Đôi mắt Lâm Đường chuyển hướng liếc mắt về phía trứng chiên một cái, giây tiếp theo liền dùng đôi mắt tức giận bừng bừng trừng Lâm Túc, thanh âm như từ kẽ răng mà phát ra tới: "Anh cố ý đúng không?"
Lâm Túc vẫn duy trì thái độ ngay ngắn giản dị nói: "Anh đây là tốt bụng nhắc nhở."
Vừa mới bị nhốt tiểu thiếu gia không dám lại phát hỏa, chỉ có thể hít sâu bình phục cảm xúc chính mình cảm xúc, đừng nói, khuôn mặt nhỏ kia đỏ lên ở mắt Lâm Túc xem ra rất là mỹ diệu.
Em trai không thể lấy ra khi dễ còn có cái gì gọi là ý tứ nữa, thật là sáng sớm hoàn mỹ.
Lâm Túc đi chạy bộ buổi sáng, tố chất thân thể này kỳ thật cũng khá tốt, nhưng mà so với tốt nhất vẫn còn xa xa, dựa theo tiêu chuẩn khắc nghiệt của chính mình hắn, ít nhất muốn đem bốn khối cơ bụng dư lại như có như không luyện thành có.
Lúc trở về tiểu thiếu gia đã đi rồi, cơm tiện lợi cũng không mang, bữa sáng đương nhiên cũng không có ăn, giá trị tức giận giá trị cơ bản có thể xác định bạo động.
Ngữ khí 06 bình thẳng: 【 ý nghĩa này chính là những ngày kế tiếp ngài cần phải vượt qua một đoạn nước sôi lửa bỏng. 】
Thật là một chút đều không nhìn ra tới vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Túc tâm tình không tồi: 【 vậy thật là đáng giá chờ mong. 】
Dùng cơm sáng xong, Lâm Túc cùng cha Lâm cũng không phải cùng đi công ty, tuy rằng việc Lâm Túc là Lâm gia con nuôi mọi người đều biết, nhưng là bình thường công nhân nên có cung kính vẫn phải có, đến nỗi sau lưng sẽ nói thầm cái gì, kia cũng không phải phạm vi trước mắt Lâm Túc cần quan tâm.
"Giám đốc, hôm nay 11 giờ buổi sáng cần cùng ăn cơm với Vương tổng của công ty Hải Thịnh." trợ lý là một người đàn ông nhìn bình thường giản dị.
Tuy rằng công tác của trợ lý công tác này thì phụ nữ làm càng cẩn thận, nhưng mà nguyên chủ rõ ràng không nghĩ trước mắt trước gặp phải cái tai tiếng màu hồng gì, cũng rước đi rất nhiều phiền toái giúp Lâm Túc.
"Giúp tôi hẹn người, mười phút sau mở họp," Lâm Túc nhìn đồng hồ một chút nói.
"Vâng." trợ lý đi an bài.
Lâm Túc ngồi ở chỗ chính mình lật xem hạng mục office building, cái hạng mục này nhìn rất nhỏ, ở trước mặt Lâm thị không đáng giá nhắc tới, nhưng là phía sau Lâm thị sụp đổ lại là bởi vì chuyện này mà dựng lên.
Nguyên chủ vì củng cố tài sản chính mình, ở trong đó dùng thấp một bậc tài liệu, vốn là không có gì trở ngại, nhưng mà hắn giao cho đội công trình ở trong đó lại giành một ít lợi nhuận, song việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu này dựng được ba năm, sau ba năm toàn bộ trực tiếp sụp xuống, tuy rằng là cuối tuần, nhưng vẫn cứ tạo thành thương vong cho nhân viên, cũng thổi lên sập đổ của Lâm thị.
Lâm Túc tính toán trọng tố lại hạng mục, không phải mơ ước cái gì, mà là đau lòng mấy cái mạng người vô tội kia.
Mặc kệ trải qua nhiều ít nhiệm vụ, hắn trước sau vẫn cho rằng sinh mệnh loại đồ vật này không phải có thể dùng giá trị để cân nhắc.
Tiến triển hạng mục đối Lâm Túc tới nói cũng không khó, chỉ là tiền vi phạm hợp đồng việc đổi mới đội công trình công việc của hạng mục yêu cầu một lần nữa nói hợp lại, hơn nữa phải trình cho cha Lâm biết báo biểu các số liệu hạng mục cùng với nguyên nhân đổi mới.
Việc có thể phân phó đi xuống không phải việc khó, hắn làm tới tay tâm ứng, quyết hạ sách đạt sạch sẽ lưu loát, hành sự quả quyết như vậy làm cho trong lòng một ít công nhân rất là kinh ngạc.
Quyết sách giả quả quyết, cũng liền dẫn tới công nhân không cần lặp lại làm lại, lượng công việc cũng là thẳng tắp giảm xuống.
"Có cảm thấy giám đốc hôm nay không giống như những ngày trước không?" Một cái công nhân duỗi eo một chút lười biếng nói.
"Đúng không giống nhau, những ngày không cần tăng ca quá là không giống nhau," một công nhân khác cảm khái nói.
"Aii, không phải cái này, mà là cậu có cảm giác giám đốc tràn ngập khí chất Vương Bá không?" Một cái ăn mặc đồ lao động nữ nhân nói nói.
Sau đó một đống phụ nữ tụm lại một chỗ sôi nổi "đúng rồi đúng rồi" lòng cảm giác được gì đó
Nam công nhân: "......"
Cái gì mà khí chất vương bát? Thật không hiểu mấy người phụ nữ này nghĩ gì.
Công tác phân nội nhanh chóng hoàn thành, đánh giá của nhóm công nhân trước mắt Lâm Túc còn chưa biết, hắn đang xử lý tài sản đang biến động trước mắt của chính mình, trứng gà đặt ở trong cùng một cái rổ đương nhiên không được, một mình một người không có người đại lý cũng không được.
Mà người đại lý vừa đáng tin vừa có năng lực, cũng không cần phải đào từ bên người công chính, những người đó năng lực chưa chắc so được với Thịnh Hoằng, muốn đào liền phải đào người đã từng là đối thủ Thịnh Hoằng.
Người Lâm Túc đã xem trọng, trước mắt là giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, ở trong tuyến đường của thế giới nguyên tác đối thủ một mất một còn với Thịnh Hoằng là Cừu Đồ, người này bởi vì thành quả công tác của chính mình ở giai đoạn trước luôn bị cướp mất, sau đó rời khỏi Thịnh Thế dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mấy lần tạo thành rắc rối đánh sâu vào Thịnh Thế, một lần nghiêm trọng nhất ngay cả Thịnh Hoằng còn hơi kém xíu nữa thua ở bên trong.
Cừu Đồ làm người ngoan tuyệt, nhưng bản lĩnh rất mạnh, chỉ cần ép tới ở, chính là nhân tài cực kỳ hữu dụng.
Trước mắt chọn ngày hẹn gặp Cừu Đồ cũng không khó, người nọ trước mắt còn không có trưởng thành đến mức tàn nhẫn, chỉ là lòng cảnh giác rất mạnh.
Trong ghế dài yên tĩnh của quán cà phê, người đàn ông hai má có chút gầy nhom hơi có chút cảnh giác nhìn Lâm Túc: "Anh nói hùn vốn là thật sự à? Lâm thị cùng Thịnh Thế có quan hệ tốt, công nhiên dùng gậy thọc bánh xe không sợ xé rách mặt sao?"
Như gã biết, vị đại thiếu gia Lâm thị này bình thường vô năng, bởi vì thân phận con nuôi cũng không được xã hội thượng lưu tiếp thu, càng đừng tính đến khả năng làm chủ Lâm thị.
"Nếu cậu cam tâm vẫn luôn ở dưới bóng của người khác, thì có thể làm lơ lời mời của tôi." Lâm Túc thay đổi dáng ngồi, chỉ là một động tác chuyển biến như vậy, cả người hắn khí chất đều như biến hóa nghiêng trời lệch đất, "Nhưng nói đến đặt ở nơi này của tôi, Thịnh Thế đối với cậu thì cậu có thể có cũng có thể không, mà tôi thì cần cậu." Tuy rằng không phải Cừu Đồ cũng có thể đổi lại những người khác, nhưng mà nếu tuyển người này, liền phải biểu hiện ra cũng đủ coi trọng, không có người nào không thích được người khác coi trọng, con người Cừu Đồ càng là người như thế.
Cừu Đồ nhìn người đàn ông đối diện từ bình thường giản dị trở nên hoàn toàn khác, vốn dĩ lòng hoài nghi cũng bị đè ép xuống, gã cần nhất chính là kỳ ngộ, cũng quá chán ghét thành quả của chính mình cứ bị cướp đi cướp lại nhiều lần, gã muốn đứng ở đỉnh núi của thế giới này nhìn xuống người khác, giống như là người đàn ông trước mắt này.
Kỳ ngộ mỗi người đều có, nhưng mà người bình thường thường thiếu dũng khí nắm chắc kỳ ngộ cùng năng lực phân biệt, nếu mà người đàn ông chỉ bằng một ánh mắt khiến cho gã run rẩy như thế này, có lẽ có thể thử một lần.
Cừu Đồ cầm lấy bàn tay đang giơ lên của Lâm Túc, ngón tay gầy gò mang theo hơi hơi run rẩy: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Lâm Túc bật cười.
Trước mắt hợp tác chỉ là thử, người đàn ông này tất nhiên đối hắn còn ôm hoài nghi, nhưng là kế tiếp hắn sẽ làm người này cũng sẽ lướt qua một tia hoài nghi cuối cùng.
Điện thoại trong lòng ngực bỗng nhiên run lên, lúc đang nói chuyện Lâm Túc không thích có người quấy rầy, nhưng nà hiện tại nói chuyện đã kết thúc thì cũng không sao cả, Lâm Túc lấy điện thoại ra, ngoài ý muốn ở trên mặt điện thoại thấy được tên Lâm Đường.
❀ Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại