Tình huống của Lâm Đường bên kia Lâm Túc không rõ lắm, hắn ra cửa cũng không có đi công ty, khó được một ngày nghỉ, hắn hẳn là nhân lúc còn sớm tính toán cho tương lai của chính mình.
Tiền Lâm gia có thể không cần, nhưng mà tiền chính mình lại là muốn kiếm thêm, mà thời đại này phương pháp kiếm tiền hợp pháp thật sự có quá nhiều, đơn giản nhất chính là đầu tư cổ phiếu.
Phân tích một cái ngành sản xuất lợi và hại cùng với một cái công ty tương lai phát triển đối với Lâm Túc mà nói cũng không khó, suy tính đã từng tích tụ qua đi phân biệt đầu nhập vào bên trong mấy cái cổ phiếu đáng xem trọng.
Vì muốn ổn định đương nhiên là đầu tư cổ phiếu tương đối tốt, nhưng là muốn trong thời gian ngắn tài sản có được gấp đôi, cổ phiếu càng thêm nhanh và tiện.
Hệ thống 06 không phải cái dong dài, nhưng lúc này nó vẫn cứ đưa ra ý kiến chính mình: [Hiện tại đối với ngài mà nói thì trêu chọc Lâm Đường tương đối không tốt]
Lời nói trên bàn cơm tuyệt đối sẽ không đem đến bất cứ hiệu quả chính diện nào, còn sẽ làm Lâm Đường sinh ra tâm lý mâu thuẫn, nó đều hiểu đạo lý kí chủ không có khả năng không hiểu.
[Tiểu thiếu gia trừ bỏ vào đại học ăn không ngồi rồi, khiến cho cậu ta đem lực chú ý tập trung ở nơi này của ta so với việc cậu ta đi quấn lấy Thịnh Hoằng còn tốt hơn] Lâm Túc nói.
Tiểu thiếu gia ở nơi này của hắn lăn lộn, cùng lắm thì hắn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, đến nơi đó của Thịnh Hoằng mà lăn lộn sẽ chỉ làm cho tuyến nhiệm vụ lệch khỏi quỹ đạo.
Giống như suy đoán của Lâm Túc, Lâm tiểu thiếu gia miệng phun hương thơm xong liền bắt đầu tụ hội cùng hồ cẩu cẩu hữu, cũng thảo luận phương pháp nào làm Lâm Túc khóc ra tới cũng sám hối sao lầm của chính mình.
Tìm tòi chiếm được mặt của loại vấn đề này, đám hồ cẩu bằng hữu này liền bắt đầu nảy ra vô số ý kiến quái đản, một chút đều không có bỏ chỗ trống khi đi thi, số điều được liệt ra có thể trực tiếp viết thành một quyển sách giáo khoa.
Bên này Lâm Túc xử lý tài sản thật tốt, cũng không có ở bên ngoài tiếp tục đi dạo, Lâm gia tuy rằng nhìn sơ qua thì đối hắn không để ý lắm, nhưng là đề cập đến vấn đề lợi ích liền sẽ mười phần mẫn cảm, quan trọng nhất chính là hắn đối với sinh hoạt ban đêm của người trẻ tuổi cũng không phải quá hứng thú, quy luật tập thể hình đủ để tinh lực phát quá nhiều.
Sau khi trở về Lâm trạch Lâm Túc thay đổi quần áo đi phòng tập thể thao, trước mắt lấy dáng người này tuy rằng không tồi, nhưng còn chưa đạt tới mức độ Lâm Túc vừa lòng, quá trình tập thể hình cũng là làm đầu óc bình tĩnh lại tự hỏi quá trình.
Lâm Túc ở phòng tập thể thao cổ mồ hôi như mưa, cửa phòng hắn lại vào lúc này bị mở ra, một cái thân ảnh cõng bao tải đi vào ba phút sau lại chạy tới, sau đó hít sâu một hơi rón ra rón rén đi xuống lầu.
Lúc mà Lâm Túc từ phòng tắm của phòng tập thể thao ra tới nhìn đến chính là tầm mắt Lâm Đường thường thường ngắm lại đây, trong xảo trá còn có chút thấp thỏm, trong thấp thỏm còn có chút đắc ý, cơ bản có thể kết luận là làm chuyện xấu.
Lâm Túc chỉ mặc quần phía dưới quần, áo ướt đẫm ở mặt trên lúc này bị hắn xách ở trên tay, nữa người trên lỏa thể còn có chút hơi nước chưa lau khô, thân thể có được bốn khối cơ bụng so với những người đàn ông khác mà nói thì đã tốt lắm rồi.
Nhưng mà Lâm Đường chỉ là ngắm liếc mắt một cái, chậc một tiếng: “Liền cơ thể thế này còn không biết xấu hổ lộ ra tới.”
Hoằng ca có tận tám khối cơ bụng người, ném cái anh hai* trên danh nghĩa này của cậu xa tận tám con phố.
*bản gốc là đại ca nhưng mà mình muốn edit thuần việt thành anh hai cho quen thuộc.
Lâm Túc đương nhiên biết lấy dáng người trước mắt của hắ cùng so với công chính thì chính là tự rước lấy nhục, nhưng mà nếu như hắn không có nhìn lầm, cái nhóc con hư đang lẩm nhẩm lầm nhầm này bụng là phẳng lì, một khối cơ bụng cũng không có.
Nói thế nào nhỉ? Cậu là thụ cậu có lý.
Lâm Túc không cãi lại, mục đích phía trước đã đạt tới, hiện tại Lâm Đường chơi xấu liền đủ để cho hai người bọn họ giằng co.
Lúc Lâm Túc lên lầu mắt liếc liếc Lâm Đường một cái, khi phát hiện cậu hưng phấn không chút do dự lên lầu.
06 làm hết phận sự báo cáo: [ký chủ, trong phòng ngày bò đầy con gián.]
Không cần phải hỏi, Lâm Đường thả.
Ngón tay Lâm Túc ở trên cửa chạm nhẹ, nhẹ nhàng cười một chút, tuy rằng nói là hắn chủ động trêu chọc, nhưng mà hắn lại chưa nói khi hắn hủy chiêu đi sẽ không trả thù.
Hắn đột nhiên đẩy cửa ra kêu “A” lên một tiếng, xoay người vào phòng khách đóng cửa cho kỹ.
Mà Lâm Đường dưới lầu vốn là chờ mong phản ứng của hắn, sau khi nghe thấy tiếng kêu hứng thú bừng bừng xông lên lầu muốn xem bộ dánh hắn khóc lóc thảm thiết, kết quả trên lầu một mảnh an tĩnh, chỉ có những con gián phòng Lâm Túc mãnh liệt bay ra bên ngoài, trong đó mấy vẫn còn hướng vào mặt Lâm Đường mà bay lại, trình độ đáng sợ có thể so với gặp phải Godzilla*.
*Godzilla là một kaiju, quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản, lần đầu tiên xuất hiện với tư cách là nhân vật chính trong bộ phim Godzilla năm 1954 của Honda Ishirō, do hãng phim Toho sản xuất và phân phối. (Ảnh ở cuối chương truyện)
Một tiếng “Á!!!” này của Lâm Đường tuyệt đối được xem ngang hàng với thét chói tai, người đang nghỉ ngơi trong Lâm trạch tức khắc đều tỉnh.
Lúc bảo an dẫn theo cảnh côn lại đây thấy không phải kẻ bắt cóc, mà là con gián bay loạn đầy trời, đám người hầu luống cuống tay chân gia nhập đại hội diệt gián, hoàn toàn không rõ chính mình ngày thường quét tước sạch sẽ vì cái gì sẽ đưa tới nhiều con gián như vậy, nhìn xem tiểu thiếu gia của chúng ta sợ tới mức vành mắt đều đỏ.
Lâm Đường kia không phải dọa, thuần túy là thói ở sạch, cõng bao tải có thể ngăn cách, tận mắt nhìn thấy đến nơi nơi bay loạn kia tuyệt đối không được.
Bảo an một bên đánh con gián bên nói thầm: “Có con gián liền đại biểu cho dơ, này từ đâu tới đây nhiều như vậy?”
Mặt khác người hầu còn không có xem, Lâm Đường vừa nghe hỏi chuyện tức khắc vực dậy tinh thần, cậu muốn cho mọi người biết Lâm Túc đam mê dưỡng con gián, xem hắn về sau còn giáo huấn cậu thế nào nữa: “Từ phòng anh hai tôi…… ưm……”
Cậu còn chưa có nói xong, đã bị một con bàn tay to bịt kín miệng, kéo và phòng cho khách bên cạnh.
Vào phòng Lâm Đường thấy rõ người liền không hoảng hốt, kéo tay Lâm Túc ra môi đỏ nhếch lên, đắc ý dào dạt: “Như thế nào, anh hai không yêu sạch sẽ còn sợ người ta nói à?”
Lâm Túc đối với tiểu kỹ xảo này của cậu cũng không tức giận, nguyên nhân tự nhiên không phải Lâm Túc tính tình tốt, mà là đối với nguyên khuôn mặt xinh đẹp Lâm Đường như vậy tựa hồ có thể tha thứ một ít sai lầm nhỏ xíu của cậu.
“Nếu em không sợ bị cha quở trách, có thể tiếp tục ồn ào,” Lâm Túc ngữ khí nhàn nhạt nói.
Cha Lâm tuy rằng cưng chiều Lâm Đường, nhưng là đối với chuyện quá mức nào đó cũng sẽ không tha thứ, cho nên Lâm Đường đối với cha Lâm vẫn là rất có vài phần kính sợ, nguyên nhân kính sợ chủ yếu nơi phát ra từ sở hữu có thể quẹt đều là thẻ phó của cha Lâm, người ta có thể muốn đóng băng liền có thể đống băng.
Lâm Đường sắc mặt hơi đổi, mắt đào hoa xinh đẹp trừng thành mắt hạnh, tràn ngập lửa giận nhìn hắn: “Anh dám uy hiếp em? Cánh cứng rồi à!”
Lâm Túc cảm thấy mặt sau câu nói kia rất có thể là Lâm Đường trích dẫn, đối tượng trích dẫn đương nhiên là cha Lâm, đến nỗi trích dẫn đúng hay không, tiểu thiếu gia rõ ràng không có cái tự giác kia.
“Anh là vì tốt cho em.” Lâm Túc buông tay nói, “Anh biết em không thích anh, chúng ta hoà bình giải quyết chuyện này, sau khi chuyện này giải quyết xong về anh liền dọn ra, không hề ngại mắt em, cũng không hề giáo huấn em nữa thế nào?”
Lâm Đường nghe rất là tâm động, chọc người phiền rốt cuộc phải đi, quả thực sướng vô cùng, không đúng, nếu mà anh ta đi rồi, kế hoạch về sau của chính mình thực hiện như thế nào? Bọn họ khó khăn mới suy nghĩ ra tới một quyển sách.