Tên gian tế không cần nói cũng hiểu kết cục của hắn, Lâm Chấn Thiên hận không thể ăn tươi nuốt sống tên phản nghịch này, nhưng làm gia chủ cũng cần giữ phong độ của gia chủ, hắn hướng phía cửa quát to:
“Hình vệ“.
Chỉ chớp mắt trong phòng đã xuất hiện hai bóng người đứng trước mặt Lâm Chân Thiên, cả hai cung kính cúi đầu trước gia chủ của mình, hai bóng người xuất hiện đột ngột như thế cũng không làm trưởng lão khác của Lâm gia bất ngờ, dường như sự xuất hiện của bọn họ đã không phải là chuyện hiếm thấy gì.
“Mang tên phản bộ kia xuống điều tra rõ ràng cho ta, có còn nội gian trong gia tộc hay không, lôi ra cho bằng hết, một tên cũng không thể tha“.
Lâm Chấn Thiên lạnh lùng phán quyết số phận của Lâm Vĩnh, bên dưới Lâm Vĩnh chết lặng tự lẩm bẩm một mình, đến khi nhìn hai người kia áp sát, hắn vốn là trưởng lão Lâm gia, vừa nhìn liền nhận ra đối phương, gương mặt trắng bệch chuyển sang hoảng sợ vô cùng, sự đáng sợ của hai người này hắn biết rõ hơn ai hết, công việc hắn phụ trách trong Lâm gia vốn có liên quan đến hình đường, sao hắn lại không rõ thủ đoạn tàn nhẫn của đám người này. Lâm Vĩnh biết cơ hội không còn nhưng theo bản năng vẫn bấu víu chút hi vọng, hắn không ngừng đập đầu xuống đất đến chảy máu đầy đầu nhưng vẫn không biết đau vừa khóc vừa muốn bò lại chỗ của Lâm Chấn Thiên, nhưng chưa bò được vài bước đã bị người cản lại:
“Gia chủ tha mạng, ta là bị ép buộc thôi, là Trần Lam làm, tất cả đều là hắn làm, nếu ta không nghe theo, hắn sẽ giết ta, ta chỉ là một trưởng lão nhỏ làm sao đối kháng được luyện thần cao thủ. Gia chủ, gia chủ nể tình ta cống hiến cho gia tộc suốt bao năm, ta ta”
“Câm miệng, tên khốn nhà ngươi, vì ngươi bao nhiêu đệ tử, trưởng lão tộc ta chết thảm, ngươi còn có tư cách mở miệng cầu xin, thật nực cười”
Không đợi Lâm Chấn Thiên lên tiếng, đã có trưởng lão khác không nhịn nổi tức giận mắng to, còn có trưởng lão có người thân bị tên này hại, giận dữ đến hai mắt đầy tia máu, sắn tay áo muốn xông lên giết người, nhưng bị những trưởng lão xung quanh ngăn cản:
“Tên cầm thú nhà ngươi, trả mạng con trai lại cho ta, ta phải giết ngươi”
“Đủ rồi, đưa hắn xuống, tội ác mà hắn phải trả không chỉ đơn giản như thế”
Lâm Chấn Thiên quát lớn, theo tiếng quát, tất cả mọi người đang giận dữ cũng phải bình tĩnh trở lại, ai nấy thở dài nhìn Lâm Vĩnh bị mang đi, tự lòng đều cảm thấy hổ thẹn, ở bên cạnh bao lâu mà không nhìn ra bộ mặt thật của kẻ này, nhất là đám người duy trì tư tưởng trung lập cùng Lâm Vĩnh, đều sợ hãi không dám lên tiếng, rất lo lắng Lâm Chấn Thiên lấy bọn họ ra khai đao. Lâm Chấn Thiên tất nhiên không quản đám người này, ai ngay ai trá, điều tra tất rõ, sau khi quát lớn cả người Lâm Chấn Thiên như phát sinh biến hoá, từ một gia chủ uy nghiêm thành một con dã thú đáng sợ, sát khí không chút kìm nén bộc phát ra xung quanh làm đám trưởng lão không nhịn được mà đồng loạt rùng mình một cái, vẻ mặt lão vặn vẹo càng đáng sợ, giọng nói tràn đầy căm phẫn:
“Trần Lam, ngươi đúng là ép người quá đáng, thù này Lâm gia ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, ta phải băm vằm ngươi làm trăm mảnh”
Thời gian như bị lắng đọng, không ai dám lên tiếng, tất cả đều mặc cho gia chủ phát tiết phẫn nộ trong lòng, không ai hiểu nỗi đau này bằng Lâm Chấn Thiên, cả ba người con của lão đều chết bất đắc kỳ tử, mặc dù đều nghi ngờ do Trần gia âm thầm ám toán, nhưng không tìm được bằng chứng, Trần gia lại đang ở thế mạnh, Lâm gia chỉ có thể nhẫn. Lão quản gia nói không sai, bọn họ đã nhẫn đến trở thành những con rùa chỉ biết rút đầu vào mai để tự bảo vệ mình.
Chỉ trong phút chốc, bao hận thù cất giữ bấy lâu như lấy Lâm Chấn Thiên làm đầu, bùng phát trong lòng mọi người có mặt trong phòng, căn phòng bất giác nóng lên rất nhiều. Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền đến thanh âm:
“Gia chủ, bên phía phủ trách Trần gia phát sinh xung đột, có vẻ đang đại chiến rất dữ dội”
Lâm Chấn Thiên bị câu nói này đánh tỉnh, lòng hơi động, nhớ đến bóng đen xuất hiện cách đây ít lâu:
“Cho ta chọn sao, còn cần phải chọn sao, thù sâu biển hận, tối nay có thể kết thúc toàn bộ rồi“.
Sát khí quanh người Lâm Chấn Thiên thu liễm lại phần nào nhưng vẫn không cách nào áp chế, một chưỡng vỗ bay cánh cửa phòng, lão dẫn đầu đi ra, bên cạnh còn có mập mạp, hai mắt cũng tràn đầy phẫn nộ, Lâm Chấn Thiên xuất hiện kéo theo ánh nhìn của hộ vệ xung quanh, thấy gia chủ liền vội vàng cúi đầu:
“Tập hợp hình vệ, thiên hộ vệ, điều động toàn bộ trưởng lão trong gia tộc, hôm nay Lâm gia chúng ta cho dù chết đến người cuối cùng cũng không để Trần Lam được sống yên ổn”
Mọi người nghe giọng nói đầy vẻ quyết tuyệt của gia chủ, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu không hẹn đều loé lên suy nghĩ:
“Cuối cùng ngày này cũng đến“.