Trên bàn ăn sáng, không khí kỳ dị đậm đặc mùi thuốc
súng.
Đường Tâm Nhu lẳng lặng cắn bánh mì nướng, đôi mắt
nhìn chằm chằm vẻ mặt hờn giận của Đinh Vũ, cẩn thận mở miệng, “Ai làm cô tức
giận vậy?”
Hắn lạnh lùng liếc cô một cái khiến cô bỗng dưng
chột dạ: “Còn ai nữa? Đương nhiên là người hôm qua đá tôi rơi xuống giường.”
“Hả?” Cô ngây người, sau đó liền bừng tỉnh
hiểu ra, nhỏ giọng hỏi, “Người kia không phải là tôi đấy chứ?”
Đinh Vũ hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, Đường Tâm Nhu
lúc này mới nhận ra: Mình gặp rắc rối to rồi!
Phải làm sao bây giờ? Sao cô lại đá Đinh Vũ xuống
giường cơ chứ? Chẳng trách cô ấy không vui. Nuốt nước bọt, cô cảm thấy áy náy
không thôi.
“Rất xin lỗi! Tôi không cố ý đâu, ha ha!” Cô gãi đầu
cười kèm theo vẻ mặt hối lỗi.
Hiển nhiên, lần này Đinh Vũ không tha thứ cho cô, vẻ
mặt vẫn lạnh băng, không để ý tới cô.
Tâm Nhu ý thức rất nhanh, đổi cách khác, nhanh trí
chạy đến đứng sau lưng hắn.
“Đừng giận nữa mà! Tôi giúp cô xoa bóp bả vai, cô
mỏi ở đâu nào? Ha ha ha!”
Đinh Vũ không thèm để ý cô, tiếp tục ăn, cô gái này
thô lỗ có thừa nhưng cũng rất khéo tay, hắn tuy bực nhưng vẫn phải ăn no đã.
Tâm Nhu thấy bát của hắn trống không, lập tức quan
tâm nhiệt tình, “Tôi giúp cô xơi thêm cơm.”
Cầm lấy bát, nữ nô lệ thình thịch chạy tới phòng
bếp, trong chốc lát, cung kính mang một bát cơm nóng hổi đến trước mặt hắn.
Hắn liếc cô một cái mới bưng bát cơm lên miệng.
“Tôi giúp cô pha trà.” Nữ nô lệ cầm lấy chén trà ướp
hoa đưa cho hắn uống.
Ưu điểm lớn nhất của cô chính là mặc kệ sắc mặt
người khác khó coi thế nào, cô đều mỉm cười, duy trì khuôn mặt nhiệt tình, tươi
rói.
“Ha ha ha, khách quan còn yêu cầu gì xin cứ nói.”
Nói thật, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười bốn mùa
không ngừng kia, cho dù tâm Đinh Vũ vốn lạnh như băng nhưng cũng bị sức nóng
ánh sáng mặt trời của cô làm cho tan chảy.
Sau khi ăn xong, hắn thở dài nói: “Thôi bỏ đi!”
“Không giận tôi nữa sao?” Cô như con chó Nhật vui vẻ
nhìn hắn hỏi.
“Thấy cô thành tâm nhận lỗi như vậy, tôi tha thứ cho
cô!” Cùng lắm thì buổi tối tìm cách đánh lén cô, trong lòng hắn cười lạnh.
Nhìn gương mặt tươi cười căng mọng như trái táo kia,
hắn nhướn mày: “Sao cô cười không ngừng vậy, có chuyện gì vui à?”
“Hả? Cô nhìn ra sao?” Tâm Nhu vỗ vỗ hai má hỏi.
“Vẻ mặt bây giờ của cô cùng khuôn mặt tươi cười của
con lật đật giống nhau như đúc.” Không sai, càng nhìn càng thấy cô giống con
lật đật, dù bị người ta đá thế nào cũng duy trì khuôn mặt tươi cười, cuốn hút
hắn, làm cho tâm trạng hắn dần tốt lên.
“Nói đi, cô vui mừng chuyện gì vây?”
Tâm Nhu lập tức kéo chiếc ghế dựa đến bên cạnh hắn,
gấp rút ngồi xuống, đem chuyện vui chia sẻ với Đinh Vũ, cười hề hề: “Sáng nay
anh ba gọi tới nói anh ấy có một người bạn khai trương công ty thiết kế trang
phục, muốn nhờ tôi giới thiệu vài nhà thiết kế cho anh ta.”
Hóa ra vì chuyện này mà vui vẻ, Đinh Vũ mỉm cười:
“Vậy chúc mừng cô nhé!”
“Hôm nay tôi muốn mang tác phẩm của tôi đi cho người
ta xem.”
“Tốt lắm!” Hắn bưng bát cơm lên tiếp tục ăn.
“Cho nên… Đinh Vũ… Cô có thể giúp tôi một việc
không?” Cô nịnh nọt, chớp chớp đôi mắt to, làm nũng với hắn.
Đinh Vũ ngừng ăn, nhìn gương mặt tươi cười của cô,
trong lòng biết rõ cô đặc biệt trở nên mềm mại khi muốn nhờ vả người khác.
“Chuyện gì?”
Tâm Nhu vui vẻ lôi kéo hắn, cười bí hiểm đưa hắn đến
phòng cô.
Nhiều người ở cùng nhau thì lúc ăn cơm, nói chuyện
phiếm, xem tivi đều có người bầu bạn, ban đêm không còn cô độc một mình. Đối
với Tâm Nhu, Đinh Vũ đến đây ở thật sự rất tốt.
“Mau lên! Mau lên!” Trong đầu cô không biết nghĩ đến
chuyện gì mà liên tục cười bí hiểm làm hắn chần chừ trong chốc lát, cảm thấy
mình không nên vào cùng cô vì hắn có một dự cảm không tốt. Nhưng cuối cùng hắn
vẫn lựa chọn theo cô vào, hắn muốn xem cô bé này đang giở trò gì?
Cô vui vẻ cười lấy bộ quần áo phía sau ra cho hắn
xem.
“Nhìn xem! Đẹp đúng không? Ha ha ha!”
Đinh Vũ bình tĩnh đánh giá khối vải rách trước mặt:
“Đây là cái gì?”
Đường Tâm Nhu đắc ý nói: “Một tháng trước tôi không
quản ngày đêm vắt kiệt óc mới hoàn thành bộ trang phục này. Có đẹp không?”
Hắn nhìn chằm chằm bộ quần áo, trầm ngâm hồi lâu,
nhìn thế nào cũng cảm thấy rất giống một đống vải rách hợp thành. Ai mà mặc nó
nhất định bị nhầm thành ăn mày, một tên ăn mày trang điểm lộng lẫy.
”Phụt!” Hắn làm bộ gật gù, kỳ thực muốn im miệng
nhưng không cẩn thận cười ra tiếng, “Không sai, rất sáng tạo.”
Nói xong, lương tâm không khỏi cảm thán, mình trở
nên lương thiện như vậy từ khi nào nhỉ?
Đường Tâm nhu vô cùng đắc ý: “Tôi biết mà! Tác phẩm
này vô cùng sáng tạo, tôi cố ý thêm phong cách Gypsy để phối hợp với chất thơ
của mùa thu. Đạt tới hiệu quả mĩ mãn.”
Theo hắn, đây là thời trang hoa quả thì có! Ưm,
không được, hắn nhịn cười làm cho da mặt bắt đầu co rút. Cuối cùng hắn cũng
hiểu nguyên nhân trang phục cô thiết kế luôn bị người ta trả về là do cô gửi
sai trang phục, nếu trang phục gởi đến mà không bị chê cười thì khẳng định ông
chủ này bị hoa mắt rồi.
“Rất tuyệt đúng không?”
“Rất tuyệt.” Hắn cố gắng nhịn cười.
“Vậy tốt quá! Cô mặc thử xem.”
Im ắng ~~
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xán lạn cùng đôi mắt
hồng hồng của cô, cả người trắng bệch cộng thêm bộ quần áo màu xanh trên tay
khiến hắn không cười nổi.
“Hôm khác đi!.” Nói xong hắn lập tức quay đầu chạy
đi.
“Không được!” Đường Tâm Nhu kéo cánh tay của hắn,
làm nũng.
“Làm ơn! Mặc một chút thôi! Người cô cao ráo đủ tiêu
chuẩn lại xinh đẹp như vậy, cô làm người mẫu là thích hợp nhất.”
“Không được!” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Vì sao? Vừa rồi chẳng phải cô cũng khen bộ quần áo
này rất đẹp còn gì?”
“Khen là một chuyện, mặc lại là chuyện khác.” Hắn
kiên quyết bỏ đi, lòng không thay đổi.
Tâm Nhu hoảng hốt, vì muốn cầu xin Đinh Vũ hồi tâm
chuyển ý mà lập tức dán thân thể mềm mại vào người hắn.
“Này! Cô làm cái gì vậy?”
“Giúp tôi đi mà~~~ Anh ba nói hôm nay sẽ giới thiệu
tôi với ông chủ của một công ty thời trang, muốn tôi mang tác phẩm cho người ta
xem, nếu như được coi trọng, không chừng tôi sẽ có cơ hôi trở thành nhà thiết
kế.”
Thân mình hắn bị cô đụng chạm mà nóng bừng như lửa,
thân thể cô cũng không phải quá nóng bỏng vậy mà lại hấp dẫn hắn, trái tim lạnh
lùng của hắn vì cô mà gợn sóng, ánh mắt cũng dần thay đổi.
Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để ăn cô.
Khó mà nghe theo, đôi chân hắn chỉ chực chạy khỏi
đây.
“Làm ơn, Vũ ~”
Một tiếng “Vũ” vô cùng thân thiết làm hắn động lòng,
tay thu chặt thành nắm đấm, sợ mình không nhịn được mà ôm cô.
Đường Tâm Nhu không hề phát hiện ra hơi thở khó khăn
của hắn, còn ôm chặt hơn chỉ sợ hắn chạy mất; bộ ngực tròn trịa, mềm mại không
ngừng kích thích hắn, mà hắn thì cố hết sức để duy trì sự bình tĩnh, vẻ mặt giả
bộ phân vân, không có một tia hi vọng.
“Vũ ~” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào gọi
hắn. Thực ra, cô rất ít khi làm nũng. Mẹ cô rất khó tính, dữ dằn, cô là con
cũng không khác mấy. Cha cô mở nhu đạo quán, trên cô lại có bốn anh trai, từ
nhỏ cô đã lớn lên trong môi trường cứng rắn. Ở nhà nếu không phải cùng các anh
chơi trò “cảnh sát bắt cướp” thì lại cùng cha học nhu đạo.
Không hiểu sao, khi gặp Đinh Vũ cô lại muốn làm nũng
với cô ấy, thích chia sẻ tâm sự cùng Vũ. Có thể trong tiềm thức, cô rất mong
muốn có chị em, Đinh Vũ xinh đẹp, dịu dàng lại thiện lương làm cô rất ngưỡng
mộ, bất tri bất giác coi cô ấy như chị em của mình,
“Năn nỉ cô, Vũ ~ Người ta khó khăn lắm mới có được
cơ hội này, cô đồng ý đi mà ~~”
Đinh Vũ biết rõ nếu bây giờ đồng ý thì về sau nhất
định sẽ phải hối hận nhưng lại không nhẫn tâm từ chối cô.
Nếu chỉ làm người mẫu cho ông chủ kia nhìn một lát
thì chắc là được. Không lay chuyển được cô, hắn đành phải thở dài đáp ứng.
“Được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau
đâu nhé.”
“Thật sao! Cám ơn! Cám ơn! Vũ~~~~ Cô là tốt nhất!”
Để biểu đạt lòng cảm kích của mình, Tâm Nhu còn hôn “chụt” lên mặt Đinh Vũ một
cái.
Đối với Đường Tâm Nhu, cả trăm nụ hôn trên má cũng
chỉ bằng lời chào hỏi mà thôi, mọi người trong nhà cô ai cũng vậy hết, cứ nhìn
anh ba cô khác rõ.
Cô cầm quần áo nhét vào tay Đinh Vũ, lôi hắn vào
trong phòng, không quên dặn dò: “Nhớ mặc cho tôi xem nhé!” Tiếp theo liền đóng
cửa phòng lại.
Nhưng Đinh Vũ lại vì nụ hôn này mà trong lòng xúc
động không thôi, ánh mắt tràn ngập lửa thật lâu sau vẫn chưa dập tắt.
Anh ba Đường Thu Sinh là người làm ăn nên giao du
rộng, bạn bè dĩ nhiên cũng rất nhiều.
Đúng lúc gần đây gặp lại một người bạn học cùng
trung học vốn mất liên lạc đã lâu, trùng hợp người này còn là ông chủ một công
ty thiết kế thời trang, hắn lập tức an bài cuộc gặp này cho em gái yêu.
Sau khi anh ba lái xe vào bãi đỗ xe trong tầng hầm
tòa cao ốc, ba người tiến vào thang máy. Trống ngực Đường Tâm Nhu đập thình
thịch, từ đầu đến cuối không theo quy luật nào cả.
“Làm sao bây giờ, em hồi hộp quá.” Hai tay cô nắm
chặt, mồ hôi chảy ra không ngừng, bởi vì nhiều lần thất bại nên cô không tự
tin, sợ vui rồi lại hóa buồn.
“Yên tâm, em gái, lần này nhất định thành công.”
Đường Thu Sinh khẽ tiết lộ bí mật, “Người mà chúng ta sắp gặp, em cũng quen.”
“Hả? Em quen à?”
“Đúng vậy.”
Ai vậy nhỉ? Cô cố gắng nhớ xem mình với người ấy có
phải làm cùng công ty thiết kế hay là bạn cùng khóa học thiết kế năm đó hay
không.
“Đừng vội. Đợi lát nữa gặp mặt em sẽ biết, hơn nữa
có người mẫu đẹp như vậy, tuyệt đối không thành vấn đề.” Đường Thu Sinh vô cùng
tin tưởng nói với Đường Tâm Nhu, cũng không quên lấy lòng Đinh Vũ, vừa trấn an
em gái vừa tích cực nói ngọt hi vọng có thể làm giai nhân vui vẻ.
Đinh Vũ cảm thấy thái dương lại âm ỉ đau, hắn chỉ
muốn mau mau lột sạch bộ quần áo buồn cười này ra. Sau đợt này nha đầu kia nhất
định phải báo đáp hắn thật tốt.
“Vũ, cô thấy liệu tôi có thành công không?” Đường
Tâm Nhu hỏi, cô vô cùng căng thẳng, giờ phút này cần có chút tự tin.
Đem vẻ mặt bất lực kia thu vào đáy mắt, hắn tươi
cười trấn an cô: “Cô nhất định sẽ thành công.”
“Cô cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Cô bắt đầu đắc ý tươi cười: “Tôi dường như đã tự tin
hơn nhiều rồi.” Đột nhiên cô cảm thấy tinh thần mình tăng lên gấp trăm
lần.
“Vậy là tốt rồi.” Đến lúc đó đừng khóc chết nhé,
Đinh Vũ không cần tưởng tượng cũng biết kết quả, có người coi trọng loại quần
áo này mới là lạ.
Ra khỏi thang máy, Đường Thu Sinh nhìn địa chỉ trên
tay, nhất thời không biết nên đi hướng nào.
“Ủa? Anh nhớ rõ là tầng một mà, sao lại không thấy
biển công ty đâu nhỉ?”
“Anh ba, rốt cục anh có nhớ nhầm không vậy?”
“Như vậy đi, trước tiên hai người cứ đứng ở
đây đã, chờ anh qua bên kia hỏi thăm một lát.”
“Chờ ở đây sao?” Đinh Vũ nhíu mày. Đừng đùa chứ! Cả
người hắn ăn mặc như người ngoài hành tinh, chỉ hận không thể mau mau chấm dứt,
cởi phăng bộ quần áo này ra.
Thành thật mà nói, hắn vốn rất khó chịu nhưng luôn
phải kiềm chế cơn giận.
Sau khi anh ba đi, Đường Tâm Nhu đột nhiên muốn đi
toilet.
“Đinh Vũ, nếu anh ba trở lại thì nói tôi đi toilet.”
“Cái gì?” Hắn sửng sốt, “Tôi phải làm sao bây
giờ?”
“Trước tiên, cô cứ đứng ở đây chờ, tránh để anh ba
quay về không tìm thấy chúng ta. Không được rồi, tôi phải lập tức đi toilet mới
được.” Nói xong, cô vội vàng đi tìm toilet.
Bây giờ chỉ còn lại mình Đinh Vũ trên hành lang,
người qua lại không ít, ánh mắt kinh ngạc nhìn bộ quần áo lố lăng của hắn, làm
hắn hận không thể lập tức bỏ đi.
Đinh Vũ nghiêm mặt trừng lại những ánh mắt tò mò,
mọi người nhìn ánh mắt hung ác của hắn đều cúi đầu vội vã rời đi.
Hắn khó chịu tới cực điểm, đột nhiên muốn hút thuốc,
ước chừng có hai phút, đủ để hắn giải nghiện. Vất vả mãi mới lục trên người ra
được một điếu thuốc vậy mà lại quên đem bật lửa, hắn không nhịn được rủa thầm
một tiếng.
“Cô gái, cô muốn tìm bật lửa sao?” Phía sau
truyền đến một giọng nam trầm thấp, vừa nghe đã biết là đang tiến tới gần.
“Bây giờ tao đang khó chịu, là ai không muốn sống
đến chọc ngoáy?” Đôi mắt lạnh lùng hung hăng quét tới đối phương.
Ngay lập tức, hai bên đều ngây ra.
Đinh Vũ có cảm giác muốn nhảy xuống từ cửa sổ hoặc
lấy cây gậy đập chính mình đến bất tỉnh – cho dù như thế nào cũng tốt hơn gặp
phải Hàn Hạo Liệt.
Quả nhiên, Hàn Hạo Liệt vô cùng kinh ngạc khi nhìn
thấy bộ quần áo trên người hắn, gương mặt đẹp trai không tránh được đen sầm một
nửa.
Thợ săn vì con mồi mà thường xuyên cải trang thành
nhiều mẫu người khác nhau là chuyện bình thường, họ có thể hiểu được. Trong
lòng họ cũng biết rõ nếu Đinh Vũ muốn bắt Mai Côi Chi Lang thì đóng giả thành
con gái là điều tất yếu nhưng…
Có cần thiết phải biến bản thân thành như vậy không?
Lời nói của Hàn Hạo Liệt làm Đinh Vũ vô cùng
bối rối, không ngờ lại bị hắn bắt gặp. Cả đời này đây chính là chuyện bất hạnh
nhất của hắn. Để cứu vớt chút tôn nghiêm còn lại, Đinh Vũ giải thích: “Đây là
bộ thời trang mùa thu mới nhất.”
“Hả?”
Hàn Hạo Liệt đánh giá từ trên xuống dưới, nghiêm túc
gật đầu: “Vừa rồi tôi đứng ven đường thấy một tên ăn mày hình như cũng mặc như
vậy.”
“Tạm biệt.”
Hàn Hạo Liệt đâu chịu tha cho hắn, bàn tay to lớn
nắm lấy bả vai Đinh Vũ kéo lại, cười nói:
“Đùa thôi, đừng tưởng thật chứ, không ngại thì nói
tôi nghe một chút đi. Sao người cố chấp như cậu lại trở nên dũng cảm, dám chạy
theo mốt mới thế này?”
“Không phải chuyện của cậu.”
Hắn càng lạnh lùng thì Hàn Hạo Liệt càng muốn đùa
hắn, hai tay vòng lên cổ Đinh Vũ không cho hắn đi. Đinh Vũ từ trước đến nay làm
việc luôn khó hiểu, vô cùng coi trọng hoàn mĩ, rất có khả năng thưởng thức cái
đẹp. Cho dù đóng giả làm con gái cũng muốn thập toàn thập mĩ, cho nên đóng vai
này rất đạt làm cho người khác vô cùng khâm phục.
Mà một người có khả năng thưởng thức cái đẹp như hắn
lại ăn mặc như thằng ăn mày đường phố tất phải có nguyên nhân.
“Buông tay.” Đinh Vũ nổi giận.
Không thèm đếm xỉa đến cơn tức giận của Đinh Vũ, Hàn
Hạo Liệt bắt đầu cười một tràng thổ phỉ.
“Sao lại nói chuyện không rõ ràng như vậy.”
Hàn Hạo Liệt chẳng qua chỉ muốn đùa với hắn một chút
nhưng người ngoài nhìn vào lại tưởng hắn ta trêu ghẹo con gái nhà lành, ít nhất
Đường Tâm Nhu cho là như vậy.
“Buông cô ấy ra!”
Phía sau, một câu ra lệnh lạnh lùng vang lên làm cả
hai người đàn ông đồng thời dừng lại. Hàn Hạo Liệt cảm thấy cánh tay đau nhức;
vòng tay ôm trên cổ Đinh Vũ bị một cô gái nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, ẩn chứa sức
mạnh khổng lồ, vặn bung ra.
Hắn kinh ngạc nhìn chủ nhân của cánh tay đó, phát
hiện chẳng qua chỉ là một cô gái không cao lắm, lập tức nhận ra cô là Đường Tâm
Nhu trong chứng minh thư.
“Cô gái? Có chuyện gì à?”
Cánh tay Hàn Hạo Liệt tuy rất đau nhưng vẻ mặt khôi
ngô vẫn như cũ. Kỳ quái, mình có chọc gì tới cô ta đâu mà cô ta trợn trừng mắt
với mình như thế?
“Ban ngày ban mặt mà dám giở trò quấy rối phụ nữ,
anh thật to gan!”
Hàn Hạo Liệt sửng sốt nhưng chốc lát đã bừng tỉnh
hiểu ra, hắn giơ tay lên cười khanh khách. Thì ra là thế.
“Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chẳng qua chỉ đùa giỡn
chút thôi, hơn nữa tôi và cô ấy là bạn. Đúng không?”
Hắn quay sang cười với Đinh Vũ, muốn hắn làm sáng tỏ
hiểu lầm.
Nhưng Đinh Vũ không nói gì, ngược lại trong đáy mắt
hiện lên vẻ gian manh. Lúc này hắn mới nhớ Đinh Vũ là người rất hay ôm hận
trong lòng. Hàn Hạo Liệt ngừng cười, đánh hơi thấy mùi không ổn.
“Tôi hoàn toàn không quen người này, hắn chẳng những
quấy rối tôi còn uy hiếp tôi không được kêu lên.”
Đinh Vũ rưng rưng, bày ra bộ dáng đau khổ tột cùng.
Trước đó, Hàn Hạo Liệt không hiểu được bị hắn hãm
hại thì hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hắn thầm nghĩ cùng lắm là bị chửi rủa
thậm tệ một hồi mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, bèn phủi tay định bỏ đi.
Nhưng mà khi bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau
đớn, hắn mới giật mình trừng mắt nhìn chủ nhân nắm đấm.
Không thể nào!
Sau khi trúng một đấm của Đường Tâm Nhu, Hàn Hạo
Liệt hầu như không thể mở miệng, chỉ có thể ôm bụng lảo đảo lùi ra phía sau.
Không thể nào có chuyện hắn ngay cả một đấm của cô gái cũng không chịu nổi. Dù
sao hắn cao lớn, thân hình tráng kiện, bụng sáu múi như vậy cơ mà. Quả đấm của
cô gái này nhất định làm bằng sắt rồi.
Thảm hại hơn là hắn không ngừng lui về phía sau. Đợi
đến khi hắn phát hiện ra phía sau là cầu thang thì bàn chân đã bước vào không
khí.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt bên cầu
thang.
Thật thảm hại vô cùng!
Trừng mắt nhìn hắn rơi theo lực hút của Trái Đất,
Đinh Vũ tiếc nuối lắc đầu, xem ra trò đùa này đã đi quá giới hạn rồi. Quan sát
tình hình phía dưới lại lần thứ hai, hắn khẳng định Hạo Liệt còn thảm hơn lần
mình bị rơi xuống cống.
Đường Tâm Nhu kéo tay hắn nói: “Đi! Đừng để ý, đáng
đời hắn.”
Đinh Vũ không thể không nhìn cô với cặp mắt khác
xưa, không ngờ ngay cả Hàn Hạo Liệt cũng không thể chịu nổi nắm đấm của cô, cô
gái này thật không đơn giản.
“Nắm đấm của cô thật cứng rắn.”
“Từ lúc tôi ba tuổi, ba tôi đã nhìn ra tôi có khí
chất trời cho, nên từ đó đã dạy tôi nhu đạo, dùng quyền cước mới có thể bảo vệ
chính mình, không để bọn đàn ông ức hiếp.”
Hèn chi sức lực lại lớn như vậy, Đinh Vũ ngộ ra lúc
đầu hắn bị đẩy xuống cống không thể coi là quá mất mặt. Bởi vì đối thủ quá
chuyên nghiệp mà thôi!
“Nghe qua dường như cô thường xuyên bị người khác ức
hiếp?”
“Có thể nói như vây. Thầy tướng số nói tôi mệnh đào
hoa, dễ đùa giỡn đàn ông, hết lần này đến lần khác, đàn ông bên tôi chỉ thuộc một
loại.”
“Loại nào?”
“Loại sói.”
Hắn duy trì vẻ trầm mặc, không phát biểu ý kiến gì.
“Rất xin lỗi Vũ, tôi không nên bỏ cô lại một mình,
hại cô bị người ta bắt nạt. Yên tâm, về sau tôi sẽ bảo vệ cô, không cho bất kỳ
kẻ nào ăn hiếp cô.”
Ánh mắt cô kiên định còn thái độ thì giống như bảo
vệ hắn là sứ mệnh của cô, làm cho hắn cảm động.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt bàn tay to lớn của
hắn, con ngươi hắn dần trở nên nhu hòa.
Phía trước truyền đến tiếng gọi của anh Ba, Đường
Tâm Nhu mới sực nhớ ra. Nguy rồi! Bị tên kia dây dưa mà quên mất mục đích chính
hôm nay.
Đường Thu Sinh vù vù chạy tới: “Hóa ra hai người ở
trong này, hại anh đi tìm cả buổi. Thang máy bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao
nhiều người đứng xem thế?
“Không có việc gì, anh đừng để ý. Mà anh tìm được
chỗ đó chưa?”
“Tìm được rồi, người ta chờ em đã lâu, mau đi cùng
anh!” Đường Thu Sinh vẫy tay gọi các cô, dẫn đường đi trước.
Khí phách nữ trung hào kiệt khi nãy không còn, Đường
Tâm Nhu bây giờ trở thành một cô gái nhát gan, hàm răng không ngừng run lập
cập! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ, cô vô cùng luống cuống.
Đinh Vũ xoa đầu cô, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ! Cứ
như bình thường là được.”
Hắn kinh ngạc phát hiện ra mình lại lo lắng thay cô
gái này.
“Nói thì dễ chứ làm mới khó! Tôi ngay cả chân cũng
bắt đầu run rẩy. Hay là như thế này, đợi lát nữa cô gãi đầu làm nũng hoặc cho
hắn sờ eo một chút, nghĩ cách làm cho ông chủ kia mê mẩn đầu óc rồi nhất thời
bị ma ám mà đồng ý ký hợp đồng với tôi. Cô thấy cách này thế nào?”
Da mặt Đinh Vũ hơi run rẩy, vừa rồi là ai nói muốn
bảo vệ hắn, không để ngườì khác bắt nạt hắn.
“Hoặc là cô hy sinh một chút nhan sắc… A a a!
Đau quá! Cái tai tôi.”
Cô với người bình thường cũng chẳng khác nhau là
mấy!
Hắn hết sức bình tĩnh, không để ý tới lời cầu xin
của cô, một mạch kéo tai cô lôi về phía trước.