Quả nhiên, anh bình tĩnh ngưng mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Vì sao đột nhiên nhắc tới ly hôn?”
Cô chột dạ ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, mượn sức nhỏ để phá nghìn cân: “Giám đốc, chúng ta chưa kết hôn……”
Mắt anh lạnh lùng.
Cô bị dọa, cuống quít nói sang chuyện khác: “Nghe Tiêu Dao nói trong
khoảng thời gian này anh thường xuyên tìm anh ấy PK, phải không?”
Anh liếc nhìn cô: “Ừ”
“Vì sao?” Mắt cô lóe sáng, khóe miệng cong lên, tràn ngập chờ mong với đáp án vấn đề này.
Môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, nói ra đáp án làm cho người ta thất vọng: “Thí nghiệm hệ thống PK” Có qua có lại, mượn sức nhỏ để phá nghìn cân.
Sắc mặt hết biến đổi lại biến đổi, nhưng ngoại trừ giương mắt nhìn ra, không còn cách nào khác.
Anh cười khẽ, dùng cánh tay chắc nịch ấm áp ôm cô, khép mắt lại thấp
giọng nói: “Ngủ đi, có việc gì ngày mai lại thảo luận” Bàn tay anh nhẹ
nhàng vuốt ve sợi tóc cô, như là đang trấn an thú cưng đang cáu kỉnh.
Miên Miên bất mãn liếc anh.
Làm sao có thể như vậy, cô còn có thật nhiều thật nhiều vấn đề muốn hỏi anh, ví dụ như vì sao anh muốn hôn cô, vì sao anh phải tra IP của cô,
vì sao đêm nay anh muốn tới nhà cô…… Dù rằng tất cả vấn đề đều chỉ hướng tới một đáp án. Nhưng phụ nữ trời sinh không thiếu tinh thần ham học
hỏi.
Nhưng mà…… Thôi đi.
Không khí ngoài cửa sổ dần
dần lạnh hơn, thế nhưng được tay anh vòng qua ôm vào lòng, lại ấm áp như xuân. Cô theo bản năng rúc sâu vào nguồn nhiệt, một cỗ tình cảm ấm áp
phả vào mặt, cùng với năng lực làm cho người ta an tâm, chậm rãi lưu
chuyển toàn thân. Sau đó, cô từ từ quen nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của anh, vốn thân mình hơi cứng ngắc dần dần mềm xuống, hô hấp bình ổn.
Rất ấm áp, rất thoải mái. Vì sao tay của đàn ông lại không lạnh chứ,
thật không công bằng…… Cô thỏa mãn thở nhẹ một hơi, nhịn không được cọ
cọ trong lòng anh, giống như mèo con làm nũng với chủ nhân.
“Nếu em còn động đậy, sẽ không chỉ đơn giản là ôm ngủ như này đâu” Trên
đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói nam tính mê người.
Cô vừa nghe thấy, sợ tới mức không dám động đậy nữa.
“Đứa ngốc” Anh cười khẽ vuốt lưng cô đột nhiên chuyển sang cứng ngắc,
“Ngủ đi, anh sẽ không làm gì với em đâu” Ít nhất chỉ là tạm thời.
Lúc này Miên Miên quả thật cũng mệt nhọc. Sau khi nhận được lời cam
đoan của anh, cô thật sự chịu không nổi, ngáp một cái, mí mắt càng ngày
càng nặng, càng ngày càng nặng…… Sau đó chậm rãi ngủ.
Khi mơ mơ màng màng, cô còn không quên nhắc nhở chính mình, ngày mai nhất định
phải hỏi rõ ràng vì sao anh muốn hôn cô, nhất định nhất định……
~~***~~
Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp chiếu lên chiếc giường êm ái. Trên
giường, một cô gái xinh đẹp đang ngủ. Ưm một tiếng, lại trở mình tiếp
tục ngủ. Nhưng sau một lúc lâu, đôi mắt mê mông vẫn chậm rãi mở ra, mí
mắt không tình nguyện duy trì trạng thái nửa nhắm nửa mở.
Hai
mắt không có tiêu cự nhìn bàn trang điểm ước chừng đến năm phút đồng hồ, một tia ý thức tiến vào trong óc. Miên Miên xoa mắt ngồi dậy, tùy tiện
nhìn qua bên cạnh, trống không.
Ưm, trống không, rất bình thường. Cô đứng dậy tìm dép dưới sàn nhà.
…… Á? Không đúng, tối hôm qua giám đốc đại nhân hình như đã tới. Động tác của cô bị đình chỉ.
Không chỉ đã tới, hơn nữa bọn họ như vậy, còn có như vậy…… Cô mở to hai mắt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.
“Reng reng!”
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cô đang trong khoảng trầm tư bị dọa đến giật mình, xỏ dép chạy ra ngoài.
“Đến đây ——” Cô vừa đi vừa nói, nhưng còn chưa đi tới cửa, bước chân của cô lại đột nhiên dừng lại.
Trong phòng khách của cô xuất hiện một người đàn ông ở trần. Đàn ông!
Chính xác mà nói, là một người đàn ông để trần nửa người..
Anh đứng trong phòng khách, để trần nửa người trên, thân hình giàu tính đàn hồi, không hề bị cách trở bại lộ trong tầm mắt của cô. Anh hình như là vừa mới tắm xong, toàn thân tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, bọt
nước chậm rãi chảy xuống từ mái tóc đen ẩm ướt, lấy tư thế mờ ám trượt
xuống yết hầu, xương quai xanh ưu mỹ, bờ ngực cường tráng rắn chắc, cuối cùng tan ở đường cong cơ bụng…… Chỗ chảy xuống, nhìn qua rất gợi cảm.
Anh cứ như vậy đắm mình dưới tia nắng ban mai rực rỡ, tự nhiên trang nhã đứng ở đó, giống như nơi này là nhà của anh, anh mới là chủ nhân ngôi
nhà.
Cảnh đẹp như thế, Miên Miên nhìn đến hai mắt đăm đăm, anh
lại bình thản ung dung lấy khăn bắt đầu lau tóc, bình tĩnh nói: “Ra mở
cửa đi” Rất giống kiểu của chủ nhân.
“Reng reng reng reng reng reng!” Tiếng chuông bắt đầu dồn dập không kiên nhẫn.
Miên Miên hoàn hồn giữa sự kinh ngạc, ngoan ngoãn chạy tới mở cửa.
Trời ạ, cô lại có thể thấy được (nửa) thân thể của giám đốc đại nhân!
Woa, sự phát triển này có quá nhanh hay không, cô hoàn toàn chưa chuẩn
bị tâm lý mà…… Cô mặt đỏ tim đập dồn dập chạy ra mở cửa ——
Sau khi đối mặt với người ngoài cửa, cô “Rầm” một tiếng thật mạnh đóng cửa lại.
Một lát sau, chuông cửa phẫn nộ cấp tốc vang lên, người ngoài cửa nổi giận đùng đùng hô to:
“Baby! Con bị choáng váng sao? Không nhận ra mẹ mình sao? Mẹ đi xe một
quãng đường lớn tới gặp con, con lại sập cửa vào mặt mẹ? Này, còn không
mở cửa? Mau mở cửa cho mẹ!”
Cô khẩn trương xoay người dựa vào
cánh cửa, nhìn người đàn ông quần áo không chỉnh tề cách đó không xa,
kinh hoảng nhất thời tràn đầy hai tròng mắt: Xong đời!
“Reng reng reng reng reng reng reng reng!” Tiếng chuông không thuận theo cũng không buông tha quanh quẩn không dứt..
“Baby, con làm cái gì? Còn không mau mở cửa! Con muốn bức mẹ phát hỏa phải không?!”
“Mẹ, mẹ mẹ mẹ sao lại đến sớm như vậy!” Cô quyết định thi triển kế hoãn binh, giãy dụa lần cuối.
“Sớm? Mẹ lần trước không phải nói qua với con trên điện thoại, chín giờ mẹ đến sao? Baby, con hôm nay là lạ sao ấy? Có phải có chuyện giấu mẹ
hay không?” Bà Nguyễn nheo hai mắt lại, cảm giác được trong phòng có
chuyện kỳ quái. Đứa con này, không mở cửa không được. “Còn không mau mở
cửa! Để mẹ đi vào!”
“Mẹ! Con có chút không tiện, mẹ có thể nửa
tiếng sau lại đến hay không?” Tuy rằng là giấu đầu lòi đuôi, nhưng dưới
tình thế cấp bách này, cô tìm không được biện pháp nào tốt hơn.
Bà Nguyễn thấy ấn chuông không có hiệu quả, hổn hển gõ cửa, cửa gỗ chấn động dưới bàn tay sắt của bà, Miên Miên dựa lên cửa hoảng sợ cảm giác
trên đỉnh đầu có vôi bay xuống.
Bên này trình diễn cảnh mẹ con giằng co, bên kia, Hỏa Nhạ buông khăn xuống, lắc lắc tóc hỗn độn, lập tức đi tới bên cô.
…… Hử?
Miên Miên ngơ ngác nhìn người đàn ông đi đến bên mình, tim loạn nhịp và thất thần. Mặt anh lộ ra nụ cười thản nhiên, cô lại phát hiện mình nhìn không rõ vẻ mặt của anh.
Bên tai cô bỗng nhiên vang lên một đoạn đối thoại:
Ít nhất anh phải nói cho tôi biết…… Anh vì sao lại hôn tôi?
Còn tám giờ ba mươi phút nữa em sẽ biết.
Trời ạ…… Cô há hốc miệng kinh ngạc.
Ai tới nói cho cô, đây không phải sự thật?
Đừng nói cho cô đây là trùng hợp……
Bởi vì suy đoán này, trái tim cô thít chặt lại một chút.
Cô mơ hồ ý thức được, không biết từ khi nào thì bắt đầu, cô đã tiến vào một cái lưới ẩn hình. Cái lưới này, bắt lấy nhất cử nhất động của cô,
bắt lấy mỗi một góc cuộc sống của cô, bất kể cô đi bên nào, cũng không
thoát khỏi cái lưới được tỉ mỉ bện thành này, Miên Miên rơi vào lưới.
Hướng đi của chuyện xưa sẽ có rất nhiều loại khả năng, nhưng kết cục, chỉ có thể có một.
Cánh tay Hỏa Nhạ lướt qua cô, bình tĩnh mở cửa.