Gió đêm lành lạnh từ từ thổi tới làm người ta cảm
thấy thoải mái vô cùng.
Đinh Vũ ngồi bên cửa sổ, máy tính vẫn đang liên tiếp
nhận thông tin về hành tung của Mai Côi Chi Lang mấy ngày gần đây do Trầm Nghị
gửi tới.
Rất tốt! Khóe môi khẽ nở nụ cười lạnh lùng, hắn chờ
cơ hội này đã lâu, tuyệt đối không thể buông tha con mồi.
Hắn xóa bỏ mọi thông tin, sau đó đóng máy tính lại,
duỗi lưng với lấy tách cà phê trên bàn, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Thình lình, một bóng người quấn độc một chiếc khăn
bông bước đến trước mặt hắn.
Đinh Vũ dừng động tác, mở to mắt nhìn Đường Tâm Nhu
đang chậm rãi uống cà phê, không chừa một giọt. Quan trọng nhất là thân thể
trần truồng kia chỉ quấn một lớp khăn tắm mỏng.
Đường Tâm Nhu vừa tắm xong, cả người thơm ngào ngạt
mùi sữa tắm, mái tóc rối tung xõa xuống vai, nhìn tuy luộm thuộm nhưng cũng rất
đáng yêu. Giờ cô như bông hoa sen mới nở, bộ dáng mê người làm máu hắn vọt lên
não.
Món ăn ngon lành hơn nữa còn sát ngay trước mắt hắn.
“Vũ, nước hoa hồng của cô để chỗ nào? Cho tôi mượn
dùng một lát.” Bởi rất thân thiết với Vũ nên Đường Tâm Nhu không chờ sự đồng ý
đã tự tiện quay ra tìm kiếm.
Cô đi đến ngăn tủ phía trước, thuận tay mở một ngăn
kéo, lại chính là cái ngăn kéo hắn dùng đựng vũ khí phòng thân.
Đinh Vũ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến, ôm
lấy thắt lưng cô kéo về phía mình.
“A!” Đường Tâm Nhu thoáng cái đã mất thăng bằng,
thân thể mềm mại nháy mắt nằm gọn trong lồng ngực rộng lớn của Đinh Vũ.
“Vũ, sao vậy?”
Cô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu chăm chú nhìn hắn, góc
độ này vừa vặn làm hắn có thể quan sát cảnh sắc xinh đẹp nhất của cô! Tất cả mĩ
lệ đều tập trung ở đây.
Thời gian như ngừng lại làm người ta nín thở, hắn
chỉ lẳng lặng ôm lấy cô, lẳng lặng nhìn cô chăm chú nhưng cũng đủ để nhiệt độ
trong người hắn tăng cao.
“Cô làm sao vậy?” Đường Tâm Nhu buồn bực hỏi.
Đinh Vũ bình tĩnh mở một cái ngăn kéo khác ra, “Lọ
nước hoa hồng cô muốn tìn ở trong này.” Giọng nói bình thản che giấu cơn phong
ba đang cuồn cuộn trong hắn.
Thấy lọ nước hoa hồng, Đường Tâm Nhu nở nụ cười ngọt
ngào.
“Cám ơn!”
Cầm lọ nước trong tay, cô lách khỏi vòng ôm của Đinh
Vũ.
Người đi nhưng hương thơm vẫn lưu lại khiến cả người
hắn nóng rực, không còn cảnh xem nhưng cũng không muốn dừng lại. Đường Tâm Nhu
nhảy phịch lên giường hắn, bắt đầu thoa nước hoa hồng, miệng khe khẽ hát.
Căn phòng nhỏ hẹp sau khi cô tắm tràn ngập mùi hương
mê hồn không ngừng kích thích sinh lý của hắn.
Ánh mắt nóng bỏng lướt theo bàn tay đang thoa lên
tấm lưng mĩ lệ không ngờ của cô, sau đó nhìn cô dùng dây buộc và kẹp ghim cố
định lại mái tóc. Động tác tuy đơn giản nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
Tóc đã được buộc chặt phía sau gáy. Sau khi thoa hết
lưng, tay cô tiếp tục lướt đến trước ngực, làm hắn cảm thấy vô cùng khó thở.
Hắn mê muội nhìn chằm chằm cô thoa nước hoa hồng lên
đùi, hai tay lướt dọc theo đường cong chân, chậm rãi trượt vài vòng ở gót chân
ngọc xinh đẹp, sau đó từ từ quay về bên sườn nơi chiếc khăn trắng vừa vặn che
khuất chỗ tối mật của cô, nhưng càng muốn che giấu lại càng làm người ta sinh
ra mơ màng.
Năm phút ngắn ngủi nhưng lại làm hắn vô cùng thống
khổ, nếu đem thân thể mềm mại, thơm ngát kia đặt đưới ngực thì thật thoải mái
biết bao.
Thoa nước hoa hồng lên người xong, Đường Tâm Nhu
bước xuống giường, tháo cặp tóc trên đầu. Mái tóc dài như thác chảy xuống quyến
rũ làm hạ thân hắn nóng bừng lên, cả người bất tri bất giác trở nên căng thẳng.
Lúc đi qua người hắn, cô thuận tiện cầm lọ nước trả
lại cho hắn, nói tiếng cảm ơn, không ngờ lúc đi đến cửa thì đột nhiên cánh tay
bị bàn tay to lớn của hắn tóm lấy.
Cử chỉ đường đột này làm Đường Tâm Nhu vô cùng sửng
sốt, nghi hoặc nhướn mày.
“Ưm? Sao vậy?” Cô hỏi xong, hoàn toàn không biết màn
biểu diễn khi nãy của mình kích thích như thế nào, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của
Đinh Vũ vô cùng kì quái.
Tóm lấy tay cô hoàn toàn là do xúc động nhất thời
cho nên hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tâm Nhu nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to: “Đinh
Vũ?”
“Cô thơm quá.” Ánh mắt hắn dần thẫm lại như màn đêm
ngoài cửa sổ.
“Do dùng nước hoa hồng của cô mà. Hiệu gì vậy?” Cô
tò mò hỏi, nghĩ mình cũng nên mua một lọ để dùng.
Lọ nước này là Hàn Hạo Liệt dùng công nghệ mới nhất
giúp hắn chế tạo, thoa trên người có thể giảm bớt mùi của đàn ông, khiến hắn
ngụy trang càng thêm hoàn mĩ. Ngoài ra nước này còn có công dụng quyến rũ vô
cùng hiệu quả.
Đinh Vũ nhìn chằm chằm chú cừu non trước mắt, đột
nhiên nghĩ đến cái đùi gà buổi trưa. Bữa trưa không ăn no hại hắn phải ra ngoài
ăn mười bát cơm, quan trọng nhất là không được ăn đùi gà khiến hắn tích đầy một
bụng lửa.
Con ngươi sắc bén sáng lên. Được lắm, hắn đã tìm ra
phương pháp dập lửa rồi.
“Lọ này cho cô.” Hắn nói.
“A? Thật sao?” Tâm Nhu vô cùng vui vẻ, mỉm cười ngọt
ngào đáp lại hắn.
“Cám ơn cô, tôi thực sự rất thích.”
“Đừng khách sáo, vì tôi cũng có chuyện muốn nhờ cô
giúp.”
“Chuyện gì vậy? Chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ
giúp cô.” Cô vô cùng nghĩa khí nói.
Đinh Vũ cầm bàn tay nhỏ bé không tì vết của cô kéo
lại gần, miệng chậm rãi phun ra bốn chữ hàm chứa sự dịu dàng vô hạn.
“Giúp tôi đi ngủ.”
Đường Tâm Nhu chợt hiểu, hóa ra Đinh Vũ sợ bóng tối!
Cô ấy vừa mới chuyển đến nơi xa lạ còn chưa quen, cho nên hy vọng mình có thể
ngủ cùng một đêm.
“Cùng nhau ngủ? Ha ha! Được thôi.”
Nhiệt tình, dũng cảm, tràn ngập chính nghĩa là sở
thích của cô cho nên Đường Tâm Nhu lập tức sảng khoái đồng ý.
“Tôi về phỏng thay áo ngủ, chờ tôi nhé!” Nói xong,
cô lập tức chạy về phòng mình chuẩn bị.
Một câu “Chờ tôi” làm cho cả người Đinh Vũ nóng lên.
Thật đáng yêu!
Trong lòng hắn thầm than nhẹ. Cô gái bé nhỏ này thật
không giống người bình thường, vừa tình cảm vừa thẳng thắn, có lúc vô cùng yếu
đuối làm cho hắn không tự giác mà chú ý đến cô, thân thiết với cô, muốn có được
cô.
Mặc dù có lúc bị cô làm cho tức sùi bọt mép nhưng
khi nhìn thấy nụ cười xán lạn cùng bộ dáng tự đắc của cô thì cơn tức giận dở
khóc dở cười lại dần biến mất.
Không thể phủ nhận nụ cười ngọt ngào của cô tựa như
có ma lực, làm cho người bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc theo. Cô đứng ở đâu
thì không khí ở đó lập tức trở nên sôi nổi, cho dù cô thật đáng giận nhưng cũng
rất cuốn hút hắn.
Hắn bắt đầu chờ mong bộ dáng mặc áo ngủ của cô, bất
giác lộ ra nụ cười mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện.
Lúc Đường Tâm Nhu thình thịch chạy tới, Đinh Vũ vẫn
ngây ngốc đứng đấy.
Đi ngủ thì mang theo một cái gối cùng chăn bông là
được, nhưng hành vi bất ngờ của Đường Tâm Nhu làm hắn cảm giác chưa nằm ngủ đã
thấy cháy nhà.
“Cô làm gì vậy?”
Đinh Vũ trừng mắt nhìn đống vũ khí trên mặt đất nào
là gậy đánh bóng, nào là máy khoan điện, cưa sắt,… Rốt cục cô gái này đến đây
để ngủ hay là tới chém người?
Đường Tâm Nhu giải thích: “Đề phòng bất trắc, tốt
nhất nên đem ít vũ khí phòng thân để bên người, nếu có kẻ nào không thiết sống,
bước vào nhà chúng ta thì ta sẽ dạy dỗ hắn!”
Cô một bên cầm vũ khí một bên lộ ra con dao soàn
soạt hướng tên trộm lợn trộm dê cười nham hiểm.
Trong lòng Đinh Vũ đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy mình như
ngủ chung giường cùng Mẫu Dạ Xoa.
Tuy rằng người đưa ra đề nghị ngủ chung là hắn nhưng
cô còn hưng phấn hơn cả hắn, vừa cười vừa nhảy nhảy. Đúng là một nha đầu lỗ
mãng!
“Tắt đèn ngủ thôi!”
Cô chỉ để lại một bóng đèn nhỏ, sau khi chui vào
chăn bông liền quay sang Đinh Vũ nằm bên cạnh dịu dàng hỏi: “Bây giờ còn sợ
không?”
Cảm nhận được thân thể mềm mại kia chạm vào cánh tay
mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, khóe miệng tươi cười, “Không sợ nữa.”
“Không sợ là tốt, cửa sổ và cửa ra vào tôi đều kiểm
tra hết rồi, cô cứ yên tâm ngủ đến sáng.”
Mỗi khắc đáng nghìn vàng, ngủ không phải rất đáng
tiếc ư? Hắn đương nhiên muốn hưởng thụ cảm giác kích thích khi nằm bên cạnh
thân thể mềm mại, thơm mát của cô.
Ngửi thấy hương thơm phảng phất, thấy gương mặt gần
trong gang tấc của cô, hắn vươn tay gạt lấy sợi tóc vương trên mặt cô, đầu ngón
tay vô tình lướt qua môi cô.
“Vũ, cô có buồn ngủ không? Chúng ta nói chuyện phiếm
một chút nhé? Tôi có làm ồn cô không?”
Cho dù thật sự buồn ngủ thì nhìn thấy vẻ mặt chờ
mong có người nói chuyện của cô hắn cũng không nỡ cự tuyệt, huống hồ hắn chẳng
hề buồn ngủ tẹo nào.
“Nói đi, cô muốn nói về chuyện gì?”
Tâm Nhu nghe xong, tinh thần càng hưng phấn, úp mở
nói: “Nói cho cô biết, hôm nay tôi phát hiện ra một chuyện, cô nghe xong đừng
giật mình nhé.”
Hắn nhướn mi: “Ừ?” Ý bảo cô nói tiếp.
Vẻ mặt của cô vô cùng thận trọng, y như sắp tiết lộ
bí mật quốc gia, “Tôi phát hiện anh ba tôi vừa gặp cô đã yêu.”
Hắn đương nhiên biết nhưng vẫn cảm thấy nổi da gà,
tưởng tượng Đường Thu Sinh giống như quỷ đói mãnh liệt nhìn hắn khiến cho hắn
ngán ngẩm vô cùng.
Để phối hợp với Tâm Nhu, Đinh Vũ giả bộ kinh ngạc:
“Sao có thể như vậy?”
“Là thật đó! Hôm nay lúc ăn cơm cô không thấy
ánh mắt anh ba nhìn cô rất đặc biệt sao? Bình thường anh ấy rất cẩu thả nhưng
lại đặc biệt chăm sóc cô!”
“Thật không?”
“Không biết cảm giác của cô về anh ba tôi như thế
nào?” Cô mong chờ hỏi.
“Anh ấy là anh ba của cô, tôi đương nhiên kính trọng
anh ấy.”
“Vậy nếu anh ấy thổ lộ với cô thì cô định làm sao?”
“Vậy đã làm anh ấy thất vọng rồi.”
Vẻ mặt Tâm Nhu tràn đầy tiếc nuối: “Nói vậy là anh
Ba không còn hy vọng rồi; anh ấy nhất định sẽ rất đau khổ. Nói thực, tôi rất hy
vọng cô trở thành chị dâu của tôi.”
Hắn nâng cằm cô lên bỡn cợt hỏi: “Cô thích tôi vậy
ư?”
Cô gật đầu lia lịa, không hề có suy tính gì khác,
thẳng thắn trả lời, “Đúng vậy, cô xinh đẹp lại dịu dàng, không làm chị dâu tôi
thật đáng tiếc.”
“Còn cô? Cô thích mẫu đàn ông như thế nào?” Ánh mắt
hắn dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của cô, đáy mắt dấy lên ngọn lửa.
Tâm Nhu sau một hồi suy nghĩ, hai má ửng đỏ thẹn
thùng giống hệt cô bé con.
“Đương nhiên là mẫu đàn ông trưởng thành, chững
chạc, dịu dàng, biết quan tâm người khác, vừa ga lăng vừa lễ độ! Ha ha!” Nói
xong tự mình cũng thấy ngượng ngùng.
Đinh Vũ ánh mắt hình chữ “T”, rùng mình trầm giọng
hỏi, “Cô có người trong lòng rồi à?”
Giọng nói mang theo ghen tuông làm chính hắn cũng
thấy bất ngờ.
“Có rồi.” Cô nói.
“Ai?” Căn phòng tối mịt vừa vặn che giấu ánh mắt
nguy hiểm của hắn.
Tâm Nhu thẹn thùng nói: “Đó là rất lâu trước đây.
Nhưng mà chỉ có tôi đơn phương yêu mến người ta thôi, bây giờ tôi cũng không rõ
người ấy đang ở đâu.”
“Hả?” Hắn vừa nghe, tâm trạng liền tốt dần lên.
Mùi hương thân thể mềm mại bên cạnh từng đợt xông
vào mũi hắn, làm cho hắn vô cùng ngứa ngáy, gian nan.
Cứ như vậy, hàn huyên hồi lâu, Tâm Nhu hắt hơi một
cái, mí mắt dần dần trĩu xuống, lời nói trở nên đứt quãng, không bao lâu liền
bị Chu Công gọi đi. (nghĩa là đi ngủ)
Tiếng hít thở đều đều không bao lâu rồi đi vào giấc
ngủ. Đinh Vũ chống tay lên đầu, thu hết bộ dáng khi ngủ của cô vào ánh mắt dịu
dàng.
Hắn không ngủ chút nào, chăm chú nhìn chú cừu non
trước mặt. Bộ dáng ngủ không chút đề phòng, khuôn ngực phập phồng theo hơi thở
khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt một phen. Bàn tay vươn ra trước mặt cô, nhẹ
nhàng vuốt ve hai má, cuối cùng dừng lại ở cánh môi cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, khát vô
cùng mà môi cô lại chính là dòng suối ngọt tốt nhất.
Lúc đầu, hắn không quân tử lừa gạt cô đương nhiên sẽ
không quân tử mà dạy dỗ cô. Cô ăn đùi gà của hắn, để công bằng, hắn sẽ ăn cô.
Ánh mắt lóe sáng, hắn nhích người về phía cô chuẩn
bị hái hoa.
Ngay khi cách môi cô chỉ 3cm, đột nhiên một quả đấm
từ đâu giáng tới làm Đinh Vũ không kịp tránh, bị cô đạp lộn xuống giường.
“Chết tiệt! Đừng trốn!” Đường Tâm Nhu thốt
lên.
Bị đánh ngã xuống giường, hắn đau đớn xoa xoa hai
má, kinh ngạc nhìn cô thì thào.
Miệng Tâm Nhu vẫn không ngừng nói ra những lời vô
nghĩa nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại nhịp thở đều đều.
Hắn quan sát cô một hồi lâu, cuối cùng mới xác định
vừa rồi cô gái này nói mớ.
Người luyện võ cho dù đang ngủ thì đối với nguy hiểm
xung quanh vẫn sinh ra phản xạ phòng vệ, không ngờ cô gái này lại phản ứng nhạy
bén như vậy.
Đinh Vũ oán hận trừng mắt! Cô bé chết tiệt này! Đang
ngủ mà lực sát thương vẫn mạnh! Món điểm tâm ngọt càng khó ăn thì hắn càng hứng
thú.
Thêm nắm đấm này của cô, thù mới hận cũ hắn nhất
định sẽ đòi lại. Hắn lạnh lùng liếm môi, thề phải hôn cô bằng được, vì thế hắn
lại tiến gần về phía mặt cô.
“Bốp!”
Một quả đấm nữa thình lình bay tới, may mà hắn đã
sớm chuẩn bị tâm lý nên dễ dàng chặn được nắm đấm của cô. Tuy nhiên bởi quá đắc
ý nên hắn không để ý một cước khác đang bay đến.
Cả người hắn bị đá bay xuống giường.