Từ lần trước Miên Miên trong lúc vô ý lộ ra mình vàThượng Quan Ám Ảnh
cùng nhau xuất hiện, chuyện này nhanh chóng trở thành tin tức đường viền hoa chạm tay có thể bỏng trong trò chơi. Vốn dĩ Thượng Quan Ám Ảnh có
tiếng kỹ thuật PK và xuất thủ rộng rãi, hơn nữa cô bạn Lạp Lạp được xưng là “Queen Bát quái” cùng truyền bá, việc này có thể nói khiến dư luận
xôn xao huyên náo, mọi người đều biết.
Mà mọi người đều biết tạo thành một hậu quả chính là……
Buổi tối trước ngày cuối năm hai ngày, Lạp Lạp nhắn tin khẩn cấp cho Miên Miên: “Tiểu Ngư, mau đáp lại, mau đáp lại!”
Miên Miên không dám chậm trễ, vội vàng đáp lại: “Chuyện gì?”
“Buổi gặp gỡ người chơi đã có xác định cụ thể, ngay tại ngày cuối năm”
“Oh” Thì ra là chuyện này, “Địa điểm, thời gian?”
“Nhà ănVaticankhu trung tâm, bảy giờ tối. Nhưng là tớ muốn nói không
phải chuyện này” Lạp Lạp nhanh đáp lại, “Tiểu Ngư, có tình huống mới”
Miên Miên phát qua dấu hỏi chấm.
“Lần gặp gỡ này…… Có một người ngoài ý liệu báo danh tham gia”
Cô lại phát qua một dấu hỏi chấm.
Lạp Lạp đáp: “Là Phong Vũ Tử Yên”
Miên Miên nhất thời nghẹn lời.
Lạp Lạp thấy một hồi lâu không nhận được lời nhắn, vì thế tiếp tục nói: “Tớ vào trang web chính thức của trò chơi thấy ảnh chụp của cô ta, nói
thực ra, diện mạo thật sự rất xinh đẹp…… Cậu hiểu ý mình nói như vậy
chứ. Người tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì. Mặc kệ
cô ta là vì lí do gì mà đến, tóm lại, cậu phải tỉnh táo tinh thần nha”
~~***~~
Hỏa Nhạ nhìn trang phục nữ rực rỡ muôn màu bốn phía xung quanh, không thể tưởng tượng được mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
Trên cơ bản, anh không phủ nhận đi dạo phố đối với phụ nữ lại có ý
nghĩa vĩ đại gì, nhưng lúc này cô bạn gái đáng yêu nhỏ xinh của anh ra
ra vào vào phòng thử đồ, rất giống con quay, tựa hồ căn bản xem nhẹ việc mình từ lúc tan ca đến giờ chưa có hạt cơm nào trong bụng
Miên Miên ra khỏi phòng thử đồ: Áo lửng màu trắng giống như lông thỏ, đai lưng màu nâu, quần bó màu xanh.
“Thế nào?” Cô dạo qua một vòng trước mặt anh.
“Cũng không tệ lắm”
Mười phút sau, cô ra khỏi phòng thử đồ lần thứ hai: Áo dài màu đỏ, váy ngắn ren hoa màu đen.
Hỏa Nhạ ngắm một cái: “Rất tốt”
Hai mươi phút sau, cô ra khỏi phòng thay đồ lần thứ ba: Áo lông cao cổ màu đen, váy liền khoét nách màu xám.
Hỏa Nhạ nhìn quét hai giây: “Còn tạm được”
Khi Miên Miên thay một bộ áo len dệt kim màu trắng đi ra, rốt cục không thể nhịn được việc tiến hành thảo phạt cho có lệ của anh nữa: “Cũng
không tệ lắm, rất tốt, còn tạm được. Tiên sinh, phiền ngài mang chút
tinh thần chuyên nghiệp ra đánh giá được không? Thử tới thử lui, em mệt
chết rồi”
Anh thản nhiên liếc cô: “Vậy em bây giờ chọn bộ này đi”
Miên Miên yên lặng nói ra một cái không tranh cãi sự thật: “Bộ này là hôm nay em mặc……”
Được rồi, anh thật sự hoàn toàn không tập trung.
Cuối cùng cô chọn một bộ váy liền màu vàng có đai lưng lớn, chất vải
tốt lắm, nhưng giá xa xỉ. Cô do dự đã lâu, cuối cùng vẫn nhịn đau mua.
Sau khi tính tiền, hai người đi ra khỏi cửa hàng có ánh đèn rực rỡ, cô
xoay người nhìn anh, lại xác định một lần nữa: “Anh cảm thấy vừa rồi mua bộ váy kia có đẹp không?”
Anh lạnh nhạt trả lời: “Quần áo mặc mình thích là tốt rồi, cần gì phải để ý ánh mắt của người khác?”
Cô giật mình, sắc mặt nghiêm nghị: “Đây là chiến tranh giữa những người phụ nữ, anh sẽ không hiểu” Nói xong, cô nhẹ nhàng bước đi, đi nhanh về
phía trước, để anh dừng ở phía sau.
Anh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của cô, chậm rì rì đuổi kịp bước chân cô, con ngươi chậm rãi nổi lên ý cười.
~~***~~
Vài ngày sau, đã đến ngày cuối năm, đồng thời cũng là ngày hẹn gặp của người chơi 《Phi Thăng truyền thuyết》.
Một nhà hàng kiểu dáng Tây Âu đứng sừng sững ở khu phố trung tâm, một
cô gái xinh đẹp tóc ngắn đứng ở trước cửa sổ nghe điện thoại, phía trước cô có sáu bảy thanh niên nam nữ đang ngồi rải rác.
Một lát
sau, cô gái tóc ngắn cất điện thoại, xoay người nói với bọn họ: “Hôm nay nhiều người, bọn họ đang bị tắc đường. Có lẽ còn mười lăm phút mới đến”
“Không sao, bọn anh ngồi đây đợi một lúc là gặp mà” Giữ mọi
người có một người đàn ông ăn vận tinh tế, đeo kính viền bạc lên tiếng
nói, nghiễm nhiên là tư thái người tổ chức.
Một giọng nữ lanh
lảnh cười hì hì chen vào: “Tiêu Dao, anh có điều không biết. Bọn em là
có thể chờ, nhưng có người sắp chờ không nổi rồi” Dứt lời, cô dùng khóe
mắt nhìn qua mỹ nữ tóc dài chân dài ngồi trên sô pha, không chút nào che giấu sự khinh thường của mình.
Vị mỹ nữ ngồi ở trên ghế sô pha kia, dáng người rất đẹp, hơn nữa trên người mặc một chiếc váy ngắn cắt
may tinh tế, hiện ra đường cong thân thể càng thêm linh lung lả lướt,
khiến người ta mơ mộng, cho nên khi cô ta mới tới, đã hấp dẫn ánh mắt
toàn bộ cánh mày râu ở hiện trường. Cho dù là cô ta hiện tại đang biếng
nhác ngồi trên sô pha, cũng không quên đem chân ngọc nhếch lên, lộ ra
phong tình nồng đậm.
Chỉ là ngày gặp mặt bình thường mà thôi,
có cần phải mặc thành như vậy không? Cô ta cho rằng nơi này là câu lạc
bộ đêm à? Lộ vai lộ ngực lộ chân…… Mùa đông rồi, cô ta không lạnh? Trong lòng cô cười lạnh không thôi.
Mỹ nữ tóc dài nhìn cũng lười
liếc nhìn cô một cái, chỉ lành lạnh phản kích một câu: “Quả thật. Cô
thân là đội trưởng đội cận vệ của Thượng Quan, hẳn là so với bất luận kẻ nào cũng vội vàng nhìn mong thần tượng của mình mau đến đi”
Cô gái này giận dữ cười: “Tôi không phủ nhận tôi hy vọng nhìn thấy Thượng
Quan. Nhưng về trò chơi, tôi cũng biết phân biệt thực hư rõ ràng, chuyện mất nhiều hơn được tôi không bao giờ làm”.
Mỹ nữ tóc dài biết
cô châm chọc mình cái gì, vì thế giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Cô sẽ
không làm, hay là không dám làm? Hoặc là, căn bản không có điều kiện để
làm?”
“Cô đây là có ý gì?”
“Chính là ý mà cô đang nghĩ tới đấy”
Mắt thấy không khí càng ngày càng bế tắc, Tiêu Dao cầm hai cái
Microphone đi ra hoà giải: “Ôi chao, nơi này có KTV, ai muốn hát không?” Chi Cô Cô này và Phong Vũ Tử Yên, từ lúc bắt đầu gặp mặt thì luôn luôn
chế giễu châm chọc nhau, làm cho anh thân là người tổ chức hoạt động cảm thấy có phần khó giải quyết.
Cô gái tóc ngắn đứng ở một bên
uống nước trái cây nhìn thấy loại trận pháp này, cũng không khỏi lo
lắng. Xem ra Phong Vũ Tử Yên này cũng không phải ngọn đèn dầu, Tiểu Ngư
có thể chống đỡ được sao?
Hơn mười phút sau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt mọi người chỉnh tề nhìn lại phía cửa. Đầu tiên xuất
hiện ở tầm mắt là nhân viên phục vụ đi ở phía trước, lộ ra nụ cười chức
nghiệp, sau đó, một đôi thanh niên nam nữ cùng đi vào, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mọi người không khỏi sáng mắt nhìn:
Namngũ quan tuấn mỹ vô song, vóc dáng cao to khỏe mạnh, quần áo anh ta
mặc cũng không đẹp đẽ quý giá, chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng cộng thêm
một chiếc áo khoác da màu đen. Phụ tùng trên người cũng không bắt mắt,
cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tạo hình tinh xảo, nhưng đều không phải là
thương hiệu đặc biệt sang quý. Quần áo của anh ta đơn giản linh hoạt, có vẻ không chút để ý. Nhưng hình tượng cố tình nhạt nhẽo như vậy, cả
người lại mờ mờ ảo ảo lộ ra một cỗ khí chất không thể bỏ qua, anh ta chỉ lẳng lặng đứng thẳng ở nơi đó, không cần nói lời nào, nhất cử nhất động đều tỏa ra những ánh sáng rực rỡ. Lấp lánh chiếu rọi, chấn động tâm
phách người khác.