Tối hôm sau, Hỏa Nhạ và Miên Miên đúng giờ đúng hẹn xuất hiện trước biệt thự xa hoa khu Nam Sơn.
Đối với Miên Miên mà nói, từ bữa tiệc sinh nhật lần đó, xem như là cấp
dưới đến thăm hỏi cấp trên; bây giờ sau khi xác định quan hệ yêu đượng,
tính chất gặp mặt liền hoa lệ lệ bay lên đến độ cao “Nàng dâu đến tiếp
kiến ba mẹ chồng tương lai” ……囧
Vẫn là người đó, vẫn là cảnh đó, nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Miên Miên mở cửa xe, đáng thương nhìn Hỏa Nhạ, dùng ánh mắt kể ra bây giờ cô rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương.
Anh bị bộ dáng này của cô chọc cười, bàn tay to nhẹ vuốt tóc cô, thấp
giọng nói: “Miên Miên, thế giới rất hài hòa, xin hãy bình tĩnh”
Nói xong, anh nắm tay cô, không cho phép từ chối đi thẳng về phía trước.
Miên Miên mơ mơ màng màng đi về phía trước theo anh.
Bữa ăn lần này, tuy rằng bề ngoài là phát thiếp mời, nhưng trên thực tế…… Cũng chính là phát thiếp mời.
Không biết có phải Hỏa Nhạ từng đề cập riêng với tổng tài cái gì hay
không, tổng tài phu nhân thông suốt, tóm lại từ khi bước vào cửa đến
ngồi vào bàn ăn, Miên Miên đều không nhận được “Đãi ngộ đặc biệt”. Tình
huống sẽ xuất hiện trong tưởng tượng, cũng không hề xảy ra.
Tổng tài duy trì hình ảnh chói sáng tiết kiệm chữ như vàng, khuôn mặt
hiền lành của tổng tài phu nhân ngoại trừ ngẫu nhiên hỏi cô một câu “Ăn
ngon chứ, “Có ăn quen không” ra, thì không nói thêm cái khác, càng không có tiến hành tổng điều tra nhân khẩu – điều mà cô sợ hãi nhất.
Thế giới quả nhiên vẫn hài hòa.
Trái tim treo lơ lửng của Miên Miên, dần dần hạ xuống.
Kể từ đó, Sở Sính Đình đương nhiên trở thành thành viên tích cực trên bàn cơm.
“Miên Miên, có vài lời, chị nhất định phải nói với em” Đôi mắt đen lúng liếng của chị lóe sáng, nói với Miên Miên những câu sâu xa: “Mang bạn
trai em ra ngoài đón ánh nắng mặt trời nhiều hơn đi, bằng không cứ theo
xu hướng này của cậu ấy, rất có thể phát triển thành người làm việc
cuồng”
“Làm việc cuồng?” Miên Miên giương mắt nhìn chị, hơi hơi kinh ngạc.
Sở Sính Đình gật đầu thật mạnh, bắt đầu khóc lóc kể lể cảnh ngộ chua
xót của mình: “Đúng đó, thật ra cậu ấy có thể biến thành người làm việc
cuồng hay không, chị tuyệt đối không quan tâm. Nhưng vấn đề là, phàm là
chức năng mới, địa đồ trực tuyến mới, chị dám chắc lại là một nhân công
thí nghiệm miễn phí đáng thương, hơn nữa là luôn làm sớm nghỉ muộn, theo truyền thuyết chính là lao công giá rẻ. Chị thật sự là không chịu nổi
gánh nặng”
Thấy Miên Miên có bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc
nghe, chị nói lại càng hăng say: “Đặc biệt là chuyện Cốc Tình Nhân trước đó, cậu ấy quả thực coi như chị là súc sinh để sai khiến…… Xí xí xí!
Aizzz, tóm lại, giao tình nhiều năm, cậu ấy lại tàn nhẫn hạ quyết tâm,
chị cái gì cũng không nói, trái tim băng giá” Mệt cho cô trước đó nhận
được điện thoại mời đến tham dự tiệc sinh nhật, còn có chút cảm động nho nhỏ, tưởng rằng cuối cùng anh cũng thay đổi tính nết cứng nhắc. Sự thật chứng minh, bản chất nhà tư bản vẫn vạn ác như cũ.
Miên Miên
hít một hơi thật sâu, kìm lòng không được cất cao giọng: “Thì ra chị
chính là Nữ Oa Nương Nương!” Dứt lời, vài ánh mắt bắn lên trên người cô, lúc này cô mới phát hiện mình quá lớn tiếng, xấu hổ hé miệng cười yếu
ớt, khiếp sợ trong lòng lại không giảm bớt nửa phần.
Sở Sính Đình cười tủm tỉm gật gật đầu, thừa nhận.
Miên Miên nhìn chằm chằm chị, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự khó thể
tưởng tượng. Chị ấy thật sự là Nữ Oa Nương Nương…… Thì ra đoạn thời gian chị ấy bên Thượng Quan Ám Ảnh kia, chính là đơn thuần thí nghiệm hệ
thống mới?
…… Cho nên, kết quả là cô là ăn dấm chua của một người “Phụ nữ đã kết hôn”?
Khóe mắt liếc thấy ánh mắt hơi chế nhạo của Hỏa Nhạ, hai gò má không
khỏi phiếm hồng, trong lúc nhất thời nổi giận muốn lật bàn chạy lấy
người. Anh biết rõ mình ăn dấm chua với Nữ Oa Nương Nương, nhưng vẫn
không giải thích, quả thực…… Quả thực thật giống như đang thưởng thức bộ dáng ăn dấm chua của cô!
Một bàn tay to lặng lẽ phủ lên tay
nhỏ bé xanh trắng của Miên Miên, cũng trấn an vuốt ve.Taynhỏ bé đảo
khách thành chủ, nhảy lên mặt trên tay to, móng tay hung hăng cắm vào mu bàn tay to, còn không ngừng chuyển động qua lại……
Có người thẹn quá thành giận.
Hỏa Nhạ cười thản nhiên, yên lặng chịu đựng lực đạo đầu ngón tay cô.
Dưới bàn ăn, màn trình diễn chiến tranh giữa các bàn tay vẫn đang bắt đầu.
Trên bàn cơm, đề tài còn đang tiếp tục.
Sở mỹ nhân đột nhiên nhíu chặt đôi mi thanh tú, động tác gắp rau đình
trệ, mặt hướng Miên Miên nói: “Giải thưởng đặc biệt? Ý của em là, em
tham gia giải thi đấu tổ chức lần trước sao?”
Miên Miên trả lời chi tiết: “Vâng, linh thú của em chính là phần thưởng giải thi đấu lần đó”
Sở Sính Đình ngây người một lúc lâu, rốt cục lại đặt câu hỏi một lần nữa: “Em là một trong những người dự thi sao?”
Miên Miên cảm thấy có chút khó hiểu, cô chuyển mắt nhìn Hỏa Nhạ, lắc lắc đầu: “Không phải, là hai người”
Về phần thân phận một người khác, theo hành động của cô cũng không khó đoán ra.
Sở Sính Đình nhất thời phẫn nộ, “Cạch” một tiếng buông chiếc đũa: “Em đừng nói cho chị biết, người cùng dự thi với em là ——”
“Trầm Diệc, vợ cậu nói nhiều lắm, không tốt cho tiêu hóa” Hỏa Nhạ thản nhiên cắt ngang lời cô, cũng là nói với Trầm Diệc.
Trầm Diệc ngầm hiểu, gắp miếng thịt gà bỏ vào trong bát vợ đại nhân, dịu dàng nói: “Sính Đình, ăn cơm trước đi”
Sở Sính Đình trợn to mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Hỏa Nhạ, thật lâu nói không ra lời.
Chiếu theo lời Miên Miên nói lúc nãy, trận đấu lần đó, “Ngư Hương Nhục Ti” là theo “Thượng Quan Ám Ảnh”cùng thi đấu. Nhưng……
Hỏa Nhạ anh đường đường thân là giám đốc kỹ thuật công ty trò chơi, ở
trận đấu nhiều nhất chính là làm thân phận GM tiến hành giám sát trận
đấu. Dùng thân phận người chơi đi thi đấu? Chị mới nghe thấy lần đầu,
càng đừng nói lại còn phải thưởng.
Nếu anh không phải đi đầu nước, chính là dụng tâm kín đáo…… Từ dự thi tới thưởng, đều là vở kịch tỉ mỉ bày ra.
Đầu chị đang cấp tốc vận hành, ý đồ đem một ít đoạn ngắn vụn vặt, từng cái xâu chuỗi vào.
Ánh mắt chị chuyển qua trên mặt Miên Miên, trong đầu hiện lên một loại khả năng, ngầm kinh sợ trong lòng.
“Thử một miếng này đi” Miên Miên hoàn toàn không phát hiện tâm tư hỗn loạn của người khác gắp sủi cảo vào trong bát Hỏa Nhạ.
Không dễ thấy mày Hỏa Nhạ nhăn lại, do dự một lát, vẫn chậm rãi đưa sủi cảo tới bên miệng ăn luôn.
Sở mỹ nhân đối diện ngây ngẩn nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, trong lòng bởi vì dự đoán của mình mà khiếp sợ, cánh môi đỏ tươi khẽ khép mở: “Trời ạ, con cừu nhỏ thật sự hoàn toàn xác định bị ăn rồi……”
Người đàn ông này, đáng sợ…… Chị không khỏi rùng mình một cái.
Cho dù âm lượng của chị không lớn, nhưng Trầm Diệc ngồi bên cạnh cô vẫn nghe được. Anh lộ ra nụ cười hời hợt, giữa con ngươi đen ôn nhuận chiếu ra tia sáng sắc bén, thấp giọng hỏi nói: “Em xác định sao?”
Con cừu nhỏ thật sự hoàn toàn xác định bị ăn rồi sao?
Vì sao anh nhìn, hoàn toàn là tình huống tương phản?
Sủi cảo tối nay, trong nhân có cà rốt. Anh biết Hỏa Nhạ hơn hai mươi
năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy anh ấy cam tâm tình nguyện ăn cà rốt.
Đừng nói cho anh, đây chính là một lần ngoài ý muốn.
Vì thế, rốt cuộc là ai bị ai ăn sạch?