú như hắn bị cảnh cáo thì thật ngượng, chúng tôi bỏ lại đám người của đầu bóng lưỡng, bắt đầu hướng trường học chạy như điên.

“Phong Dao.” Tôi bên chạy, bên thấp giọng nói với Bạch Phong Dao.

“Hửm?”

“Biểu hiện của tôi, ừm… Cậu cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt Bạch Phong Dao thật ôn nhu, cười nói: “Tốt lắm… Chính là bộ dáng cậu nên có.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, đáp lại hắn bằng một khuôn mặt tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.