An Noãn theo thói quen thức dậy, ra khỏi phòng liền thấy bóng Thường Tử Phi trong bếp,
trong lòng có chút ê ẩm. Nếu một người đàn ông tài cán vì một người phụ
nữ có thể xuống bếp làm bữa sáng cả đời, như vậy đối với người phụ nữ mà nói không còn hạnh phúc nào.
"Thức sớm như vậy, kỳ thật em có thể ngủ thêm nửa giờ." Thường Tử Phi thấy cô yêu thương cười cười.
"Anh đang nấu gì, thơm như vậy làm em thức dậy." An Noãn bước vào bếp coi anh đang làm cái gì.
Thường Tử Phi cúi đầu cười ra tiếng: "Anh nấu món mà em thích nhất cháo hải sản."
"Thường Tử Phi anh không cần tốt với em như vậy."
Anh vuốt vuốt mũi cô, cười nói: "Anh phải đối với em thật tốt, sau này
em có thể cam tâm tình nguyện gả cho anh, anh không muốn ép buộc em."
Sau bữa sáng, Thường Tử Phi đi làm, tiện đường chở An Noãn đến Trăm Nhạc, như vậy cũng tiện đường hơn cho hai người.
Xuống xe An Noãn thần thần bí bí hỏi: "Tối nay anh muốn ăn món gì?"
Thường Tử Phi ngớ người một chút, phản ứng có chút thụ sủng nhược kinh
(được yêu thương mà kinh sợ) hỏi: "Em nấu cơm cho anh ăn?"
An Noãn gật đầu: "Tuy em chưa làm qua lần nào, nhưng em muốn học, anh muốn ăn gì, tan ca em đi mua đồ ăn."
Thường Tử Phi cầm lấy tay cô kích động đưa lên môi hôn: "Chỉ cần là em nấu, món gì anh đều thích."
An Noãn liếc nhìn anh cũng không hỏi thêm gì.
Có đôi khi nghĩ lại giữa người với người thật không công bằng, Thường
Tử Phi là người hiểu cô nhất, nhưng An Noãn đối với anh lại không biết
tí gì. Cùng lớn bên nhau hai mươi năm, cô thậm chí không biết anh thích
ăn gì nhất. Trong ấn tượng khi bọn họ ở bên nhau, hễ là cô lựa chọn từ
nơi ăn, cho đến món ăn, Thường Tử Phi đều vĩnh viễn chỉ biết nói: "Tốt."
----
Khi Trương Húc dẫn ba nữ cảnh ngục đi vào văn phòng của Mạc Trọng Huy, hắn mới biết bị người phụ nữ kia lừa mình.
"Mạc tiên sinh, tôi đã điều tra qua, lúc An tiểu thư trong trại giam chính là ba vị này quản lý."
"Nữ?" Mạc Trọng Huy mày hơi hơi nhíu lại.
"Mạc tiên sinh, ở phòng giam nữ đều là nữ cảnh ngục, không có nam cảnh, ngay cả sở trưởng cũng là nữ." Một nữ cảnh nơm nớp lo sợ trả lời.
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng bị lừa, nhưng tâm tình cũng tốt hơn.
Hắn ngồi ở sopha, thản nhiên hỏi: "An Noãn khi còn trong trại giam biểu hiện thế nào?"
"Thời gian lúc vừa đến có chút tự kỷ, ai cô ấy cũng không muốn nói
chuyện cũng không để ý, mỗi ngày chỉ chui vào một góc ngồi khóc, tất cả
biện pháp đều vô dụng, bác sĩ tâm lý cũng được mời tới nhưng cũng không
có kết quả, cô ấy cũng là không chịu nói. Khi đó, trong trại có một nữ
tù tên La Hiểu Yến, mặc kệ An Noãn có chú ý hay không, mỗi ngày đều nói
chuyện cùng cô ấy, qua một thời gian dài, An Noãn mới mở miệng nói
chuyện, chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh."
Đưa ba người nữ cảnh
ra về, Trương Húc ghé vào tai hắn: "Mạc tiên sinh, ngày hôm qua Hà tiểu
thư phái người phá An tiểu thư, may mắn chúng ta phát hiện đúng lúc,
bằng không hậu quả không thể tưởng. Tôi sợ nếu không tìm Hà tiểu thư nói cho rõ ràng, còn có thể có lần sau."
"Tôi biết, cậu đi xuống trước đi."
Mạc Trọng Huy xoa xoa hai bên trán, cảm thấy nhức đầu.
Hà Tư Kỳ đúng lúc này lại không mời mà tới, đứng trước mặt Trương Húc
hỏi tội: "Trương đắc trợ, anh còn có để tôi trong mắt? Là gan cũng thật
lớn, ngay cả người của tôi cũng dám đụng, anh có ý gì?"
"Là anh kêu cậu ấy làm." Mạc Trọng Huy mặt không đổi sắc ngắt lời cô.
Hà Tư Kỳ dừng lại một chút, tiếp theo đem lửa giận quay sang Mạc Trọng
Huy quát: "Tại sao anh làm vậy? em bất quá chỉ muốn tìm người dọa An
Noãn, anh lại cho chặt đứt tay chân bọn họ, ở trong lòng anh An Noãn
quan trọng như vậy sao?"
Mạc Trọng Huy híp hai mắt lại, đứng
lên, dáng người cao lớn phát ra hơi thở lạnh như băng: "Đã làm sai còn
đứng ở đây chỉ trích người khác, là anh chiều chuộng em, yêu thương đến
em vô pháp vô thiên vậy sao?"
Hà Tư Kỳ chưa từng thấy Mạc Trọng Huy tức giận với cô như vậy, lời nói lạnh lùng của hắn gằn từng tiếng gõ vào tim cô.
"Anh vì An Noãn mà mắng em! Mạc Trọng Huy, em ghét anh, không bao giờ để ý đến anh."
Hà Tư Kỳ khóc chạy ra. Trương Húc đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
--
An Noãn cả ngày đều không rãnh, không có thời gian lên mạng nghiên cứu
thực đơn, cuối cùng cô quyết định làm cho Thường Tử Phi món cá sốt cà.
Đến giờ tan ca, đang chuẩn bị đến chợ mua đồ ăn, xa xa đã thấy xe của Mạc
Trọng Huy đứng trước Trăm Nhạc. Lòng dâng lên cảm giác phiền toái.
Trương Húc đi về phía An Noãn, vẫn là gương mặt tươi cười: "An tiểu
thư, lần trước tôi cứu cô, đừng làm cho tôi khó xử, lên xe đi, Mạc tiên
sinh đợi cô đã lâu."
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, tự biên tự diễn, lại đến tìm cô tranh công.
Lên xe, cô cũng không khách khí, nhín tài xế nói: "Đưa tôi đến chợ gần nhất."
"Mua đồ ăn nấu cho ai ăn?" Sắc mặt Mạc Trọng Huy đã không tốt.
An Noãn hào phóng trả lời: "Làm cho bạn trai tôi ăn, chúng tôi đã ở
chung, tôi muốn vì anh ấy biến thành một người phụ nữ ở nhà."
"Quay lại." Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói, tài xế sợ đến mức vội vàng đánh tay lái.
"An Noãn, em lại gạt tôi phải không? Tôi hôm qua ba người nam cảnh ngục đều kể hết chuyện ba năm trước."
An Noãn căn bản không nghĩ tới có thể gạt hắn bao lâu, cô thoải mái
thừa nhận: "Đúng vậy, ngày hom qua là tôi gạt anh, bởi vì tôi không muốn đem lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một tên súc sinh, súc sinh
đó còn là người hại chết cha tôi. Vừa rồi, tất cả những gì tôi nói đều
là sự thật, ngày hôm qua tôi đã đến nhà của Thường Tử Phi, đem lần đầu
tiên của mình cho anh ấy."
Băng ghế trước tài xế cùng Trương Húc nghe xong giựt mình, nháy mắt cảm giác được không khí đang thay đổi.
Mạc Trọng Huy đáy mắt lạnh xuống, lấy đi khăn quàng cổ trên cổ cô. Khăn quàng được bỏ xuống, một dấu hôn nhợt nhạt nhìn rất chói mắt. Hắn điên
lên xé rách áo cô, nhìn đến trước ngực cũng là những dấu hơn không đồng
nhất.
"Mạc Trọng Huy, tôi nhanh như vậy đem thân thể của mình
cho Thường Tử Phi cũng phải cám ơn anh, nếu không phải thiếu chút nữa bị anh cường bạo, tôi không nghĩ đến trước khi kết hôn đem lần đầu tiên
giao cho anh ấy. Nhưng cũng không có cách nào, tôi sợ anh đoạt mất, như
vậy tôi thà rằng chết đi. Nói thật ra, trải qua đêm qua, tôi cùng Thường Tử Phi tình cảm lại tiến triển manh, tôi cam lòng vì anh ấy thay đổi,
học nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mỗi ngày làm cơm đợi anh ấy về. Thì ra đây mới chính là cuộc sống tôi từng mơ ước, bình thản qua ngày, thản nhiên
hạnh phúc, tôi cám ơn anh đã làm cho tôi cảm nhận sự ấm áp này."
"Hạ lưu!" Hắn nghiến răng phun ra hai chữ, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.
An Noãn cười lạnh: "Hạ tiện cũng không sao, bất quá anh cùng dâm phụ Hà Tư Kỳ, hai người ở cùng một chỗ mới là một đôi gian phu dâm phụ."
"Xuống xe!" Hắn lớn tiếng quát.
Lái xe sợ đến mức chạy vào ven đường dừng xe lại.
An Noãn mở cửa xe không quay đầu nhìn hắn bước xuống rời đi. Nhìn thấy
Mạc Trọng huy vừa rồi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô đột nhiên có cảm
giác mình trả được thù.