Hai phút trước khi tiếng chuông vang lên, tôi cùng Bạch Phong Dao bước vào trường học, tiến vào trường, động tác chúng tôi ngược lại chậm hơn, tôi còn rất lịch sự, tao nhã cùng giám thị “mặt thiết tâm đậu hủ” trực nhật hôm nay hàn huyên vài câu.
Sở dĩ gọi giám thị họ Trương là “mặt thiết tâm đậu hủ”, là vì ông có khuôn mặt chữ điền nhìn như “bất cẩu ngôn tiếu” (không biết nói đùa), nhưng trên thực tế hắn là người rất dễ ở chung, thực chiếu cố học sinh có vấn đề như tôi, không giống các giám thị và giáo viên khác luôn ôm thành kiến với tôi, là một trong số ít những người mà tôi tôn kính.
Mới nói không được mấy câu, tiếng chuông vào học thuận lợi vang lên, giám thị Trương sau khi thúc giục chúng tôi chạy nhanh vào lớp, liền cầm lấy sổ ghi chép, đứng ở cổng trường ghi tên học sinh đi muộn, công và tư phân minh, tuyệt không vì bất cứ học sinh nào mà phá lệ.
Hôm nay môn đầu tiên là môn lịch sử, cũng là môn của chủ nhiệm. Căn cứ theo quan sát của tôi, chủ nhiệm phải trong vòng từ năm đến mười phút sau khi chuông vang mới xuất hiện. Cho nên tôi cùng Bạch Phong Dao cũng không chạy, cứ chầm chậm từng bước lên cầu thang, đến phòng học trên lầu hai.
Tiến một bước vào phòng học, tôi cùng Bạch Phong Dao liền phát hiện không khí trong lớp hôm nay rất khác thường, có thể nói là tương đương náo nhiệt. Không giống mọi hôm – khi giáo viên chưa vào lớp, người người châu đầu ghé tai thấp giọng nói chuyện, mà lại quang minh chính đại chia làm từng nhóm nhỏ. Tôi đi đến chỗ ngồi của mình, trước một nhóm nhỏ đang đàm luận sôi nổi.
Tôi mơ hồ nghe thấy mấy nữ sinh nói:
“Thật thảm a, không nghĩ tới hắn chết thảm như vậy…”
“Đúng vậy, đúng vậy. Bình thường hắn cũng rất tốt tính, không giống loại người sẽ làm người khác ghi hận.”
“Thật không biết là người nào tâm lý biến thái ~”
Những câu phía sau tôi không thể nghe rõ, chỉ biết là giống như sét giữa trời quang, đầu trống rỗng. Trong đầu không ngừng quanh quẩn mấy câu nói kia.
Giống như lại nhớ buổi sáng ngày hôm đó, Sở Lăng mặt đầy máu cố hết sức đi về phía tôi
~Phỉ, tôi rất thích, rất thích cậu…
Phỉ, đừng sợ tôi được không? Tôi thật sự thích cậu, thích đến nỗi tim đều thắt lại…
“Phỉ!”
Bạch Phong Dao thấp giọng quát nhẹ bên tai tôi. Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, cũng như sấm bên tai. Tôi lấy lại tinh thần điều chỉnh khuôn mặt không chút huyết sắc, nắm chặt vạt áo Bạch Phong Dao.
“Phong Dao, sẽ không là…” Tôi không dám nói tiếp vế sau.
Bạch Phong Dao sắc mặt không chút thay đổi, vỗ vỗ bả vai tôi, thấp giọng trấn định nói: “Tuyệt đối không phải. Cậu yên tâm, đừng hốt hoảng.”
Tôi hiện tại chỉ có thể mù quáng tin tưởng những gì Bạch Phong Dao nói. Tôi hít mấy hơi, bình ổn cảm giác hỏang sợ, nắm tay Bạch Phong Dao, nghêng ngang ngồi xuống vị trí sát cửa sổ của mình. Bạch Phong Dao ngồi bên phải tôi, Sở Lăng… ngồi phía sau hắn.
Ba người chúng tôi từ năm hai quốc trung liền nhận thức. Khi đó chỉ có tôi khác lớp, gọi là lớp hạ, nói trắng ra là lớp tệ nhất. Bạch Phong Dao cùng Sở Lăng cùng lớp, đều là học sinh ưu tú của lớp thượng.
Lúc đầu là tôi khiêu khích Bạch Phong Dao, kết giao với hắn. Sau đó lại trùng hợp nhận thức Sở Lăng… Khi đó nghe người khác nói Bạch Phong Dao cùng Sở Lăng không hợp, chỉ cảm thấy thật buồn cười. Hơn bốn năm, tôi nhìn thế nào cũng nhìn không ra bọn họ có chỗ nào không hợp.
Vào năm thứ ba, vì giảm bớt gánh nặng cho bà già, dưới sự “chỉ dạy” miễn phí của Bạch Phong Dao và Sở Lăng, tôi miễn cưỡng “bám đuôi xe” thi vào trường trung học quốc lập nổi tiếng nhất huyện, theo chân bọn họ cùng học một trường.
Tôi từng nghĩ, tình bằng hữu của ba người chúng tôi có thể duy trì đến già. Sau này vẫn cùng nhau tụ hội, hòa thuận vui vẻ, vừa phao trà vừa nói chuyện phiếm dưới tàng cây…
Cho đến khi Sở Lăng phá hủy hết thảy, Sở Lăng, phản bội tình bằng hữu của tôi với hắn.
“Hắc, tiểu Khôn, phát sinh chuyện gì? Sao lại náo nhiệt như vậy?” Tôi kéo kéo tiểu Khôn ngồi trước mặt mình.
Tiểu Khôn vốn cũng đang cùng người bên cạnh nói chuyện, vừa nghe tôi hỏi, lập tức thay đổi vị trí, nói với tôi: “Đại ca Dương, đêm qua cậu không xem tin tức sao?”
Nhắc tới ngày hôm qua, lòng tôi lại chấn động một chút, cảm thấy nguy hiểm Bạch Phong Dao lập tức tiếp lời: “Hôm qua a Phỉ ở chỗ tôi chơi game cả ngày, làm cho cả tôi cũng không xem tivi được.”
Tiểu Khôn gật gật đầu. Hắn cũng biết tôi thường tới nhà Bạch Phong Dao làm bá chủ: “Khó trách hai người không biết, là chuyện siêu cấp lớn. Hoa khôi trường chúng ta bị người ta chém chết!”
Bạch Phong Dao cả kinh nói: “Hoa khôi? Cậu nói Liêu Đông Đình? Sao nàng lại bị chém chết?” Tương phản với sự kinh ngạc của Bạch Phong Dao, trong lòng tôi lại cảm thấy may mắn, thì ra không phải chuyện của Sở Lăng.
Tiểu Khôn lắc đầu, bộ dáng cảm khái nói: “Ai biết? Cũng không biết là loại người nào, cư nhiên nhẫn tâm giết một cô gái xinh đẹp như vậy. Nghe nói toàn thân bị chém bốn mươi mấy nhát. Mặt là nghiêm trọng nhất, bị chém hai mươi mấy dao, không còn nhìn ra hình dáng gì nữa.” Tiểu Khôn nói xong còn chậc chậc hai tiếng, như cảm thán cho một cô gái xinh đẹp bị chết thảm như vậy.
Sau đó tiểu Khôn còn nói báo sáng nay có đăng tin, nói là đã có kết quả khám nghiệm tử thi. Thời gian Liêu Đông Đình tử vong phỏng đóan khỏang sáu giờ đến tám giờ tối ngày thứ sáu. Căn cứ lời khai của nhân chứng cảnh sát đã tìm được kẻ tình nghi. Tuy nhiên, kẻ đó là ai trước mắt cảnh sát chưa công bố.
Tiểu Khôn đột nhiên lấy ánh mắt cổ quái nhìn về phía tôi: “Đại ca Dương, tôi còn nghĩ cậu cùng nàng chuẩn bị tiến tới, không nghĩ tới… ai!” Hắn khoa trương thở dài một tiếng.
Tôi dùng túi xách đánh nhẹ vào đầu hắn, cười mắng: “Cái gì tiến tới, cô ta và tôi một người trên trời một người dưới đất. Người ta đường đường là hoa khôi, thế nào lại để ý tôi?”
“Nè nè, đại ca Dương, cũng không thể nói như vậy!” Tiểu Khôn lắc lắc ngón trỏ, vẻ mặt đứng đắn nói: “Hai tuần trước không phải một mình cậu hạ một đám côn đồ cứu nàng ấy sao? Sau đó hoa khôi còn chạy tới lớp cám ơn cậu, mời cậu đi dạo phố vài lần không phải sao? Bạn tốt của người ta còn nói, hoa khôi đối với cậu nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ. Nàng còn nói đại ca Dương trong mắt mọi người tuy rằng là thiếu niên bất lương, nhưng cậu rất có nghĩa khí, có dũng khí, không sợ cường quyền không sợ ác bá. Cậu mới thật là nam tử hán chân chính.”
Tiểu Khôn quay đầu uống một ngụm nước trái cây, nói tiếp: “Nhưng theo tôi thấy, cũng là vì bộ dáng đại ca Dương đẹp trai. Nếu người cứu nàng là một thằng con trai xấu xí, chỉ sợ hoa khôi chỉ nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cậu đã cứu tôi, tạm biệt.” Tiểu Khôn bên nói bên bắt chước nữ sinh, lấy ngón trỏ để bên má, nháy mắt giả vờ đáng yêu, thẳng đến khi tôi nhịn không được ghê tởm thưởng cho hắn một chưởng.
Nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Liêu Đông Đình, đối với nàng kỳ thật tôi không có ấn tượng gì. Lúc trước cứu nàng cũng không phải cố ý. Chỉ là hôm đó bị bà già mắng một trận, tâm tình khó chịu, thấy một đám côn đồ cười thật đáng ghét, tâm trạng lại càng xấu. Siêu cấp khó chịu nhấc chân đá qua, nào có phải anh hùng cứu mỹ nhân gì?
Sau đó tôi cũng nhận lời mời đi với nàng vài lần. Bất quá chỉ là đi kiếm mấy lần xem phim và mấy bữa cơm miễn phí của nàng, nào có hẹn hò gì.
Bạch Phong Dao thở dài: “Thật là, Liêu Đông Đình tớ cũng biết, là một cô gái rất tốt, cũng xứng với a Phỉ, nhưng thật đáng tiếc…”
Tôi cũng phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, Liêu Đông Đình thật không tồi.” Trong lòng tiếp một câu: xài tiền rất hào phóng.
Bạch Phong Dao hướng tôi nói: “Khó nghe được a Phỉ khen người khác.”
“Hừ hừ, tôi là nên khen thì khen, không phải tôi cũng khen cậu không ít sao?”
Tiếp tục tán gẫu, ba người bọn tôi lại nói tiếp về vụ huyết án của Liêu Đông Đình, phần lớn là nghe tiểu Khôn nói, dù sao tối qua và sáng nay hắn đều có xem tin tức.
Tiểu Khôn bỗng dưng di một tiếng: “Vô học lâu rồi, sao Sở Lăng còn chưa đến?”
Bạch Phong Dao quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống trơn, cũng nghi hoặc nói: “Quái, tiểu tử này bình thường không phải đến sớm nhất sao?”
Tôi cố gắng giả bộ cười trêu chọc: “Sở Lăng không phải là ngủ quên đi? Phong Dao, cậu gọi điện thoại hỏi một chút đi.”
Bạch Phong Dao gật gật đầu, lấy di động từ trong túi xách, đi đến cửa phòng học nhìn nhìn, xác định chủ nhiệm còn chưa đến mới bấm nút gọi.
“Kỳ quái, sao chủ nhiệm còn chưa đến?” Đồng hồ treo phía trên tấm bảng đã biểu hiện qua mười lăm phút so với giờ vào học.
Tiểu Khôn nhún nhún vai: “Sao biết? Nói không chừng đang cùng cảnh sát uống trà.”
“Có cảnh sát đến đây?”
“Chuyện lớn như vậy, đương nhiên cảnh sát sẽ đến trường học tra xét. Tôi thấy có chiếc xe cảnh sát đậu trong bãi giữ xe của giáo viên. Chậc chậc, “bảo mẫu nhân dân” quả nhiên cần lao.” Tiểu Khôn chạy xe đạp đi học. Bãi giữ xe học sinh cách bãi giữ xe giáo viên không xa, khó trách hắn nhìn thấy xe cảnh sát.
Tôi nhíu mày, chủ nhiệm của bọn tôi đâu phải chủ nhiệm của Liêu Đông Đình. Cảnh sát mời chủ nhiệm bọn tôi uống trà làm gì? Nghĩ cũng biết tiểu Khôn chỉ tùy tiện nói vậy, cho nên tôi cũng không hỏi hắn.
Qua vài phút, Bạch Phong Dao trở lại, hắn nói: “Di động Sở Lăng không gọi được, bị chuyển đến hộp thư thoại. Tớ gọi tới nhà hắn, trong nhà hắn cũng không có người tiếp.”
Sim di động của Sở Lăng đã bị Bạch Phong Dao dùng lửa thiêu cháy, giội vào bồn cầu. Di động của hắn cũng bị ném vào thùng rác, hôm nay đã bị xe rách thu đi. Bởi vậy di động Sở Lăng không gọi được là đương nhiên. Tuy nhiên, trong nhà hắn không có người tiếp điện thoại có điểm quái… Ba Sở Lăng là một lập trình viên. Mẹ hắn là nội trợ. Vào lúc này, ít nhất mẹ hắn hẳn cũng ở nhà.
Vào ngay lúc tôi cố gắng vận dụng đầu óc tự hỏi, chủ nhiệm của bọn tôi rốt cục cũng bước vào lớp. Chủ nhiệm vẻ mặt khẩn trương, không nhìn phòng học ầm ỹ, mà nhìn về phía chúng tôi trước tiên.
“Bạch Phong Dao, Dương Phỉ, các em lại đây với tôi một chút.”
Tôi cùng Bạch Phong Dao nhìn nhau, đóan không ra chủ nhiệm gọi chúng tôi làm gì. Tuy rằng trong mắt nhau đều đồng dạng hoang mang, nhưng chúng tôi vẫn ngoan ngõan đứng lên, đi theo phía sau chủ nhiệm.