Bà Nguyễn đứng ở ngoài cửa thấy cửa cuối cùng cũng mở ra, há miệng muốn
nói gì, nhưng khi vừa thấy Hỏa Nhạ đứng lặng im ở cửa, nhất thời khiếp
sợ nói không nên lời.
Con đà điểu bé nhỏ Miên Miên tránh ở phía sau Hỏa Nhạ che mặt. Hức, thật muốn tìm một cái hầm để chui vào!
“Bác gái, cháu chào bác!” Hỏa Nhạ khiêm tốn lễ độ cười.
Không hổ là bà Nguyễn, nhìn quen tình cảnh này rồi, không đến một phút
cũng đã phản ứng kịp. Bà cau mày, ánh mắt sắc bén bắt đầu nhìn từ trên
xuống dưới người đàn ông tuấn tú đẹp trai cao lớn trước mắt này, cùng
thời gian, ý thức tiếp thu được tin tức của ánh mắt bắt đầu tiến hành
nhanh chóng sửa sang lại, quy nạp, tổng kết. Năm giây sau, đã biết rõ
đáp án.
“Bác gái, vào nhà trước thôi” Anh nghiêng người ra hiệu, trên mặt vẫn lộ nụ cười tươi làm cho người ta thư thái.
Bà Nguyễn đi vào trong phòng, nhìn đến con gái hai má ửng hồng, lui
xuống lẩn tránh, trong lòng lại thêm vài phần chắc chắc. Bà không lên
tiếng nhìn bốn phía xung quanh, khóe miệng dương lên, vẻ mặt trang
nghiêm.
Miên Miên đoán không ra ý nghĩ của mẹ, nghĩ rằng vẫn
nên làm sáng tỏ một chút đi: “Mẹ, người này là giám đốc công ty con, anh ấy ——”
“Giám đốc công ty con?” Bà Nguyễn bỗng nhiên quay đầu.
Cô giật mình, thành thật trả lời: “Dạ. Tối hôm qua bởi vì anh ấy ——”
“Tối hôm qua?” Bà Nguyễn nheo hai mắt lại.
“Đúng vậy” Miên Miên hơi hoảng sợ, mở to hai mắt tiếp tục nói, “Tối hôm qua bởi vì anh ấy uống rượu, cho nên ——”
“Uống rượu?” Hai mắt Bà Nguyễn hiện lên một tia sáng dị thường, Miên
Miên còn muốn nói cái gì đó, bà vẫy tay ngăn không cho cô lên tiếng,
“Được rồi, con không cần phải nói, mẹ đều hiểu được”
Trán Miên Miên hiện lên ba đạo hắc tuyến, rất nghi ngờ mẹ mình rốt cuộc hiểu được cái gì.
Khi hai người nói chuyện, Hỏa Nhạ đã mặc áo xong, động tác tao nhã lưu
loát, thần sắc bình tĩnh ổn đinh, một chút cũng không có sự chật vật và
xấu hổ khi bị bắt gian tại giường. Anh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt
của bà Nguyễn, trên mặt lộ ra ý cười một chút cũng không quan tâm hơn
thua.
Người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu cân lượng, trong lòng bà Nguyễn đại khái có thể suy nghĩ ra, bà hắng giọng, cố gắng đè
nén cảm xúc quay cuồng trong nội tâm, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đến gần Hỏa Nhạ, lạnh giọng hỏi:
“Cậu là ai?”
Hỏa Nhạ lễ phép trả lời: “Bác gái, cháu là Hỏa Nhạ, khẩu nhược nhạ” [1]
Bà Nguyễn thầm nghĩ: Tên cũng kỳ quái, nhưng tướng mạo cũng không tệ
lắm. (Lời tác giả: Đặt tên con gái thành như vậy còn không biết xấu hổ
ghét bỏ tên người khác……)
Bà tiếp tục hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Miên Miên đứng giữa hai người nghe đến đó nhịn không được chen vào: “Mẹ! Mẹ ngồi xuống trước, hãy nghe con giải thích ——”
Hỏa Nhạ cắt lời cô: “Cháu đảm nhiệm chức vị giám đốc kỹ thuật của một
công ty trò chơi, nội dung chủ yếu của công việc là chỉ đạo hướng dẫn kỹ thuật và quản lý nhân viên”
“Cậu quen baby nhà tôi bao lâu rồi?”
“Bốn tháng mười ba ngày mười tám giờ!”
“Hai người phát triển tới trình độ nào?”
“Cô ấy đã gặp ba mẹ cháu, hai người cũng rất vừa lòng”
Hai người tiến hành đối thoại đâu vào đấy, một bên Miên Miên gấp đến độ trực tiếp giậm chân!
“Mẹ! Giám đốc! Hai người trước hết nghe con nói ——”
Nhưng mà, không ai để ý tới cô. Miên Miên sắp té xỉu.
Tia sáng trong mắt bà Nguyễn chợt hiện: “Cậu có nghiêm túc với Miên Miên không?”
Con ngươi Hỏa Nhạ hiện lên sự thanh cao tinh thuần: “Cháu phát triển
trò chơi, nhưng cháu không đùa giỡn với trò chơi tình cảm”
Bà Nguyễn nghĩ, hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất —— “Hai người tối hôm qua đã làm cái gì?”
Hỏa Nhạ không trả lời, chỉ chậm rãi nở nụ cười……
Miên Miên nghẹn họng trân trối nhìn anh.
Bà Nguyễn híp đôi mắt sắc bén lại ngưng mắt nhìn anh, khóe miệng hơi
hơi run rẩy, không nói nữa. Sau đó, tầm mắt của bà chậm rãi chuyển qua
trên người Miên Miên, trong giọng nói tựa hồ ẩn nhẫn thống khổ rất lớn:
“Baby, con……”
Miên Miên nhìn thấy thần sắc mẹ mình ngưng trọng, rùng mình, hoảng sợ: “Mẹ, con…… không phải như thế……”
—— Tối hôm qua căn bản là không xảy ra chuyện gì mà! Giám đốc đại nhân
anh sao lại cười mờ ám như vậy! Xem kìa, mẹ tôi hiểu lầm rồi! Tôi khóc!
(Tiếng lòng Miên Miên)
—— Baby, làm tốt lắm! Con lúc này rất giỏi! Mẹ cảm thấy kiêu ngạo vì con! (Tiếng lòng bà Nguyễn)
Sự kích động trong lòng bà Nguyễn hiện ra đầy mặt, 23 năm qua khổ sở
nuôi dưỡng con gái, thời khắc này cuối cùng cũng nhận được báo đáp!
Nhưng bề ngoài, vẫn duy trì uy nghiêm trưởng bối. Ánh mắt bà không
ngừng lưu chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng, bà ổn định tầm mắt
trên mặt Hỏa Nhạ, trầm giọng chỉ đích danh: “Cậu Hỏa”
Hỏa Nhạ cười nhẹ: “Dạ”
Trong lòng Miên Miên đột nhiên xuất hiện một dự cảm điềm xấu.
Bà Nguyễn hít một hơi, trịnh trọng tuyên bố ——
“Cậu…… Chọn ngày đi!”
~~***~~
Bắt đầu từ ngày đó, Miên Miên lĩnh ngộ được hai chuyện.
Thứ nhất, Hỏa Nhạ cố ý lừa bịp, năng lực bịa đặt là hạng nhất.
Thứ hai, chuyện này, cô không có quyền lên tiếng……
Tục ngữ nói, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng. Ngày hôm sau, bà Nguyễn hễ nắm được cơ hội thì giữ chặt Hỏa Nhạ nói chuyện phiếm, bình
thường một lần tán gẫu chính là mấy tiếng, Hỏa Nhạ cũng không có ý kiến
gì khác, mỗi lần đều tận lực giành thời gian ra phụng bồi, thái độ nho
nhã lễ độ này cùng với việc hào phóng khéo ứng đối, làm cho bà Nguyễn
vừa lòng trực tiếp gật đầu, ý cười trên mặt làm thế nào cũng không che
giấu được.
Khi bà Nguyễn hỏi đến ngày kết hôn, Hỏa Nhạ thành
khẩn trả lời. “Về việc này, cháu sẽ nghiêm túc suy xét”, Miên Miên bị
đoạn đối thoại này làm cho oanh động như sấm giữa trời quang……
Qua ba ngày ở chung, trong lòng bà Nguyễn đã nhận định Hỏa Nhạ chính là con rể tương lai của mình.
Trước khi rời khỏi thành phố G, bà gọi Miên Miên qua một bên nói
chuyện: “Baby, lần này” Bà hếch hếch cằm chỉ về hướng Hỏa Nhạ, tươi cười đầy mặt, “Đứa nhỏ này rất hiếm thấy, con phải nắm chắc, biết không? Nếu như có thể, mẹ hy vọng các con có thể kết hôn trong năm tới”
Miên Miên nhìn Hỏa Nhạ đang mua vé bên phòng bán vé, trong lòng hiện lên một trận vô lực, cô bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con và anh ấy còn trẻ mà”
Bà Nguyễn ngoảnh mặt làm ngơ với lời này của cô, tiến đến bên tai cô,
đè thấp giọng: “Baby, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên, biết không?”
Miên Miên không khỏi nhăn mày, thuận theo tự nhiên? Sao lại nói thần bí như vậy chứ?
Bà Nguyễn biết cô nghe không hiểu, thấp giọng thêm một câu: “Chính là
cái kia, biện pháp bảo hiểm. Không cần phải dồn hết tâm trí, thuận theo
tự nhiên, biết không?”
Miên Miên: “……”
Thật sự là càng nói càng thái quá.
Thật vất vả tiễn bước mẹ đi, Miên Miên cười suy yếu, chuyện bất ngờ
không kịp phòng bị mấy ngày nay nhiều lắm, làm cho thể xác và tinh thần
người ta mỏi mệt. Quay người lại, cô đụng vào một lồng ngực ấm áp rắn
chắc.
Hỏa Nhạ thuận thế ôm eo cô, nhìn xuống mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Mệt mỏi?”
Hơi thở mát lạnh của anh quanh quẩn bên mũi, cô chưa hoàn toàn thích
ứng với sự thân mật này, mặt đỏ hồng nói: “Giám đốc, việc kia……”
Anh nhướn mày: Giám đốc?
“Ưm, Hỏa Nhạ” Cô lập tức sửa lời. Dừng một chút, ngẫm lại vẫn nên xác nhận một chút: “Chúng ta…… Hiện tại xem như quan hệ gì?”
Anh liếc cô, biểu tình trên mặt hiện ra cô nói một câu rất nhàm chán vô nghĩa.
Nếu lúc này cô còn nói không rõ ràng tình huống này, vậy rất là khác người.
Mặc dù có chút mơ hồ, tuy rằng chuyện xảy ra bất ngờ……
Nhưng, cô, Nguyễn Miên Miên, chính thức cùng giám đốc đại nhân của mình, Hỏa Nhạ cười lên rất đẹp mắt kia……
Yêu đương.
______________
Chú thích:
Khẩu nhược nhạ [1]: Chữ Khẩu – 口 ghép với chữ Nhược – 若 thành chữ Nhạ 喏.