7h sáng Cổng trường Đại học Long Hạ thật nhộn nhịp,sinh
viên từ các hướng đổ về,tiếng người gọi nhau í ới,tiếng còi xe, tiếng những
chân vội vã như một mớ âm thanh hỗn độn,đây đó những nam nữ sinh viên vừa đi đi
vừa ăn vội cái bánh mỳ hay nắm xôi rồi tranh thủ dán mắt vào những trang
sách,những trang phục đầy màu sắc như một rừng hoa di động đang cuốn về cổng
trường,phía xa xa những đám sương mù chưa kịp tan trên vịnh Long Hạ đang ẩn hiện
những cánh thuyền buồm vào cảng cá,những tia nắng bình minh xuyên qua lớp sương
mờ càng làm tôn lên vẻ đẹp huyền ảo ảo muôn màu của vịnh.
Dưới tán bằng lăng là chiếc honda accord và bóng
dáng ba bốn người đang vừa ngó nghiêng vừa liếc đồng hồ như là rất vội vã.
-Đi thôi lớp trưởng
Hắc Thạch vừa đút tay túi quần thong dong tiến đến cất
tiếng nói.
Chiếc accord hoà cùng dòng người hối hả đi về hướng
cầu Long Hạ,lúc này trên xe có Khoa Béo lớp trưởng,Hoàng Anh bí thư đoàn,Thuý
Dung thủ quỹ của lớp và Hắc Thạch.
Mặc cho 3 người hàn huyên đủ thứ,Hắc Thạch vẫn thói
quen cũ lơ đãng nhìn phong cảnh bên đường,30 phút sau chiếc xe rẽ vào trung tâm
thị trấn Yên Quảng.
-Cô à,bọn em tới rồi.
Khoa Béo điện thoại cho cô chủ nhiệm rồi quay sang.
-Cô chờ ở cổng viện y học cổ truyền.
Chiếc xe từ từ tiến vào nhà xe,đứng bên cổng chờ là
một cô gái tầm hai mươi tám,hai mươi chín tuổi,tóc nàng cột cao lộ ra cái cổ trắng
hồng, trên người mặc bộ đồ thể thao ôm lấy thân hình chữ S, dưới ánh bình minh
càng làm thêm phần mê hoặc.
-vất vả cho các em quá.
Vừa nói Bích Trâm vừa dẫn đường cả nhóm đi vào.
-Cũng vất vả lắm,có xe của lớp trưởng lại cũng gần
nên cũng nhanh mà cô.
Hoàng Anh nhanh miệng trả lời, đi phía sau Hắc Thạch
nhìn cặp mông căng tròn lên xuống theo mỗi bước chân đầy dụ hoặc như mời gọi hắn,vừa
tới thang máy thì gặp một nhóm cũng vào thăm người bệnh,chiếc thang máy chật chội
mọi người đứng chen nhau,Hắc Thạch đứng vào góc trước hắn là Bích Trâm,thân
hình nhỏ bé của cô chủ nhiệm như lọt vào trong lồng ngực hắn,một mùi thơm từ cơ
thể Bích Trâm len lỏi vào mũi hắn thật dễ
chịu,thang máy đi lên mọi người lắc lư cặp kiều đồn của Trâm cọ sát vào hạ thân
hắn,lúc này hắn nhìn xuống qua vai Bích Trâm hai cặp thỏ ngọc trắng mịn được
chiếc áo con màu đỏ ôm chặt như lồi lên,tạo thành một cái khe tử thần xoáy sâu
vào mắt hắn,hạ thân hắn từ từ vươn mình đứng dậy lại càng như áp chặt vào kiều
đồn của Bích Trâm,lúc này nàng cũng cảm thấy vướng víu và thò tay ra sau muốn gạt
nó qua một bên,lúc thò tay đụng vào thấy ấm ấm nàng khẽ nắm nó và bop bóp nhẹ
thật là thích,mặc cho Hắc Thạch mặt tái xanh và tận hưởng nhưng bất chợt nàng
nghĩ tới điều gì đó quay đầu lại liếc xuống rồi hét lên,mọi người quay sang
nhìn,từng rạng mây hồng phủ đầy từ đầu xuống tới cổ nàng đầy mỵ hoặc.may là hai
người đứng góc nên ko ai hay biết,nhưng người chật lại càng ko thể đứng xích ra
nên hai cô trò càng tận hưởng thêm cảm giác mê ly ấy.
Lúc này cửa thang máy mở ra mọi người đều vội vã đi
ra,Khoa béo khoác vai hắn rồi khẽ giơ ngón cái lên.
Bước vào phòng lúc này trong phòng có một bác sỹ một
y tá và một mỹ phụ trung niên nàng là mẹ của Bích Trâm tên là Bích Lan.
-Bố tôi sao rồi bác sỹ
-ông ngã quá mạnh nên tổn thương cột sống,cái này rất
khó phục hồi,nếu điều trị tốt chắc tầm 1 năm thì có thể đi lại đc
nhìn y tá và bác sỹ rời đi mọi người hỏi thăm sức
khoẻ của ông,lúc này Hắc Thạch nhíu mày nhìn và đột nhiên nói
-Tôi có thể chữa được
Cả phòng im lặng nhìn,vị bác sỹ kia cất tiếng
-Không thể nào,ông nhà đây bị chấn thương cột sống
do cơ chết trực tiếp tác động vào,trệch khớp cột sống và tổn thương các rễ thần
kinh kèm dây chằng bị nát,trừ khi có phép màu mới khỏi được.
-Nếu chữa được tôi Lê Hữu Bình,viện phó viện y học
này nhận cậu làm sư phụ,tuổi trẻ huyết khí phương cương,một bầu nhiệt huyết
nhưng cũng ko nên đùa như vậy cậu thanh niên,khẽ lắc đầu ông rời đi.
-chờ đã
Vừa nói Hắc Thạch vừa nghĩ,giờ mới sợ hiện công pháp
luyện tới hậu kỳ chưa thể đột phá nên tầng một được nên chân khí rất ít khó mà
trị dứt được,thôi cứ cố vậy,biết đâu cô giáo lại lấy thân báo đáp.cười thầm
trong lòng một cách đê tiện Hắc thạch đi tới.
Hắn tới đầu giường cầm bộ kim châm.
-phiền mọi người đỡ bác trai nằm sấp.
-cậu đừng có làm bừa cái này chêt người chứ ko đùa
đc.
-đồ nhi ngoan,ngồi nhìn sư phụ làm.
Vận dụng một vòng cửu cốt chiến thần quyết tụ lại
nguyên khí lên bàn tay hơ mũi châm qua lửa sát trùng rồi hai bàn tay Hắc Thạch
cầm Kim châm đưa lên hạ xuống đâm vào các vị trí quanh chỗ bị bầm tím,một luồng
nguyên khí được hắc thạch khống chế chạy theo kim châm đi vào cột sống gội rửi
các thương tổn,lúc này các đầu dây chằng và dễ thần kinh với tốc độ mắt có thể
nhìn thấy được đang dần tái tạo lại rồi tìm tới nhau kết nối,hít một hơi sâu Hắc
thạch lại vận chuyển pháp quyết Cửu Cốt Chiến Thần Quyết đưa nguyên khí vào gột
rửa kinh mạch cho Lão Tô ( Tô Đông Ninh tên bố của Bích Trâm) ,bất chợt Hắc Thạch
rút mạnh cây kim ra một tia máu đen mang theo mùi tanh hôi phun ra trước tất cả
mọi người,vất cây kim châm xuống Hắc Thạch mang khuôn mặt đầy mồ hôi và tái nhợt
mệt mỏi xếp bằng ngồi xuống vận công để khôi phục nguyên khí.
Lúc này Lão tô khẽ mở mắt ra rồi nói:
-đỡ ta ngồi dậy lúc này mọi người mồm chữ o mắt chữ
A mới phục hồi tinh thần đi tới.
-Ông thấy trong người sao rồi.
Vừa đỡ chồng dậy Bích Lan vừa hỏi.
-tôi thấy khoẻ rồi,có thể đi lại đc.
-mau mau đưa Lão tô đi chụp kiểm tra lại.
Vị phó viện vừa nói vừa chỉ tay gọi y tá.
10 phút sau cầm kết quả trên tay vị viện phó Lê Hữu
Bình đi tới phòng bệnh,đi sau là Lão tô bước đi khoan thai ko có dáng vẻ gì là
của một người bệnh.
-Thạch thần y đây là danh thiếp của tôi,nếu có gì cần
ngài cứ alo một tiếng.
Cầm danh thiếp Hắc Thạch vỗ vỗ vai Lão Lê rồi bỏ vào
túi:
-Đồ nhi ngoan.