Cuồng Thú - Băng Long

Chương 6: Chương 6




Chủ nhiệm đem chúng tôi từ phòng học đến phòng hành chính, đứng trong thang máy, ấn nút lên tầng năm. Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi lại cảm thấy dường như lâu đến dị thường, rất muốn hỏi ông sao lại dẫn chúng tôi đi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông, sau khi há mồm, lại vẫn không thể hỏi ra miệng.

Bạch Phong Dao lấy khủy tay nhẹ nhàng đẩy đẩy tôi, chúng tôi đứng sau lưng chủ nhiệm, nên khiến ông không nhìn thấy. Hắn dùng miệng ra dấu ba chữ: Phòng hiệu trưởng.

Phòng hiệu trưởng? Tôi không tin liếc hắn một cái, nghĩ đến Dương Phỉ tôi hoàn toàn không có chút thành tích, thứ hạng to lớn gì, làm sao hiệu trưởng lại nhàn sự đến nỗi tìm tôi đến nói chuyện phiếm chứ?

Thấy tôi hoài nghi, Bạch Phong Dao mỉm cười, tôi cảm thấy hắn cười có điểm quỷ dị. Đinh linh một tiếng, đến tầng năm, khi đi ra thang máy, hắn lại nhân cơ hội dùng khẩu ngữ nói: phối hợp tớ.

Tôi căn bản không hiểu ý hắn, nhưng hắn bảo tôi như vậy, nhất định có lý do của hắn. Tôi gật nhẹ đầu, tỏ vẻ sẽ chiếu theo lời hắn nói hành động.

Đúng như Bạch Phong Dao tiên đoán, chủ nhiệm thật sự đem chúng tôi đến phòng hiệu trưởng. Phòng hiệu trưởng trừ bỏ lão hiệu trưởng đầu hói, còn có hai người đàn ông trung niên, tuổi đều trên dưới bốn mươi.

Hiệu trưởng ngu ngốc gật đầu, chủ nhiệm cũng đáp lễ một cái, sau đó giới thiệu chúng tôi với hai gã trung niên đang đứng lên từ sô pha: “Sếp Trần, học sinh này là Bạch Phong Dao, đây là Dương Phỉ.”

Cảnh sát mặc thường phục? Tôi có điểm hôn mê, sẽ không là trận đánh buổi sáng kia, đầu bóng lưỡng kéo một đám không phải anh cũng chẳng phải em chạy tới cục cảnh sát khóc lóc đi? Bọn trẻ con đánh nhau thế nhưng xuất động cảnh sát chìm? Ông trời à, không nghiêm trọng như vậy đi?

Bạch Phong Dao giống như lúc bình thường khi đối mặt cùng trưởng bối, thần sắc tự nhiên chào hỏi: “Chào hai vị cảnh sát.” Anh em đều can đảm như vậy, tôi cũng chỉ còn nước “lễ phép” chào hỏi hai vị “bảo mẫu” vĩ đại của nhân dân.

Cảnh sát Trần giới thiệu đồng sự họ Lâm xong, vẫy tay muốn bọn tôi đến ngồi ở sô pha đối diện, chủ nhiệm cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Phong Dao. Lão hiệu trưởng đầu hói cúi đầu dặn dò chủ nhiệm mấy câu, liền phất tay áo đi ra gian phòng dành cho hiệu trưởng của hắn.

Nhìn hai cảnh sát trước mặt, tôi cảm giác trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Cảnh sát Trần hòa ái tươi cười: “Cậu Dương không cần khẩn trương, chúng tôi tới chỉ vì có một vài vấn đề muốn hỏi các cậu mà thôi.”

Nghe vậy, Bạch Phong Dao ôn hòa hữu lễ nói: “Xin hỏi sếp Trần có vấn đề gì muốn hỏi?”

Cảnh sát Trần dường như thưởng thức liếc Bạch Phong Dao một cái: “Từ thứ sáu cho tới hôm nay, các cậu có ai gặp qua Sở Lăng – cậu Sở không?” Hắn nói xong, cảnh sát Lâm ở một bên xuất ra một quyển sổ nhỏ, chuẩn bị viết tốc ký.

Nghe vậy, Bạch Phong Dao lộ ra chút biểu tình khó hiểu, bất quá vẫn trả lời: “Có, hôm chủ nhật tuần này.”

“Mấy giờ?”

Bạch Phong Dao suy nghĩ một lát, nhìn về phía tôi nói: “Buổi sáng đúng không? A Phỉ.”

Tôi có điểm khẩn trương, tiếp lời: “Ân, đúng là vậy, tôi nhớ rõ hình như là sau bảy giờ.”

Cảnh sát Trần sắc mặt khẽ biến, tiếp theo hỏi rất nhiều vấn đề, tỷ như: Gặp Sở Lăng ở đâu, cùng Sở Lăng ở chung bao lâu, Sở Lăng khi đó có gì khác thường không…

Bạch Phong Dao liền đem nội dung chúng tôi thương lượng lúc trước nhất nhất trả lời, tôi cũng phối hợp theo lời hắn nói, cảnh sát Trần còn hỏi một ít chuyện ở trường của Sở Lăng, phương diện này chúng tôi lại dựa theo tình hình thực tế trả lời, chủ nhiệm cũng nói ra cái nhìn của hắn.

Sau khi nghe chúng tôi nói xong, cảnh sát Lâm nói nhỏ: xem ra là một đứa nhỏ không tồi.

Cảnh sát Trần hỏi một câu tiếp một câu, đại khái một giờ sau, tôi càng ngày càng nghi hoặc, trong nghi hoặc còn dẫn theo chút sợ hãi.

Vẫn là Bạch Phong Dao xem đúng thời cơ, mở miệng: “Sếp Trần, có thể hỏi ngài Sở Lăng phát sinh chuyện gì không?”

Cảnh sát Trần rõ ràng dừng lại một chút, nhìn Bạch Phong Dao, lại nhìn nhìn tôi.

“Nghe chủ nhiệm các cậu nói, hai cậu từ quốc trung đã bắt đầu nhận thức Sở Lăng.” Cảnh sát Trần bên nói, bên lấy từ túi ra thuốc lá cùng bật lửa.

“Đúng vậy, chúng tôi nhận thức gần năm năm. Thật ngại quá, sếp Trần, trường học chúng tôi cấm hút thuốc.” Bạch Phong Dao ngăn lại động tác muốn điểm thuốc của cảnh sát Trần.

Phong Dao, không hổ là cậu! Tôi dưới đáy lòng giơ ngón tay cái lên, tán thưởng thái độ bất khuất không sợ cường quyền của Bạch Phong Dao trên tinh thần. Đối với một cảnh sát tuổi đời và tuổi nghề đều thâm hậu, thái độ Bạch Phong Dao vẫn như ngày thường, trên mặt vẫn chưng chiêu bài tươi cười.

Cảnh sát Lâm ha ha cười vài tiếng: “Học sinh giống cậu Bạch như vậy thật hiếm thấy, rất có phong độ một đại tướng, khó trách chủ nhiệm tán dương cậu như vậy.”

Bạch Phong Dao bình tĩnh cười nói: “Không, không phải vậy đâu, chỉ là nội quy trường học quy định như thế, thỉnh sếp Trần thứ lỗi.”

Trong ánh mắt chủ nhiệm hiện rõ thưởng thức cùng khen ngợi đối với Bạch Phong Dao, có một học sinh như Bạch Phong Dao, thân là chủ nhiệm hắn cũng thấy vinh quang.

Cảnh sát Trần cười khổ đem thuốc lá cùng bật lửa bỏ lại vào túi, bị một học sinh trung học giáo huấn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cảnh sát hắn gặp phải. Bất quá Bạch Phong Dao không phải vô lý khiêu khích, mà là ấn nội quy trường học nhắc nhở, vì thế cảnh sát Trần cũng không có ý trách hắn.

“Theo lời khai của các cậu cùng chủ nhiệm, cậu Sở tựa hồ là một người nhiệt tâm, một học sinh chăm chỉ…” Cảnh sát Trần thở dài một tiếng, nói: “Tôi nghĩ, cũng nên nói với các cậu một tiếng, dù sao ba người các cậu là bạn tốt, cậu Sở rất có khả năng sẽ liên lạc với các cậu…”

Bạch Phong Dao sắc mặt khẽ biến: “Sếp Trần, không phải… cảnh sát các vị hoài nghi Sở Lăng có liên quan đến cái chết của Liêu Đông Đình?”

Chủ nhiệm thay đổi sắc mặt, tôi nghe được hỏang sợ, quay đầu nhìn về phía Bạch Phong Dao, chỉ thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, tôi có chút hỏang: “Phong Dao, cậu đừng đóan mò, Sở Lăng sao lại có thể…”

Lại nghe cảnh sát Trần nói: “Đúng vậy, cậu Sở có thể là hung thủ mà cảnh sát hoài nghi.”

Tôi nhảy dựng lên, hô: “Không thể nào, tiểu tử Sở Lăng kia tôi rất hiểu hắn, hắn không phải loại người như vậy!”

Bạch Phong Dao chăm chú nhìn tôi, trầm thanh nói: “Phỉ, cậu có thể nói cậu hiểu Sở Lăng trăm phần trăm sao?”

Lời nói của hắn không khỏi làm cho tôi thất thần. Đúng vậy, tôi không hiểu Sở Lăng… Nhận thức hắn bốn năm, tôi cũng không biết hắn là đồng tính luyến ái, là một tên đồng tính luyến ái muốn cường bạo tôi, mà tôi con mẹ nó ngây ngốc đến điểm hẹn, thiếu chút nữa liền bị hắn làm cho hậu đình nở hoa.

Anh em tốt mà tao tin tưởng, đây là phương thức mày báo đáp tao sao? Chết cũng tốt, biến thái như mày chết cũng tốt…

Tôi không nói gì ngồi trở lại chỗ, trong lòng cười lạnh không thôi, nếu Sở Lăng thật sự là hung thủ, vậy thật là buồn cười… Sở Lăng giết Liêu Đông Đình, tôi làm thịt Sở Lăng, đây là một chuỗi thức ăn trong sinh học sao?

Thế nhưng, Sở Lăng cùng Liêu Đông Đình có thù oán gì? Làm cho Sở Lăng hận nàng như vậy… Nghi vấn trong lòng tôi càng ngày càng nhiều.

Bạch Phong Dao trầm mặc một lát, có chút do dự hỏi: “Sếp Trần, có thể phiền toái ngài nói rõ với chúng tôi một chút không? Sao lại nghi ngờ Sở Lăng là hung thủ?” Hắn am hiểu ý người nói: “Có thể nói cho chúng tôi biết thì ngài cứ nói, những chuyện không thể nói thì không cần miễn cưỡng.”

Cảnh sát Trần nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ nói cho các cậu biết tin tức đã tuyên bố cùng phóng viên… Bốn giờ rưỡi chiều thứ sáu, cô Liêu kết thúc lớp học thêm, bạn học của nàng nói khi đó cậu Sở đang chờ nàng bên ngoài. Cô Liêu rất kinh ngạc, hẳn là nàng nhận thức cậu Sở, nhưng không hề có hẹn trước với hắn.”

Tôi cùng Bạch Phong Dao gật đầu, lúc Liêu Đông Đình tới tìm tôi cũng gặp qua hai người bọn họ vài lần, cũng có lên tiếng chào hỏi.

“Cậu Sở lấy lý do có việc thương lượng mang cô Liêu đi, cô Liêu tự nguyện đi theo hắn. Sau đó khỏang bảy giờ hai mươi, có người nhìn thấy cậu Sở đi ra từ hiện trường vụ án, căn cứ theo lời khai của nhân chứng, khi đó thần sắc cậu Sở bình thường, không có nửa điểm kích động. Chính là hắn rời đi có chút vội vã, thiếu chút nữa té ngã, sau đó hắn ôm chặt ba lô của mình, lấy tốc độ rất nhanh chạy khỏi hiện trường. Bởi vì diện mạo cậu Sở thu hút người khác, động tác đó lại khiến cho người bên ngoài chú ý, dù vậy cũng không hề có người nghĩ đến hắn lại… Thẳng đến trưa ngày chủ nhật có người phát hiện thi thể Liêu Đông Đình, mới làm cho bọn họ nhớ đến cử chỉ quái lạ của cậu Sở lúc đó.”

Cảnh sát Lâm mặt không chút thay đổi thấp giọng nói ra suy đoán của cảnh sát, nhưng về động cơ gây án của Sở Lăng thì cần tiến thêm một bước điều tra làm rõ.

Bạch Phong Dao hỏi: “Có phát hiện hung khí không?”

Cảnh sát Trần trả lời: “Trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm.”

“Cái kia… Xin hỏi một chút, về phía người nhà Sở Lăng…” Trước mặt cảnh sát, tôi có vẻ lễ phép so với ngày thường n lần.

Cảnh sát Lâm thay cảnh sát Trần trả lời: “Đã phái người đến thông báo, nhưng cha mẹ Sở Lăng cho rằng hắn vô tội, không chịu phối hợp với cảnh sát.”

Tôi ác một tiếng, trước đó Sở gia không tiếp điện thoại của Bạch Phong Dao, có khả năng là lo lắng Sở Lăng gọi về, lấy tâm tính mẹ Sở Lăng, chắc là sợ cảnh sát thông qua điện thoại tìm được hắn, mới không dám bắt máy.

Cuối cùng cảnh sát Trần hỏi Bạch Phong Dao địa điểm bí mật, còn căn dặn chúng tôi Sở Lăng là vị thành niên, hơn nữa cũng không tìm được hung khí xác định Sở Lăng chính là hung thủ, cho nên trước mắt cảnh sát chỉ công bố “đã tìm được kẻ tình nghi”, muốn chúng tôi không được tùy tiện nói với người khác chuyện này. Còn có, nếu Sở Lăng có liên lạc với chúng tôi, nhất định phải khuyên hắn nhanh chóng đầu thú, nếu hắn vô tội, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn.

Chúng ta ngòai mặt thuận theo gật gật đầu, nhưng ngọai trừ chủ nhiệm hai chúng tôi đều biết, Sở Lăng sẽ vĩnh viễn không có khả năng liên lạc cùng chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.