Trần gia phủ trạch nằm phía Đông thành, toà phủ trạch to lớn, hào nhoáng bậc nhất toàn thành, nơi đây lúc nào cũng được canh phòng nghiêm ngặt, chỉ là giờ phút này trước cửa lớn Trần phủ không còn ai canh gác, cửa lớn mở toang, từ bên trong vọng ra vô số thanh âm hỗn loạn, tiếng đánh giết vang lên khắp nơi trong Trần Phủ.
Đại Điện chính sự của Trần gia lúc này vô cùng yên tĩnh so với đám đông hỗn chiến ngoài sân, chính điện chia làm hai nhóm người đối lập đang chia phe mà đứng, không khí vô cùng căng thẳng, giao chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
“Trần Duyệt ngoan ngoãn chịu trói đi, ngươi không phải đối thủ của ta, cứ ngoan cố chỉ làm toàn chi của ngươi bị diệt sạch mà thôi”
Một ông lão đứng đầu nhóm người cất tiếng nói, giọng nói rất hoà hoãn nhưng người trung niên được nhắc đến nghe xong liền cất tiếng cười to:
“Trần Anh, ngươi mạng lớn vậy mà rơi xuống Vạn Niên Vực mà không chết, đừng tưởng xem ta là con nít lên ba, thù hận hai chi chúng ta đã là không chết không thôi, ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc cho rằng, chúng ta đầu hàng ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao. Mà ta với ngươi cùng là luyện thần, chưa chắc ta đã bại dưới tay ngươi”
Nói xong hắn quay sang nhìn một hắc y nhân đứng bên cạnh Trần Anh, lớn tiếng nói:
“Trần Hoàng, ngươi thật to gan, dám theo đám nghịch tặc này tạo phản, ha ha có phải ngươi cho rằng Trần Anh đã là luyện thần thì theo hắn sẽ nắm được phần thắng sao. Quá ngu ngốc, đợi đại ca ta trở về lũ các ngươi đều sẽ chết hết”
Trần Hoàng nhìn ánh mắt dữ tợn của Trần Duyệt không chút lay động, hình đường Trần gia trước giờ chỉ trung thành với chi chính, ngày Trần Lam đột phá trở thành luyện thần, lão gia chủ mất tích bí ẩn, vì bảo vệ chi chính, Trần Hoàng hắn chỉ còn cách phục tùng Trần Lam. Trần lam nghĩ rằng hắn âm thầm cài người vào là có thể không chế hình đường sao, đúng là quá xem thường bọn hắn.
“Bớt cuồng ngôn đi, Trần Lam không trở về sớm thế đâu, nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi”
Trần Anh không muốn dài dòng đêm dài lắm mộng nữa, vừa nói hết câu liền xuất chiêu, phi kiếm nơi hông theo sự khống chế của lão vẽ vài đường trên không nhắm thẳng hướng Trần Duyệt đâm tới, nhìn phi kiếm trên cao Trần Duyệt không dám chủ quan, luận chiến lực, hắn dùng bí pháp tăng tốc hấp thu Hồn Thiên đan tiến vào luyện thần không cách nào bằng được Trần Anh, luyện thần chân chính.
“Phải kéo dài thời gian đợi đại ca trở về”
Trần Duyệt biết, nơi đây hắn là luyện thần duy nhất có thể đối kháng Trần Anh, nếu thất bại, toàn chi nơi này cơ hồ sẽ bị giết sạch. Hắn âm thầm tức giận, không ngờ lão già này mạng lớn như vậy không những không chết, còn đột phá luyện thần, đúng là quá mức trêu người. Chẳng lẽ ông trời muốn một chi này của hắn phải tận diệt sao
“Không, không thể, chúng ta đã chờ đợi khoảng khắc này mấy trăm năm rồi, ta không muốn cứ mãi phải cúi đầu dưới người khác nữa”
Trần Duyệt tức giận cắn chặt răng, tay rút ra thành bội đao sau lưng, một đao quét ngang dễ dàng bị phi kiếm trên không né được, kiếm theo sự điều động của Trần Anh vòng ra sau cắt một đường thật dài trên lưng Trần Duyệt.
Cảm giác đau đớn khiến Trần Duyệt hoảng hốt, vội lăn người ra xa, ánh mắt nhìn Trần Anh càng thêm sợ hãi
“Đây là võ kỹ gì, làm sao có thể khống vật như vậy”
Trần Anh cười không trả lời, phát tay ra hiệu cho người bên mình tiến lên không cho trưởng lão bên kia hỗ trợ Trần Duyệt, hai mắt lão vẫn khoá chặt trên người Trần Duyệt, phi kiếm tiếp tục bay lượn trên không công kích đối phương. Trần Duyệt nhìn phi kiếm trên đầu, căn bản không nhìn ra được quỹ đạo bay của nó. Hắn hơi động trong lòng, tức thì cười lạnh:
“Ha ha, ta không né được vậy thì chỉ cần xem nó là không khí là được”
Lời nói vừa dứt thì cả người hắn đã toả ra hoả quang rực lửa, hoả diễm bùng cháy trên thân, phi kiếm vừa chạm vào liền bị đánh bật ra, Trần Duyệt đạp mạnh xuống nền gạch, tung người lao về hướng Trần Anh, mặt đối mặt tung một quyền ẩn chứa hoả diễm đỏ rực vào bụng đối phương.
Trần Anh không có nguyên tố lực, điều động linh khí quanh phi kiếm, phi kiếm trở về bên người xoay vòng chắn phía trước, chặn được một quyền của đối phương, lão dịch chân ra xa duy trì khoảng cách với Trần Duyệt, tiếp tục điều động phi kiếm công kích.
Cứ thế trong điện xuất hiện hai bóng người, một đuổi một chạy, nhưng người bị đuổi thì dáng vẻ ung dung, còn kẻ đang đuổi thì vô cùng chật vật, quanh thân hoả diễm đã yếu đi rất nhiều, cả người quần áo rách nát, máu tươi nhiễm ra từ vô số vết thương trên thân.
Trần Duyệt vừa truy sát Trần Anh vừa phải để ý phi kiếm liên tục đánh lén, có thể nói là khổ không thể tả.
“Không được, cứ thế này ta sẽ bị hắn dày vò đến chết mất”
Trần Duyệt nhận thấy tình hình không ổn, xoay người muốn chạy. Nhưng phi kiếm kia quá nhanh, hắn chưa đi được xa thì phi kiếm kia đã bay tới đâm thẳng vào sau ót hắn. Trần Duyệt mặc cho phi kiếm bị hoả diễm đánh bật ra vẫn tiếp tục chạy ngày một nhanh.
Đến khi phá cửa xông ra được bên ngoài thì hoả diễm trên người đã tắt hẳn, máu tươi nhuộm hắn thành huyết nhân, nhưng cước bộ của Trần Duyệt lại không giảm chút nào, lách người nhảy vào đám đệ tử đang giao chiến, muốn lợi dụng những lá chắn sống này ngăn cản phi kiếm của đối phương.
Trần Anh cười lạnh nhìn trò mèo của Trần Duyệt, phi kiếm lướt đi như bay, như con ruồi qua lại giữa đám người đang hỗn chiến, tựa như lưỡi hái thần chết, gặt đi tính mạng vô số đệ tử chi thứ Trần gia. Khung cảnh chết chóc nhuộm đỏ cả bầu trời, luyện thần cao thủ ra tay mấy đệ tử luyện thể này chỉ có thể giơ đầu chịu chết, đúng là cảnh tượng núi thây biển máu vừa nghĩ đã rợn người. Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi Trần Duyệt khiến lòng hắn đau như cắt, đệ tử bị giết đều là tương lai gia tộc của hắn