An Noãn mua cá, rau
dưa, lần đầu tiên làm cá cô bị dao cắt trúng tay. Lúc nhìn máu tươi chảy xuống cô đột nhiên có cảm giác mình thật thất bại, cái gì cũng không
làm được. Thường Tử Phi còn yêu cô như vậy, cô phải tu luyện mấy đời
mới có được phúc.
An Noãn băng bó ngón tay xong, tiếp túc bắt đầu cắt rau. Cô học cách nấu tra được trên mạng từng bước làm, đại khái là
lửa quá lớn, thời gian cũng không nắm chắc, cuối cũng chiên cá nhìn khét đen, toàn bộ phòng bếp đều là một mùi khét.
An Noãn uể oải nhìn phòng bếp thở dài, tính dọn dẹp cho sạch, đem phòng bếp trả về nguyên vẹn, lúc này chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ là Thường Tử Phi nên chạy ra mở cửa, vạn vạn cũng không nghĩ người ngoài cửa là dì Nghê.
Nghê Tuệ nhìn thấy An Noãn, khẽ biến sắc.
"An Noãn, sao cô lại ở đây?" Bà lạnh lùng hỏi.
"Dì Nghê, cháu.." Hai tay An Noãn gắt gao nắm chặt lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải đối mặt như thế nào.
"Vào trong rồi nói" Nghê Tuệ lạnh lùng nói, đi thẳng vào trong nhà. "Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
An Noãn nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, giống như đứa bé phạm lỗi.
Vừa vào trong ngửi thấy được mùi từ trong phòng bếp, Nghê Tuệ quay người đi vào, quan sát một lúc, sắc mặt càng trở nên xanh mét.
"An Noãn,
tôi nhớ rõ ràng cô đã cam đoan với tôi, cô cùng Tử Phi không ở bên nhau, hiện tại là ý gì?" Bà Nghê cố gắng áp chế lửa giận của mình, giọng thật bình tĩnh.
An Noãn vẫn cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
"An Noãn, chúng ta nói chuyện một chút đi."
--
Hai người ngồi xuống ghế ở bàn ăn, An Noản chỉ cảm thấy hai tay lạnh ngắt, cử động cũng không dám.
"Noãn Noãn, dì đã nói với cháu rất nhiều lần, tại sao cháu không hiểu, cháu
không thích hợp với Tử Phi của dì, trước không thích hợp tương lai càng
không."
Nghê Tuệ nói xong, chạy vào phòng An Noãn ở, không lâu
sau bên cạnh bà là một túi hành lý. Đem hành lý đặt trước mặt An Noãn,
vẻ mặt lạnh lùng: "Loại phụ nữ chưa kết hôn đã đưa đến cửa, loại phụ nữ
này đàn ông sẽ không quý trọng, Tử Phi đối với cô mà nói chỉ là không
cam lòng mà thôi, đàn ông thôi, thấy tốt thì dành, sau đó lại xem không
đáng một đồng. Cô đi đi, Thường gia chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận
cô."
--
Đi theo Mạc Trọng Huy nhiều năm như vậy, Trương Húc
đối với hắn có chút hiểu ý. Anh biết Mạc tiên sinh thường những lúc
không vui, thích ngồi một chỗ nửa ngày không nói một câu.
Hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước lại gần hắn, Trương Húc cẩn thận nói: "Mạc tiên sinh, có chuyện này không biết có nên nói hay không."
Mạc Trọng Huy mày nhíu lại thật chặt.
Trương Húc nói nhanh: "An tiểu thư sau khi đi mua đồ ăn về đến nhà của Thường Tử Phi.."
Anh nhìn Mạc Trọng Huy mày nhíu thật chặt. Người đàn ông này luôn đem tình
cảm chính mính che giấu rất tốt, nhưng cũng có lúc không phải là nhìn
không ra manh mối.
"Đại khái cũng hơn một giờ, mẹ của Thường Tử Phi đến, gặp được An tiểu thư, đuổi cô ấy ra khỏi nhà."
Mày Mạc Trọng Huy nhíu lại thật sâu.
"An tiểu thư mang theo hành lý một mình ngồi ở trạm xe, nhìn qua thật đáng thương, hay là đưa cô ấy đến ở tạm Thiên Đường."
"Không cần." Mạc Trọng Huy tựa vào ghế sopha, hai mặt khép lại, bộ dạng thật mệt mõi.
"Mạc tiên sinh, còn có chuyện này.."
Trương Húc lời chưa nói xong, Mạc Trọng Huy đột nhiên mở mắt hung hăng liếc anh một cái.
"Tôi nói là, An tiểu thư đã lừa gạt ngài một lần, có thể sẽ có lần thứ hai, ý của tôi là, cô ấy cùng Thường Tử Phi có thể là sẽ không tiến triển
nhanh như vậy."
"Cậu cũng hiểu cô ấy?" Mạc Trọng Huy lạnh lùng hỏi.
Trương Húc vô liêm sỉ trả lời: "Tôi nhìn người rất chuẩn."